Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền

Thật sự là đủ loạn.

Tạ Thanh Dao bảo Loan Tụng ở lại bệnh viện xem tình huống, tự mình gọi Tiết Lạc nhanh chóng trở về công ty.

Vừa mới tới tầng trệt công ty, cách cửa thang máy Tạ Thanh Dao đều nghe được rõ ràng âm thanh ồn ào bên trong, hắn cau mày đi ra thang máy, tới của trực tiếp bị đập tới một cốc nước, hắn nghiêng đầu tránh thoát, Tiết Lạc lại vừa vặn bị đập trúng.

Cái ly đập vào sống mũi Tiết Lạc, nhất thời máu liền chảy ra. Thư ký bên cạnh nhanh chóng đỡ anh ta qua một bên xử lý thương thế, Tạ Thanh Dao thì xuyên qua đám người đi thẳng tới trung tâm chiến trường.

Tề Nhạc và một tiểu cô nương giương cung bạt kiếm không ai nhường ai, trong tay hai bên đều đã không còn gì để ném, thấy Tạ Thanh Dao tới, Tề Nhạc lại lo lắng thêm vài phần, chỉ vào tiểu cô nương hung tợn nói: "Cô xong rồi."

"Là chủ nhà của anh trở lại nên mới kiêu ngạo như vậy sao, đúng là chó cậy chủ mà, một hồi nữa anh sẽ khóc thảm cho mà xem!"

Tiểu cô nương không chút yếu thế, một tay chống nạnh tay kia chỉ vào Tề Nhạc mắng to một trận, mắng đến Tề Nhạc căn bản không có cơ hội cãi lại.

Tề Nhạc không đối phó nổi, chỉ có thể quay lại tìm cứu binh, "A Dao, cô gái này tới đây khóc lóc om sòm còn đánh người, anh không quản sao?"

"Đủ rồi, thế này còn ra cái dạng gì? "Ánh mắt Tạ Thanh Dao chợt lạnh, quay đầu giải tán đám người vây xem, vòng qua vị trí chủ vị ngồi xuống, nhếch chân hai tay đan xen hỏi:" Chuyện gì xảy ra?"

"Tiểu nha đầu này đột nhiên vọt tới phòng làm việc của em, cầm lên ly nước liền hướng trên mặt của em giội xuống, may mắn em trốn nhanh được, nếu không một ly nước nóng giội tới em khẳng định muốn hủy dung..."

"Cái mặt thối của anh tốt nhất nên nhanh chóng hủy đi, người xấu tâm càng xấu, đương nhiên, cái dạng xấu xí này không nhằm vào những người khác lớn lên giống anh, chỉ nhằm vào anh đó."

Tiểu cô nương răng nanh sắc bén, bỗng nhiên gợi lại ký ức của Tề Nhạc.

"Tôi nhớ ra rồi, cô là nữ phóng viên đi cùng Hà Húc trong buổi họp báo!"

"Chuyện sau buổi họp báo tôi đều nghe nói, sao cô lại ác độc như vậy, Hà Húc trêu chọc cô, cô lại hại tôi như vậy, cô hận sao không hận tên cặn bã đó?"

Chỉ là ngồi ở đó chờ bọn họ cãi nhau xong cũng mệt chết, Tạ Thanh Dao vừa nghe nơi này còn có chuyện của Hà Húc, giương mắt lạnh lùng quét qua nhìn Lạc Đình Đình một cái, nhưng đối phương hoàn toàn không coi hắn ra gì, mở to mắt hơn nữa lại trừng trở về.*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

"À, tôi nhớ ra rồi, lúc trước cô vẫn quấn lấy Hà Húc, không phải là thích cậu ta chứ?"

"Tề Nhạc. "Tạ Thanh Dao cau mày thấp giọng quát lớn, vấn đề này khiến hắn nghe rất không thoải mái.

"Tôi chính là thích Hà Húc, không được sao, người ta Hà Húc dáng dấp tốt nhân phẩm tốt, dù sao so với anh một quả dưa già còn sơn cho xanh lét gấp trăm lần!"

"Không được. "Tạ Thanh Dao bất giác mở miệng, ánh mắt hai người lập tức bị hấp dẫn trên người hắn.

Lạc Đình Đình sửng sốt nửa giây, sau đó ánh mắt bỗng nhiên sáng lên: "Vừa rồi có phải anh nói không được? Tôi thích Hà Húc thì không được đúng không?" *Đang cãi lộn nhưng nhớ ra mình ship cp, cắn đường đã rồi chửi tiếp! Nhất chị Đình!*

Sắc mặt Tề Nhạc thay đổi, khẩn trương nhìn Tạ Thanh Dao, sợ trong miệng hắn nói ra chữ "đúng".

Tạ Thanh Dao nói xong cũng ngây ngẩn cả người, hắn không biết vì sao mình lại xúc động nói ra hai chữ "Không được". Mặc dù hiện tại hắn rất khó tự bào chữa, nhưng so với nghe người khác nói thích Hà Húc, hắn cũng cảm thấy hai chữ kia giống như không thể không nói.

"Ý tôi là... không được cãi nhau. "Tạ Thanh Dao gượng gạo bào chữa trở lại, tiếp theo như cố tình lảng sang chuyện khác hỏi Lạc Đình Đình," Cô còn có việc gì sao?"

Lúc này Lạc Đình Đình mới nhớ tới chính sự, dùng sức ném USB trong túi tới trước mặt Tạ Thanh Dao, cất cao giọng nói: "Loại văn chương vô lương tâm này tôi không viết được, tôi liền lấy làm lạ, Hà Húc không phải người của công ty các anh sao, bỏ ra nhiều tiền bôi nhọ anh ấy thì có lợi gì cho các anh?"

Tạ Thanh Dao nhặt USB lên, nghe được nửa sau câu nói của Lạc Đình Đình nhịn không được nghi hoặc nhíu mày, ngẩng đầu hỏi: "Cô nói hắc liệu của Hà Húc? còn là công ty chúng tôi tìm người gửi đi?"

"Ngài đừng giả bộ hồ đồ với tôi, toàn bộ sự việc chính là vị lão dưa chuột mặt nát bên cạnh ngài làm ngài không rõ sao?"Lạc Đình Đình khinh thường "Hứ" một tiếng, bĩu môi tiếp tục châm chọc nói: "Không có sự bày mưu đặt kế của ngài, hắn dám kiêu ngạo như vậy?"*Wattpad: LinhLam1301 * Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

"Nha đầu chết tiệt cô ít nói bậy đi!" Tề Nhạc vội vàng mở miệng ngăn cản cô nói tiếp, bởi vì dư quang của anh ta đã thấy Tạ Thanh Dao có biểu tình không đúng.

"Tại sao phải làm như vậy? "Không có cuồng phong mưa rào như dự đoán, Tạ Thanh Dao chỉ hơi bình thản hỏi một câu này, đang lúc Tề Nhạc cho rằng Tạ Thanh Dao không quá để chuyện này trong lòng, Tạ Thanh Dao lại lạnh lùng hỏi anh ta một câu," Tôi đã nói không được động vào Hà Húc, phải không?"

Máu còn sót lại trên mặt Tề Nhạc chậm rãi rút đi, trong lúc hoảng loạn anh ta vội vàng bắt lấy cánh tay Tạ Thanh Dao, "A Dao, anh nghe em nói, đây không phải là em làm..."

"Chuyện nhà của các người tự mình giải quyết đi, tôi không rãnh xem." Mắt thấy tiết mục cẩu huyết trong mấy bộ phim chiếu lúc tám giờ đang muốn trình diễn, Lạc Đình Đình không muốn xem diễn xuất buồn nôn của Tề Nhạc, vì thế trước một bước cầm lên đồ đạc của mình bôi trơn lòng bàn chân nhanh chóng chạy đi.

Tạ Thanh Dao cũng không phát hỏa, hắn ngồi ở đó không lên tiếng, mặc cho Tề Nhạc giải thích (giảo hoạt) với hắn như thế nào cũng bất vi sở động.

Qua thời gian rất lâu, lâu đến mức Tề Nhạc ngay cả sám hối cũng nghèo từ ngữ, Tạ Thanh Dao rốt cục có chút động tĩnh, hắn quay đầu tinh tế quan sát Tề Nhạc một lần, phút chốc hỏi một câu giống như người không có đầu óc: "Cậu rốt cuộc là ai?"

Tạ Thanh Dao vẫn không hiểu, mới vài năm, vì sao con người lại thay đổi nhiều như vậy?

Tề Nhạc trước kia xuất thân bần hàn nhưng cố gắng hướng về phía trước lại dịu dàng đối đãi với người khác rốt cuộc đã đi đâu, vì sao ở trên người người này, hắn cái gì cũng không tìm thấy?

Tề Nhạc dừng lại, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Tạ Thanh Dao thất vọng quay đầu, từ trên ghế ngồi đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi tới cửa đưa lưng về phía Tề Nhạc dùng giọng điệu dặn dò công việc nói: "Tôi thấy sắc mặt cậu rất kém, thân thể không thoải mái thì quay về bệnh viện tĩnh dưỡng đi."

Tề Nhạc rốt cục hoàn hồn, vội gọi Tạ Thanh Dao lại, giọng nói bởi vì khẩn trương và sợ hãi không khỏi có chút run rẩy, "A Dao, anh còn... anh vẫn yêu em chứ?"

Tạ Thanh Dao trầm mặc.

"Sao anh không nói lời nào, A Dao... Trả lời em, làm ơn, A Dao. "Tề Nhạc vội vàng truy hỏi, giọng nói đã mang theo tiếng khóc nức nở," A Dao, anh trả lời em..."

"Tôi rất tiếc vì chuyện bốn năm trước, tôi sẽ chịu trách nhiệm, về phần yêu, đại khái chỉ giới hạn trong mùa đông bốn năm trước."

Tạ Thanh Dao không quay đầu lại, nghe Tề Nhạc nức nở hắn cũng không còn cảm giác thương tiếc, thay vào đó là sợ hãi thầm lặng.*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Hắn không biết đây là biểu lộ chân tình của Tề Nhạc, hay là biểu hiện của sự giả dối. Cho tới bây giờ hắn không thể không tin, Tề Nhạc đích xác có hai bộ mặt, một bộ ở trước mặt hắn đáng thương vô hại, một bộ ở trước mặt Hà Húc răng nanh lộ rõ.

Nói xong công tác xử lý hắc liệu của Hà Húc, Tạ Thanh Dao châm điếu thuốc, nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tình cũng giống như bị một đám mây đen đè lên.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới đôi mắc cười cong cong của Hà Húc, nhịn không được cũng cong cong môi, nhưng rất nhanh, nụ cười của hắn lại cứng đờ ở khóe miệng.

Một người khi cười trong mắt giống như có ngôi sao lấp lánh, hiện tại trong mắt đã không còn ánh sáng, chính mình rốt cuộc đối với cậu đã làm ra cái gì...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui