Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền

"Tôi nói rồi, còn chưa muốn đánh nát thân thể em." Tạ Thanh Dao cau mày, bắt được tay cậu.

Hà Húc rút tay từ trong túi lấy ra hai thứ tùy thân mang theo, mở lòng bàn tay đưa cho Tạ Thanh Dao, vẫn ngồi xổm không chịu đứng dậy.

Tạ Thanh Dao nhìn chằm chằm đồ vật trong tay, muốn nói hoàn toàn không có loại ý niệm này, vậy khẳng định là nói dối, thế nhưng hắn cũng xác thực không muốn hiện tại làm hỏng món đồ chơi này, vì thế chỉ chỉ vào eo cậu nói: "Đứng lên đi, coi như là phần thưởng cho em.".

"Không cần khen thưởng, đây là việc tôi nên làm." Hà Húc mỉm cười, nhìn ra được Tạ Thanh Dao thật sự không có dự định kia, bất quá vì để an tâm, cậu đưa ra một phương án thỏa hiệp, "Được, vậy cũng không phải, hay cứ làm như vậy đi."

Nói xong, cậu chỉ môi mình một cái.

Tạ Thanh Dao không cự tuyệt.

Dọn dẹp sạch sẽ dấu vết trên người, Tạ Thanh Dao chờ Hà Húc mặc quần áo xong, liền kéo rèm lên, ấn số nội bộ gọi thư ký đưa vào một ly trà nóng.

Hà Húc vịn bàn từ tư thế quỳ đứng lên, đi ra cửa mở khóa. Thư ký nhanh chóng đưa trà vào, Tạ Thanh Dao đưa tay ra hiệu cho cậu: "Súc miệng đi."

Trên đời này đại khái không có kim chủ nào chu đáo hơn Tạ Thanh Dao, Hà Húc nghĩ đến điều đó không khỏi nở nụ cười, cầm trà uống hai ngụm, bất quá cậu cũng không có can đảm thật sự nhổ nước trà trước mặt kim chủ, đang chuẩn bị nuốt xuống, Tạ Thanh Dao đá tới một cái thùng rác.

"Nôn ra."

Hà Húc làm theo lời hắn, rửa sạch sẽ mùi vị trong miệng, đặt chén trà xuống quy củ đứng bên cạnh bàn, chờ Tạ Thanh Dao phân phó thêm.

"Bên Ava tôi sẽ nói với cô ấy, sau này để cô ấy đối xử tốt với em một chút." Tạ Thanh Dao vừa nói vừa ấn điện thoại của Tiết Lạc, " Tôi bảo Tiết Lạc đưa em về, hai ngày nay nghỉ ngơi cho tốt."

"Được." Hà Húc mỉm cười đáp lạii.

Tiết Lạc chuẩn bị xe xong, Hà Húc vừa lúc xuống bãi đỗ xe, mở cửa sau cười cười chui vào.

Tiết Lạc không có phản ứng gì, quen biết anh ta bốn năm, Hà Húc gần như chưa từng thấy anh ta cười, khuôn mặt lạnh lùng mang tính biểu tượng, ngay cả nói cũng rất ít, cho nên Hà Húc cũng không ép buộc đối phương phải để ý đến cậu.

Huống chi Hà Húc có thể cảm giác được, Tiết Lạc cũng không thích cậu lắm.

Chính xác mà nói, người một khi biết đến sự tồn tại của Tề Nhạc, liền cơ hồ không thích loại hàng giả mạo như cậu.

Điều này là hoàn toàn bình thường

"Phiền anh đưa tôi đến bãi đỗ xe ngầm của lễ trao giải."

Tiết Lạc đang định khởi động xe thì dừng lại, quay đầu kinh ngạc liếc Hà Húc một cái, bởi vì anh ta nhận được mệnh lệnh cũng không phải là như vậy.

"Xe tôi ở đó, đưa tôi đến đó, anh không cần để ý đến tôi.". truyện tiên hiệp hay

Đến bãi đỗ xe của bữa tiệc tối, Hà Húc xuống xe còn chưa kịp nói tiếng "Cảm ơn" với Tiết Lạc, đối phương đã tiêu sái quay đầu rời đi, ngay cả một chút khói cuối cùng cũng không định để lại cho cậu.

Hà Hú duỗi ra một nửa tay cứng đờ giữa không trung, bất đắc dĩ cười nhẹ rút cánh tay xấu hổ về, đi tới trước xe của mình, ấn điều khiển từ xa xuống.

Đi vào trong xe, Hà Húc ngửi mùi hương rẻ tiền trong xe, nhịn không được ghét bỏ xoa xoa mũi.

Cậu nghĩ thầm con người thật sự không thể sống tốt được, bằng không thứ đồ chơi này sẽ gây nghiện, một khi thích ứng, sẽ rất khó lại nguyện ý sống cuộc sống nghèo khổ.

Ngửi lâu mùi thơm trên xe Tạ Thanh Dao, trở lại chiếc xe rách nát của mình cư nhiên còn có chút không quen.

Trên đường đi Hà Húc cảm thấy thắt lưng dường như đau hơn lúc trước, dừng xe ở ven đường, đi đến hiệu thuốc mua chút thuốc chống viêm, lúc này mới về đến nhà.

Vào cửa cởi áo khoác và áo ngoài, Hà Húc bước nhanh vào phòng tắm, mở màng bảo quản ra kiểm tra vết thương của mình.

Thợ xăm hình dặn dò cậu hai giờ mới cởi ra, một trận lăn qua lăn lại này của cậu đã trì hoãn gần bốn giờ, miệng vết thương kín không kẽ hở đã sớm bị nhiễm trùng, sưng đỏ không chịu nổi thậm chí có dấu hiệu chảy mủ.

Hà Húc cởi quần áo còn lại trên người, tắm nước ấm, quấn khăn tắm trở lại sofa, cầm thuốc mỡ tiêu viêm mua trên bàn trà, bóp vào đầu ngón tay cẩn thận bôi lên vết thương nhiễm trùng.

Xử lý tốt vết thương, Hà Húc nằm trên sô pha tùy tiện gọi đồ ăn bên ngoài, sau đó nằm nghiêng hơi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Giấc mộng kia làm cho cậu cả đêm không ngủ được, hiện tại bôn ba một ngày rốt cục có thể nghỉ ngơi, cơn buồn ngủ bị đè nén lần thứ hai lại ập đến, không bao lâu liền ngủ thiếp đi.

Cũng không biết ngủ bao lâu, Hà Húc bị điện thoại của chủ quán đánh thức, đối phương nói đồ cậu gọi đã hết rồi, bảo cậu đổi cái khác hoặc hoàn tiền hóa đơn cho cậu.

Hà Húc đang buồn ngủ, nghe vậy trầm giọng lẩm bẩm một câu "Vậy hoàn đi", liền đặt điện thoại xuống ngủ tiếp.

Giấc ngủ này rất dài, cũng rất sâu, Tạ Thanh Dao sau đó gọi cho cậu bốn năm cuộc điện thoại, cậu thế nhưng một cuộc cũng không nghe thấy.

Cuối cùng vẫn là Loan Tụng trực tiếp cầm chìa khóa tới nhà cậu tìm người, mới biết được cậu chỉ ngủ ở nhà.

Hà Húc ngơ ngác từ trên sofa ngồi dậy, nhìn thấy Loan Tụng không khỏi kinh ngạc, nghe cậu ta nói mình không nhận điện thoại của Kim chủ, là Tạ Thanh Dao gọi cậu ta tới kiểm tra tình huống, lập tức tỉnh táo cầm điện thoại lên, quả nhiên hiện lên một loạt thông báo gọi nhỡ.

Hà Hú vội vàng gọi lại, sau hai tín hiệu bận, giọng nói lạnh lùng của Tạ Thanh Dao vang lên: "Còn biết gọi lại sao?"

"Thật xin lỗi, Tạ tổng, vừa rồi tôi ngủ quên." Hà Húc rũ mắt, thành thật xin lỗi.

"Lập tức thay quần áo đi ra ngoài, địa chỉ tôi gửi qua điện thoại cho em." Tạ Thanh Dao lạnh giọng phân phó, cuối cùng nghĩ đến cái gì, lại bổ sung một câu:" Ăn mặc chỉnh tề trang trọng một chút."

"Được, tôi lập tức tới đó."

Hà Húc đặt điện thoại xuống liền lập tức đứng dậy đi tìm quần áo, chỉ là thức dậy quá nhanh không nhịn được choáng váng đầu một trận, Loan Tụng vội đưa tay đỡ lấy cậu, lại sợ tới mức kinh hô: "Húc ca, trên người anh sao lại nóng như vậy, sợ không phải phát sốt chứ?"

"Không sao, em xuống xe trước đi, anh lập tức đến ngay."

Tạ Thanh Dao vừa mới bảo cậu về nhà nghỉ ngơi, thời gian này còn chưa tới nửa ngày đã vội vã tìm cậu, nhất định là có chuyện quan trọng, cậu không thể chậm trễ."

Trong vòng nửa giờ chạy tới địa điểm Tạ Thanh Dao gửi tới, Hà Húc vào cửa mới phát hiện đây là một bữa tiệc rượu, tuy rằng cậu mặc một thân chính trang, nhưng trong trường hợp này vẫn có chút không hợp.

Tìm khắp nơi trong đại sảnh hồi lâu, Hà Húc rốt cục tìm được thân ảnh Tạ Thanh Dao, vội vàng đi tới.

Tạ Thanh Dao đang cùng người khác nói chuyện phiếm, lơ đãng liếc đến bóng dáng của cậu, ánh mắt trầm xuống, nhưng rất nhanh khôi phục nguyên dạng, chờ cậu đến gần cười ôm lấy người bên cạnh hắn giới thiệu: "Đạo diễn Trương, đây là Hà Húc tôi giới thiệu cho anh."

Hà Húc vội vươn tay khom lưng thăm hỏi, cung kính nói: "Chào đạo diễn Trương, tôi là Hà Húc."

Nụ cười của đạo diễn Trương cứng đờ trong giây lát, quay đầu lại không dám tin nhìn Tạ Thanh Dao, sau đó quay lại tỉ mỉ đánh giá Hà Húc mấy lần, nhịn không được cảm khái: "Trước kia ở trên ti vi còn không cảm thấy, hiện tại nhìn mặt đối mặt, thật sự là gần như cùng một khuôn mẫu."

Anh ta đang nói về Tề Nhạc. Hà Húc nghe vậy cười khẽ, không nói gì.

"Nhưng tư chất kém một chút, còn cần đạo diễn Trương hao tâm tổn trí nhiều." Tạ Thanh Dao mỉm cười nói chuyện với đối phương, lại tiếp tục nói về vấn đề hợp tác.

Hà Húc lẳng lặng đứng ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, bồi bàn vừa vặn đi qua, hắn tiện tay cầm ly sâm banh, sau đó đột nhiên phản ứng lại chính mình không thể uống rượu, lại đổi một ly nước trái cây.

Đến tiệc rượu tan cuộc cũng không cần Hà Húc nói mấy câu, đại đa số thời gian cậu ở bên cạnh Tạ Thanh Dao làm nền, bất quá cũng không tính là uổng phí, bởi vì cậu lộ mặt ra, chuyện hợp tác rất nhanh đã được quyết định, đạo diễn Trương thậm chí còn nảy ra ý tưởng để cậu diễn vai nam chính.

Hà Húc vốn định khéo léo từ chối, nhưng Tạ Thanh Dao lại gật đầu đồng ý trước, vui vẻ cụng ly với đối phương.

Lúc đi ra Hà Húc vẫn không nghĩ thông, vì thế nhịn không được hỏi Tạ Thanh Dao: "Tạ tổng, vì sao không cự tuyệt đề nghị của đạo diễn Trương để tôi diễn vai nam chính?"

"Tại sao phải cự tuyệt? "Tạ Thanh Dao liếc cậu," Không phải em rất muốn nổi tiếng sao? Đây là một cơ hội."

"Tôi không muốn nổi tiếng, tôi chỉ muốn kiếm nhiều tiền một chút, trả hết tiền nợ cho ngài."

Tạ Thanh Dao dừng bước, đưa tay nâng cằm Hà Húc, "Sau đó thì sao, cao chạy xa bay, cách tôi xa một chút?"

Hà Húc có thể nhìn thấy sự lạnh lẽo trong đáy mắt hắn, Tạ Thanh Dao không thích cảm giác bị người khác phản bội, điểm này cậu hiểu rõ nhất. Ngón tay Tạ Thanh Dao giơ lên, Hà Húc bị ép ngẩng đầu, cậu suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Không, tôi muốn trả hết những thứ này trước khi ngài chán tôi, nếu không chờ ngài chán, cuộc sống sau này có thể sẽ không dễ chịu."

Câu trả lời của cậu thành khẩn mà chân thành, giống như lúc trước ở trước ống kính nói cho công chúng biết nguyên nhân cậu lựa chọn làm diễn viên, không hề dè dặt hay ngụy trang, làm cho lông mày Tạ Thanh Dao buông lỏng một chút.

Sau một lúc lâu, Tạ Thanh Dao nở nụ cười, buông cậu ra nói: "Yên tâm, tạm thời vẫn chưa chán."

"Vậy Tạ tổng, nếu có một ngày ngài chán thì sao?"

"Vậy thì số tiền em nợ tôi liền xóa bỏ, tôi sẽ để em đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui