Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền

Sau khi đưa ra lời chia tay, Hà Húc giống như nắm giữ mật mã khiến hắn bùng nổ, mỗi một câu nói đều có thể chuẩn xác nhảy qua nhảy lại trên bãi mìn của hắn.

Tạ Thanh Dao trầm mặt nheo mắt lại, Hà Húc bên kia dường như không nhìn ra hắn đã nổi giận, không sợ chết nói: "Nếu anh không tiện, vậy tôi đi đón xe cũng được."

"Em nhất định phải đi đúng không? "Tạ Thanh Dao nhịn xuống tức giận một lần nữa xác nhận.

"Đúng. "Câu trả lời của Hà Húc cũng cực kỳ khẳng định.

"Được, lên xe."

Tạ Thanh Dao nghẹn một hơi, nếu cậu muốn đi, vậy hắn cũng vừa lúc muốn gặp Tiêu Sách, mặc kệ dùng biện pháp gì, phải kết thúc đoạn nghiệt duyên giữa hai người bọn họ.

Hà Húc dường như sửng sốt một chút, không ngờ Tạ Thanh Dao có thể đồng ý nhanh như vậy, nhưng vẫn vội vàng ngồi vào trong xe.

Mặc dù Tạ Thanh Dao lái xe rất nhanh, lúc tới dinh thự Tiêu Sách vẫn chậm một chút, Hà Húc nói cảm ơn rồi xuống xe, Tạ Thanh Dao theo sát cậu cùng đi xuống, lúc ở cửa lại bị vệ sĩ ngăn lại.

Tiêu Sách tựa như đã sớm dự đoán được hắn sẽ đến, bất luận hắn phí miệng lưỡi thế nào, vệ sĩ chính là mặt lạnh không cho hắn vào, ngược lại thừa dịp hắn đang tranh luận đem Hà Húc chen vào trong.

Cách hàng rào sắt, Hà Húc vẫy tay với Tạ Thanh Dao, không biết là vì biểu đạt cảm ơn hay là ý bảo hắn đi trước. *Là gợi đòn =)))*

Nhìn bóng lưng Hà Húc đi xa, Tạ Thanh Dao chỉ có xúc động muốn một quyền đánh ngã vệ sĩ, nhưng trước mặt ít nhất có ba mươi người vạm vỡ vây quanh, nếu động thủ hắn nửa điểm tiện nghi cũng không chiếm được, chỉ có thể từ bỏ, không cam lòng trở lại trong xe một lần lại một lần gọi điện thoại cho Tiêu Sách.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Nhưng Tiêu Sách giống như lại dự đoán được hành động của hắn, điện thoại di động gọi thế nào cũng không gọi được, rơi vào đường cùng Tạ Thanh Dao chỉ có thể nén giận chờ ở trong xe.

Hà Húc theo chỉ dẫn của Cố Khanh An đi vào thư phòng, Tiêu Sách còn đang xem quyển sách cổ lần trước, nhưng tiến độ đã hơn phân nửa.

Nhìn thấy cậu đến, Tiêu Sách khép sách lại, gõ đồng hồ mang theo ý cười nhàn nhạt hỏi cậu: "Có biết bây giờ mấy giờ rồi không?"

"Tạ tổng ở cùng, tôi không đi được. "Hà Húc buông tay, vẻ mặt vô tội giống như sự tình vốn đã như vậy.

Tiêu Sách vốn cũng không muốn tiếp tục tranh luận về chuyện này, liền gật đầu tiếp thu cách nói này của cậu, tiếp theo hỏi cậu: "Ngày hôm qua cậu bảo trợ lý kia tới chuyển lời là có ý gì?"

"Anh trả lời tôi trước đi, nếu ván cược thất bại, có phải chỉ trong một đêm sẽ mất tất cả không?"

Mi tâm Tiêu Sách khẽ động, có chút tò mò nhìn Hà Húc, sau đó gật đầu khẳng định.

"Tôi nghĩ bây giờ tôi có thể hoàn thành chuyện đó. "Hà Húc nhếch khóe miệng, tự tin nhìn thẳng Tiêu Sách," Đến lúc đó chuyện ngài đáp ứng tôi, cũng không nên nuốt lời."

"Ồ? Nói nghe một chút, có ý kiến gì hay không?"

Hà Húc một năm một mười nói rõ chuyện Tạ Thanh Dao đánh cược với người khác, nhân tiện nói công ty bọn họ đã ký hợp đồng với Kha Hạ, hiện tại giá trị thị trường của công ty tăng lên đáng kể, Tạ Thanh Dao sẽ giành được thắng lợi.

Tiêu Sách im lặng nghe xong, cũng bất vi sở động, nhấc mí mắt lên hỏi: "Cho nên?"

"Sắp thắng chính là còn chưa thắng. "Hà Húc đi tới trước sô pha ngồi xuống, tự nhiên rót cho mình chén trà, không nhanh không chậm tiếp tục nói:" Nếu như lúc này chuyện hợp tác với Kha Hạ xảy ra vấn đề, nỗ lực trước đó tất cả đều trôi theo dòng nước, đối với chuyện đánh cược ngài nói kết quả sẽ như thế nào?"

"Là đạo lý này, nhưng cậu có thể làm thế nào?"

"Tôi đã nghĩ ra biện pháp, nhưng cần ngài giúp một việc nhỏ."

Tiêu Sách đưa cho cậu một cái biểu tình "Mời nói".

"Ngày hôm nay qua đi tôi sẽ tìm cơ hội trở lại bên cạnh Tạ Thanh Dao, lấy được chứng cứ quan hệ bất chính giữa chúng tôi, đến lúc đó chỉ cần ngài đưa những thứ này lên mạng, hình tượng người phát ngôn của tôi sụp đổ, hợp tác tự nhiên sẽ bị hủy bỏ."

Biện pháp này của Hà Húc có thể nói là đả thương địch tám trăm, tự tổn hại một ngàn. Tiêu Sách nheo mắt nhìn Hà Húc, muốn nhìn ra sơ hở gì trong mắt cậu, lại phát hiện Hà Húc dường như thật sự nghĩ như vậy.

"Nếu thực hiện theo cách này, cậu cũng sẽ thân bại danh liệt. "Tiêu Sách chân thành nhắc nhở cậu.

"Tôi không quan tâm. "Hà Húc thuận tay cầm điếu thuốc trên bàn trà châm lên, đưa tới bên miệng hít một hơi, cách làn khói không thấy rõ cảm xúc nơi đáy mắt, nhưng có thể nghe được giọng điệu buồn bã của cậu:" Dù sao cuối cùng có thể khiến tôi rời xa nơi này là được."

"Vậy cậu cần tôi làm gì?"

Hà Húc chậm rãi phun ra một ngụm khói, cong khóe miệng cười nói: "Chuyện này vừa xảy ra chỉ sợ không thể thiếu tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, còn phải nhờ ngài ra tay tương trợ."*Wattpad: LinhLam1301 *Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Tiền vi phạm hợp đồng của Kha Hạ Tiêu Sách cũng có nghe thấy qua, dùng mấy chục triệu tiền vi phạm hợp đồng đổi lấy một công ty của Tạ Thanh Dao, mua bán này cũng không lỗ. Vì thế không suy nghĩ quá lâu, Tiêu Sách gật gật đầu đồng ý thỉnh cầu của Hà Húc.

"Tôi không còn chuyện gì khác, vậy bắt đầu đi. "Hà Húc nói xong, dập tắt điếu thuốc trong tay đứng lên, vừa cởi cúc áo vừa hỏi:" Ở đây sao, hay là ở phòng ngủ kia?"

Tiêu Sách nhíu mày, "Cái gì?"

"Ngài tìm tôi đến chẳng lẽ không phải là để trút hận sao?" ngược lại Hà Húc bị vẻ mặt không hiểu tại sao của hắn làm cho bối rối, gọi cậu đến bồi ý tứ cũng không phải là tìm cậu uống trà nói chuyện phiếm chứ?

Về phương diện đó, Hà Húc cũng không suy nghĩ tới, dù sao dựa vào khuôn mặt này, Tiêu Sách cũng sẽ không có hứng thú gì với cậu.

"Tôi không có dự định đó. "Tiêu Sách dừng lại một lúc, cảm thấy Hà Húc thú vị hơn so với tưởng tượng của hắn.

Cũng đúng, Tề Nhạc đã ở trong tay hắn, bất luận có thù có oán đều có thể trực tiếp phát tiết trên người chính chủ, xác thực không còn chuyện gì cần tới thế thân như cậu.

Vậy Tiêu Sách gọi cậu tới đây có thể có chuyện gì?

Tựa hồ là nhìn thấu nghi hoặc của cậu, Tiêu Sách dùng cằm chỉ vào di động, "Video gửi cho cậu cậu không xem sao?"

Hà Húc thành thật gật đầu, cậu không có hứng thú với chuyện Tiêu Sách xử lý Tề Nhạc như thế nào.

"Vậy thì thật đáng tiếc, vốn còn muốn gọi cậu tới đây để cậu chia sẻ cảm giác sau khi xem xong. "Tiêu Sách cũng châm một điếu thuốc, híp nửa mắt cười nói với Hà Húc:" Nhân tiện cho cậu một lời cảnh báo, xem kết cục của những người có tội với tôi là gì."

Sống lưng Hà Húc chợt lạnh, động tác hút thuốc cứng đờ, nụ cười trên mặt cũng trở nên không tự nhiên.

Nếu như cậu hoàn toàn không có hai lòng, nghe được loại uy hiếp này nửa điểm cũng sẽ không sợ hãi, nhưng vấn đề nằm ở chỗ cậu hết lần này tới lần khác không có loại trách nhiệm đó.

Hà Húc giống như con thỏ hoảng sợ chọc cười Tiêu Sách, hắn thu hồi bộ dáng nghiêm túc cười hút một hơi thuốc, trấn an Hà Húc nói: "Không cần sợ, cậu chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không bạc đãi cậu."*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

"Ừ "Hà Húc gượng cười, trong lòng lại âm thầm có tính toán khác.

Sự thật chứng minh ngoại trừ làm thế thân, Hà Húc và Tiêu Sách quả thật không có đề tài chung gì, xấu hổ ngồi đối diện vài phút, vẫn là Tiêu Sách thấy chán trước lắc lắc tay nói, "Cậu về trước đi."

Hà Húc không từ chối, đứng dậy ra cửa lại cách cửa sổ nhìn thấy Maybach của Tạ Thanh Dao còn ở bên ngoài, không khỏi dừng bước.

Cố Khanh An cảm thấy người phía sau dừng lại, cũng dừng bước theo, vừa muốn quay đầu lại hỏi cậu làm sao vậy, bỗng nhiên thấy Hà Húc lại vội vàng trở về thư phòng, vì thế theo sát đi tới.

Chỉ thấy Hà Húc vài bước vọt tới trước mặt Tiêu Sách, khép lại sách cổ của Tiêu Sách nói với hắn: "Làm phiền ngài vẫn là để cho tôi mang chút thương tích ra ngoài đi."

Tác giả có lời nói:

Tiêu Sách: Ta đời này chưa từng nghe qua yêu cầu vô lý như vậy


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui