Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền

Đi theo bên cạnh Tạ Thanh Dao bốn năm, Hà Húc chưa từng thấy qua bộ dáng mất khống chế của hắn như vậy, sau khi kết thúc cả thân thể cậu đều bị thương, buộc phải nằm trên giường một ngày mới miễn cưỡng có thể đứng dậy.

Tạ Thanh Dao bồi thường cho cậu một số tiền lớn, Hà Húc đếm số "0" phía sau thẻ ngân hàng, cảm thấy những khổ sở này cũng không uổng phí, không thiệt thòi.

Cuộc điện thoại kia bị Hà Húc cố ý quên sau đầu, cuộc sống thanh tịnh có thể lăn lộn thêm một ngày thì một ngày, có thể trốn ngày nào hay ngày ấy.

Cậu thật sự không biết nên đối mặt với người kia như thế nào, mười mấy năm không gặp, đối phương sẽ hận cậu tới trình độ nào, cậu nghĩ cũng không dám nghĩ.

Hà Húc vào phòng tắm rửa mặt, ý đồ rửa sạch những ý nghĩ lộn xộn này ra khỏi đầu, nhưng rửa mặt sao có thể rửa sạch phiền não chứ, chỉ khiến đầu óc cứ như bị nước vào mà thôi.

Người trong gương gầy gò tiều tụy, Hà Húc vuốt mí mắt dưới của mình, nhìn vành mắt thâm quầng kia khẽ thở dài.

Bộ dáng quỷ quái này, Tạ Thanh Dao cũng không chê, còn xuống miệng được.

Hà Húc lật mỹ phẩm dưỡng da trên kệ để đồ, tìm kem dưỡng mắt bôi lên, nhịn không được cười tự giễu. Trước kia luôn cảm thấy mình còn trẻ, cũng không thích bảo dưỡng, hiện tại lại không thể không gia nhập đại quân bảo dưỡng.

Cậu còn trẻ, nhưng rất nhanh sẽ không còn trẻ nữa, Hà Húc bỗng nhiên có ý thức nguy cơ, Tạ Thanh Dao yêu Tề Nhạc, không phải cậu, cậu cũng không nên chà đạp vốn liếng của mình.

Buổi chiều không có việc gì làm, Hà Húc đơn giản thu dọn một chút liền đón xe đến công ty, ngày nghỉ của cậu đã đủ dài, nghỉ nữa da mặt cậu cho dù dày hơn cũng cảm thấy không thể nào nói nổi.

Lúc Hà Húc đến công ty, Tạ Thanh Dao vừa họp xong, nhìn thấy cậu còn sửng sốt một chút, sau đó liền lạnh mặt hỏi cậu: "Sao em lại tới đây? Không phải bảo em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt sao?"

"Tôi có thể tới làm việc, ở nhà tôi cũng không ở được" Hà Húc nói được một nửa, thấy sắc mặt Tạ Thanh Dao càng ngày càng kém, ý thức được mình có thể không nên tới, liền hỏi: "Có phải tôi tới không đúng lúc không?"

"Ừ. "Tạ Thanh Dao thẳng thắn dứt khoát.

"Vậy, tôi sẽ rời đi ngay bây giờ.".

Hà Húc không rõ Tạ Thanh Dao là cái gì không đúng, nhưng làm một tình nhân, cậu lại biết không nên cố gắng phỏng đoán lời nói và việc làm của kim chủ. Bởi vì lời nói và hành động của bọn họ, đều là tùy tâm trạng.

Tạ Thanh Dao đại khái tâm tình không tốt đi, Hà Húc cũng không làm hắn giận, duy nhất lo lắng ngàn vạn đừng là công ty đòi bồi thường tiền, bằng không số nợ hơn mười triệu này trả lại cũng không dễ dàng.

Ra khỏi văn phòng Hà Húc liền đeo kính râm khẩu trang trang bị đầy đủ cho mình, trước khi đi nếu bị Ava bắt được thì quả là mất nhiều hơn được.

Đi ngang qua văn phòng Ava, Hà Húc cúi đầu bước nhanh về phía thang máy, bỗng nhiên đụng phải một người, cậu vội vàng xin lỗi, đối phương cũng liên tục xin lỗi, nhẹ giọng nói mình cũng không nhìn đường, còn hỏi cậu có ổn không.

Giọng nói này

Thanh âm này cậu đã nghe qua vô số lần, người sở hữu thanh tuyến độc đáo này chỉ có thể là người khiến Tạ Thanh Dao nhớ thương rất nhiều năm - -

Hà Húc ngạc nhiên ngẩng đầu, trong tầm mắt lờ mờ xuất hiện khuôn mặt cực kỳ giống mình, khoảnh khắc ánh mắt tiếp xúc, máu cả người Hà Húc dường như đều đông lại.

Tề Nhạc đã trở lại?

Cậu đứng bất động, Tề Nhạc lại lo lắng hỏi vài tiếng, "Cậu không sao chứ?"

"Không" Hà Húc cảm thấy may mắn vì mặt mình che kín như vậy, nếu không phương thức gặp mặt giữa hàng thật và hàng giả này không khỏi cũng quá xấu hổ.

"Cậu thật sự không sao chứ?" Thanh âm Tề Nhạc rất ôn nhu, trên mặt đều là thần sắc lo lắng, "Thật xin lỗi, là tôi không nhìn đường."

Ôn nhuận như ngọc, lịch thiệp khiêm tốn.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Hà Húc đối với Tề Nhạc, tận mắt nhìn thấy Tề Nhạc, Hà Húc dường như hiểu được nguyên nhân nhiều người thích Tề Nhạc như vậy, đổi lại là cậu, cậu cũng thích.

"Thật sự không có việc gì, cám ơn anh. Tôi còn có việc, đi trước đây."

Nói xong, lòng bàn chân Hà Húc như bôi dầu muốn chạy trốn.

Tề Nhạc ở đây nhất định là để gặp Tạ Thanh Dao, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Tạ Thanh Dao không hài lòng khi cậu đến công ty, đều đến nước này, làm người luôn phải biết điều một chút, cũng phải chừa cho mình chút mặt mũi.

*Wattpad: LinhLam1301*

Hà Húc vội vàng chạy tới ấn thang máy, tiếng nghị luận của các đồng nghiệp phía sau dần dần vang lên.

"Đây là Hà Húc sao? Sao hôm nay cảm giác không giống vậy?"

Hà Húc: Quả thật không giống, bởi vì căn bản không phải là tôi.

"Bình thường quần áo của cậu ta trông tốt như vậy sao?"

Hà Húc: Hả? Bình thường quần áo của tôi rất kém cỏi sao?

"Tôi nói, cái bộ đồ may riêng này phải tới sáu con số, cậu ta cam lòng đem nhiều tiền như vậy mặc ở trên người? Chẳng lẽ cậu ta đổi tính rồi à?"

Hà Húc: Sáu con số? Khá lắm, may mắn là đụng cũng không nặng, bằng không còn phải bồi thường.

Trong rất nhiều tiếng nghi hoặc, bỗng nhiên có một người hiểu chuyện.

"Đây không phải Hà Húc, đây, đây hình như chính là Tề Nhạc!"

Tề Nhạc ở trung tâm cuộc thảo luận bão táp nghe được thanh âm này, khẽ gật đầu hướng đối phương mỉm cười, tựa hồ đang khẳng định câu trả lời của cô.

Văn phòng lập tức lặng ngắt như tờ, ngay sau đó bộc phát ra một tiếng hít thở khiếp sợ.

Ava bị động tĩnh bên ngoài kinh động, gạt nghệ sĩ đang được đào tạo đi ra, nhìn thấy sườn mặt Tề Nhạc theo thói quen mắng: "Hà Húc, nếu không cậu cút đi luyện vũ đạo, không thì về nhà đi, ít ở đây một chút."

Tề Nhạc xoay người, cong mắt cười hỏi: "Cô đang nói chuyện với tôi sao?"

Ava mở to hai mắt, tựa hồ cảm thấy mình hoa mắt, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, "Tề ảnh đế?"

Tề Nhạc chỉ mỉm cười, đối với tất cả nghị luận và câu hỏi đều từ chối cho ý kiến, cách đó không xa cửa phòng làm việc của Tạ Thanh Dao phút chốc mở ra.

Lại là một vòng tập trung khán giả mới, thang máy vừa lúc dừng lại trước mặt Hà Húc, không biết vì sao Hà Húc rất sợ Tạ Thanh Dao nhìn thấy bộ dáng chạy trối chết của cậu, nhưng giờ phút này cậu cũng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Cậu không muốn mất mặt xấu hổ.

Hà Húc bay vào thang máy, đưa lưng về phía cửa cũng không quay đầu lại. Nói thật, thấy Tề Nhạc trở về, trong lòng cậu không dễ chịu lắm.

Hàng thật một lần nữa về tay, người nào còn có thể thích đồ giả đây? Cây rụng tiền này, chỉ sợ phải từ bỏ rồi.

Đây rốt cuộc là cái loại khó khăn gì lại tới, vì sao muốn lúc này trở về a?

Hà Húc buồn bực tựa lên vách tường thang máy, bỗng nhiên nghĩ thông suốt nguyên nhân ngày đó Tạ Thanh Dao một đêm không về, chỉ sợ ngày đó Tề Nhạc đã trở lại.

Thang máy xuống lầu một, Hà Húc phờ phạc đi ra khỏi công ty, bên ngoài ánh nắng tươi sáng, nhưng gió lạnh thấu xương, thổi đến hai má cậu đau nhức.

Vốn còn muốn ở lại với Tạ Thanh Dao mấy ngày, hiện tại xem ra chỉ sợ không được. Hà Húc đứng ở đầu đường lại có cảm giác mờ mịt không còn nơi nào để về, cậu nên đi đâu đây?

Về nhà? Không có.

Về biệt thự? Nhưng nơi đó tựa hồ cũng không chứa nổi cậu.

Hà Húc cảm thấy mình hẳn là nên giả ngu, làm bộ không biết Tề Nhạc đã trở lại, nhưng bộ dáng chật vật chạy trốn của mình chắc đã là bị Tạ Thanh Dao nhìn thấy rồi chứ?

Sau khi ở hơn mười phút trong gió lạnh, Hà Húc vẫn xám xịt đón xe về biệt thự của Tạ Thanh Dao.

Biệt thự vẫn như lúc cậu rời đi, nhưng lúc này đối với cậu đã trở nên rất xa lạ.

Hà Húc kéo vali trong góc ra, cất kỹ đồ đạc của mình vào, rồi lặng lẽ kéo vali về góc.

Cho dù muốn chia tay, cũng nên giáp mặt nói rõ ràng. Đương nhiên, trọng điểm là phải nói rõ ràng khoản nợ hơn mười triệu kia, Tạ Thanh Dao đã nói không cần nữa, cậu đành phải xin một tờ giấy.

Cậu gửi tin nhắn hỏi Tạ Thanh Dao buổi tối có về hay không, nhưng không trông cậy đối phương sẽ lập tức trả lời cậu.

Nhưng ngoài ý muốn chính là, cậu lập tức nhận được hồi âm.

"Sẽ về."

*Wattpad: LinhLam1301*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui