Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền

Hơn mười hai giờ đêm, Hà Húc buồn ngủ, đứng dậy vào phòng bếp định pha một tách cà phê, cửa lớn mở rộng mang vào một trận gió lạnh.

Hai gò má Tạ Thanh Dao ửng đỏ, thoạt nhìn là uống rượu, Hà Húc đặt ly trong tay xuống đỡ hắn, để hắn ngồi xuống sofa, xoay người trở về pha một ly trà giải rượu.

Hà Húc bưng trà cho Tạ Thanh Dao, Tạ Thanh Dao không nhận, nhìn Hà Húc hồi lâu mới thu hồi ánh mắt, chậm rãi nhắm mắt lại, "Tề Nhạc về rồi."

"Ừ."

Hà Húc không đợi được hắn nhận trà, liền cúi người đặt ly lên bàn, ngồi xuống bên cạnh Tạ Thanh Dao.

Hai người bỗng nhiên không nói chuyện, không khí cứ như vậy trầm mặc xuống, Hà Húc đang chờ Tạ Thanh Dao nói chia tay, cậu có chút khẩn trương, sau khi rời khỏi Tạ Thanh Dao muốn đi đâu cậu còn chưa nghĩ ra, nhưng hiện tại lo lắng duy nhất của cậu chính là số tiền này còn muốn trả hay không.

"Em đang nghĩ cái gì? "Tạ Thanh Dao bỗng nhiên mở miệng.

Hà Húc hoàn hồn, dừng lại một chút, thành thật trả lời: "Suy nghĩ những gì lúc trước Tạ tổng nói với tôi có còn tính hay không?"

Tạ Thanh Dao xoa thái dương để giảm bớt cơn đau đầu, nhất thời không nhớ ra cậu đang nói đến cái gì, "Câu nào?"

"Lúc trước ngài nói nếu ngài chán tôi thì sẽ cho tôi tự do, nợ nần của chúng ta xóa bỏ, còn tính không?"

Thì ra là cái này. Tạ Thanh Dao nặng nề nhắm mắt, nhéo mi tâm đáp một tiếng: "Tính."

"Được, nhưng miệng nói không có bằng chứng, ngài viết cho tôi một chứng từ được không?" Hà Húc nhanh chóng đứng dậy chạy về phòng lấy ra chứng từ đã viết trước đó, đưa cho Tạ Thanh Dao bối rối cười híp mắt nói:" Tôi viết xong rồi, ngài ký tên là được."

Tạ Thanh Dao không ngờ cậu còn có chiêu này, tiếp nhận tờ giấy kia đại khái nhìn lướt qua, bên trong không có bất kỳ yêu cầu quá phận nào, chỉ là ước định phần nợ."

Tạ Thanh Dao cầm bút lên, ngòi bút đã đâm vào mặt giấy, lại bỗng nhiên thu tay lại, xé nát tờ giấy kia.

"Chuyện tôi đã đáp ứng em, không cần loại hình thức này đến chứng thực."

Trong lòng Hà Húc lạnh đi một nửa, nhưng cũng không dám phản bác gì. Cậu từ trước đến nay không tin những lời hứa hẹn này, bất cứ chuyện gì trước khi hoàn thành, cậu cũng sẽ không coi là thật.

"Em không tin tôi?"

Cậu không nói lời nào, vẻ mặt rõ ràng là không tín nhiệm, Tạ Thanh Dao không hiểu sao lại tức giận. Bắt đầu từ ngày Hà Húc đi theo hắn, ngoại trừ đêm hôm đó đánh cậu, những lúc khác mình gần như đều giữ lời.

"Muốn nghe sự thật không?"

"Tất nhiên."

"Tôi không tin." Hà Húc thản nhiên mỉm cười," Tôi không tin ai cả."

Tạ Thanh Dao giật mình, đây không phải đáp án trong dự đoán của hắn, nhưng câu trả lời này khiến hắn cảm thấy rất thú vị, hắn dựa vào sofa, giễu cợt nhìn Hà Húc: "Em có tin hay không thì có quan hệ gì, người chấp hành là tôi."

"Ngài nói rất đúng."

"Em theo tôi bốn năm, hẳn là hiểu rõ tôi." Tạ Thanh Dao châm điếu thuốc, ngậm một ngụm khói nhẹ nhàng nhả ra, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, "Tôi sẽ thả em tự do, tiền nợ xóa bỏ, sẽ có phần thưởng và bồi thường, tôi còn có thể cho em thêm một khoản tiền, như vậy hài lòng không?"

Những thứ chưa được chứng thực, Hà Húc cũng không mong đợi gì, cậu không hứng thú lắm, nhưng để không mất hứng vẫn giả vờ hứng thú hỏi: "Vậy Tạ tổng có thể cho tôi bao nhiêu?"

"Một ngàn vạn."

Nếu như có chuyện tốt như vậy, hiện tại chia tay cũng không phải không được.

Tạ Thanh Dao châm điếu thuốc chưa cháy hết vào trà giải rượu đã nguội, sau đó vỗ vỗ chân mình, gọi Hà Húc, "Lại đây."

Hà Húc theo lời ngồi vào đùi Tạ Thanh Dao, Tạ Thanh Dao kéo tay cậu đưa vào túi âu phục, ý bảo cậu lấy đồ bên trong ra.

Hà Húc lấy ra một tờ chi phiếu, số tiền trên đó vừa vặn là mười triệu.

Vậy đây là ý muốn chia tay phải không?

Hà Húc bỗng nhiên không biết mình nên làm gì, bây giờ liền đứng dậy cầm chi phiếu xách hành lý cút đi?

Hay là lấy thân đền bù hảo hảo cảm tạ, tận tâm tận lực hầu hạ Tạ Thanh Dao một lần, tính là phí giải tán?

"Đứng đó làm gì, để lên bàn trà đi."

Thật kỳ lạ, dù sao đều là cho cậu, nhìn nhiều một hồi còn không được. Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, Hà Húc vẫn nghe lời buông chi phiếu xuống.

"Giúp tôi cởi quần áo. "Tạ Thanh Dao nói xong, dựa vào phía sau dang rộng cánh tay ra.

Hà Húc thuần thục giúp Tạ Thanh Dao cởi áo khoác, nhưng đối phương vẫn duy trì tư thế mở rộng cánh tay, liền giúp hắn cởi áo sơ mi tràn đầy mùi rượu.

"Tạ tổng, sau này đừng uống nhiều như vậy, hại thân."

*Wattpad: LinhLam1301*

Hà Húc giúp hắn gấp xong quần áo đã cởi ra, mùi rượu sặc mũi tựa hồ đang kể ra chủ nhân của bộ quần áo này gặp phải bao nhiêu chuyện phiền lòng, mà trên thế giới này có thể làm cho Tạ Thanh Dao phiền lòng cũng chỉ có một chuyện, một người.

Cậu tự nhận là một người lạnh lùng, nhưng có lẽ là ở chung thời gian dài, trước khi rời đi Hà Húc cũng muốn thật lòng thật dạ khuyên Tạ Thanh Dao một câu, nhưng đối phương có nghe hay không thì đều không phải là thứ cậu có thể quản được.

"Tiếp tục đi, còn chưa cởi xong."

Hà Húc đành phải quay người lại giúp hắn cởi quần áo còn lại, cho đến khi không còn sót thứ gì, Tạ Thanh Dao vẫn nói: "Tiếp tục."

Lúc này Hà Húc mới kịp phản ứng, Tạ Thanh Dao đang nói tới mình, vì thế đưa tay cởi quần áo của mình, đứng trước mặt Tạ Thanh Dao.

"Ngày đầu tiên em theo tôi à? Chuyện còn lại còn cần tôi dạy em?"

Hà Húc không hiểu sao khuôn mặt liền đỏ lên, chỉ đắm chìm trong mười triệu phí chia tay, đã quên nghĩa vụ cuối cùng của mình.

"Không, không cần."

Có lẽ là cuồng hoan cuối cùng trước khi tách ra, Hà Húc toàn tâm toàn ý vùi đầu vào, hết sức lấy lòng vị " cựu kim chủ" này, đối phương càng tình mê ý loạn, cậu lại càng biểu hiện cực độ sung sướng, rất có một loại sức mạnh mạo hiểm tất cả mọi thứ..

Hà Húc thậm chí sợ lần này cậu lưu lại cho Tạ Thanh Dao ký ức quá khó quên, sau này chính chủ cũng khó có thể với tới trình độ này thì phải làm sao bây giờ, nhưng giây tiếp theo cậu lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều.

"A Nhạc."

Lại là cái tên quen thuộc, Hà Húc tích cực đáp lại, nhưng trong lòng bỗng nhiên lại suy nghĩ cẩn thận, có lẽ người dùng trải nghiệm cái gì đó tựa hồ cũng không phải quan trọng nhất, Tạ Thanh Dao để ý nhất hẳn là người ở cùng một chỗ với hắn là ai.

Không kiêng nể gì phóng túng một đêm, kết cục ngày hôm sau chính là hai người đều mệt mỏi nằm liệt trên giường, mặt trời lên cao cũng không xuống được giường.

Tạ Thanh Dao bởi vì say rượu đến hừng đông mới chậm rãi ngủ, mà Hà Húc lại cả người đau nhức mài mòn đến mức cậu không hề buồn ngủ.

Ở lại trên giường mấy tiếng, Hà Húc ước chừng Tạ Thanh Dao cũng sắp tỉnh, liền cắn răng đứng dậy đi tắm rửa. Vào bếp làm một bữa sáng đơn giản cũng có thể làm bữa tối.

Ăn xong phần của mình, Hà Húc ở dưới lầu sấy khô tóc, rón rén ôm hành lý xuống lầu, cầm chi phiếu trên bàn trà một mình rời khỏi biệt thự.

Nếu Tạ Thanh Dao đem việc chia tay biểu đạt mịt mờ như vậy, cậu cũng không cần đem tình cảnh tách ra trở nên quá mất thể diện, không chừng Tạ Thanh Dao tỉnh thấy cậu đã thức thời tự mình rời đi, còn có thể khen cậu hiểu chuyện.

Rời khỏi biệt thự của Tạ Thanh Dao, Hà Húc tạm thời cũng không có chỗ đi, tuy rằng có tiền trong tay, nhưng tìm kiếm một căn nhà mới cũng cần một chút thời gian, liền kéo hành lý về tới căn nhà Tạ Thanh Dao an bài cho cậu.

*Wattpad: LinhLam1301*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui