Yêu Cung


Âu Dương không còn lựa chọn nào khác! Lúc này đã là sơn cùng thủy tận. Trước mắt hắn chỉ có hai con đường. Một con đường bị bao vây đánh cho tới chết. Hai là tiến vào Sinh Tử Cảnh!

Vừa vào Sinh Tử Cảnh, liếc mắt nhìn thấy rõ giờ chết! Tuy rằng trong truyền thuyết tiến vào Sinh Tử Cảnh chắc chắn phải chết, nhưng bất luận chết ở chỗ đó thế nào cũng dễ chịu hơn là bọn họ tự giết lẫn nhau!

Nhìn động tác của Âu Dương, đám người kia đều sửng sốt. Bọn họ chẳng thể ngờ được Âu Dương sẽ bất ngờ một tay nắm lấy năm đội viên ném tất cả vào Sinh Tử Cảnh! Điều này chẳng khác gì trực tiếp giết chết năm người này.

- Ha ha ha ha! Xem ra ngươi cũng là gia hỏa sợ chết, sợ bị người của mình vây giết sao? Tuy nhiên không sao. Không còn đội viên của ngươi, chỉ chúng ta cũng đủ để giết chết ngươi!

Trịnh Đan Đằng cười cuồng ngạo. Nhưng hắn không hề phát hiện, lúc này ánh mắt Âu Dương nhìn hắn đáng sợ tới mức nào.

Thân thể Âu Dương run rẩy. Giờ này ngày này hắn thất bại! Tuy nhiên hắn không cam lòng! Hắn không muốn chết trong tay một đám tiểu nhân như vậy. Hắn chỉ có thể đánh cược một cái. Đánh cược mạng hắn không tuyệt, đánh cược hắn tiến vào Sinh Tử Cảnh còn có một con đường sống.

- Trịnh Đan Đằng! Nhớ kỹ, nếu Âu Dương ta có một ngày có thể đi ra Sinh Tử Cảnh, bất luận là chân trời góc biển, ta nhất định phải cắt đầu của ngươi treo bên trên đô thành Tây Kỳ của các ngươi!

Đây là câu nói sau cùng của Âu Dương. Sau khi hét lớn câu nói này, Âu Dương cũng phóng người nhảy vào thông đạo tối đen biến mất không còn bóng dáng...


- Ha ha ha ha ha... Vừa vào Sinh Tử Cảnh, liếc mắt nhìn rõ thấy giờ chết! Ngược lại ta muốn xem thử ngươi có bản lãnh ra khỏi Sinh Tử Cảnh hay không!

Trịnh Đan Đằng căn bản là không để ý tới sự uy hiếp của Âu Dương. Hiện tại bản thân của hắn đã nhảy vào Sinh Tử Cảnh, điều này cũng ngang với tuyên bố hắn đã chết. Uy hiếp của một người chết có ý nghĩa gì?

- Hừ Hừ! Dù cho ngươi thông minh hơn nữa thì có thể làm được gì? Còn không phải rơi vào kết quả như thế sao?

Ngược lại trong mắt Trịnh Tú Nhi có mấy phần tiếc nuối. Không thể không nói, trong mắt nàng Âu Dương tuyệt đối là một cường giả của thế hệ tuổi trẻ. Nhưng đáng tiếc cường giả này lại đối đầu với nàng. Dù thế nào nàng cũng không thể buông tha cho Âu Dương.

- Biến mất! Đại Vận bị tiêu diệt toàn đoàn!

Dưới Tỏa Yêu Tháp lại vang lên những tiếng kêu lớn

Lệnh bài trong tay Lăng Trung Thiên đã bị hắn bóp tới mức biến dạng! Quá nhanh! Lúc này mới được bao lâu, tin tức về sinh mệnh của mười hai người toàn bộ đều biến mất! Lăng Trung Thiên có phần không thể tiếp nhận được kết quả này! Hắn nghĩ mãi không ra! Bàn đầu dưới cái nhìn của hắn, cho dù bị hai mươi bốn người bao vây, Âu Dương hẳn phải có bản lĩnh bỏ chạy mới đúng. Nhưng bây giờ khí tức sinh mệnh của mười hai người đều biến mất...

- Ha ha ha ha! Báo ứng! Đây là báo ứng! Đại Vận các ngươi cũng có ngày hôm nay!

Bác Xích cười lớn. Trong mắt của hắn có mấy phần khoái ý, cũng có mấy phần bi thương.

Cho dù đội ngũ của Đại Vận bị diệt, nhưng cũng không có cách nào cứu vãn được tin dữ Đại Kim bị tiêu diệt toàn đoàn. Hiện tại bất luận hắn cười nhạo thế nào, trong lòng không tránh khỏi mất mát.

- Lăng Trung Thiên, xem ra Đại Vận các ngươi cũng nên rời khỏi đi.

Trên mặt Trịnh Khiếu Thiên đầy khoái ý! Lúc đầu Đại Vận không tổn hại giết chết Đại Kim, hắn còn lo lắng Đại Vận sẽ một đường quét ngang xuống. Nhưng hôm nay Đại Vận đã bị diệt sạch. Như vậy tiếp theo chỉ còn lại Hồng Minh và Tây Kỳ. Không nghi ngờ chút nào, thực lực của Tây Kỳ vượt xa Hồng Minh. Hơn nữa trước đó hai phe đã nhất trí đồng minh. Vậy chẳng khác nào bọn họ đã cầm chắc vị trí quán quân này trong tay.

- Trịnh Khiếu Thiên! Dùng thủ đoạn thấp kém như vậy, cho dù giành được thắng lợi cũng sẽ bị người xem thường!

Nếu như nơi này không phải là địa bàn của Tây Kỳ quốc, Lăng Trung Thiên tin tưởng hắn nhất định sẽ dùng kiếm linh xông lên đánh Trịnh Khiếu Thiên chết dập đầu.

- Được làm vua thua làm giặc. Chẳng lẽ ngay cả đạo lý ngươi cũng không hiểu sao?


Trịnh Khiếu Thiên khinh thường thoáng nhìn về phía Lăng Trung Thiên. Bất kể nói thế nào, hiện tại Đại Vận bị diệt. Bọn họ đã thắng. Còn phải quan tâm thắng thế nào sao?

- Được! Được! Được!

Lăng Trung Thiên liên tiếp nói ba chữ "được". Tuy nhiên hắn vẫn cố gắng nhẫn nhịn không ra tay. Hắn quay về đám người của Đại Vận phía sau vung tay lên nói:

- Chúng ta đi! Ở lại nơi dơ bẩn này tiếp tục chờ đợi, ta sợ ta cũng bị bọn họ làm bẩn!

Lăng Trung Thiên nói xong cũng không quay đầu lại liền tiến ra khỏi Trấn Yêu Thành.

Nhìn Lăng Trung Thiên rời đi, trong mắt Trịnh Khiếu Thiên loé ra sát ý. Tuy nhiên sát ý này chỉ lóe lên một cái sau đó lập tức biến mất. Tuy Lăng Trung Thiên không phải là đối thủ của hắn, nhưng phía sau Lăng Trung Thiên còn có một Sở Tương Hợp. Nếu như ngày hôm nay hắn ra tay đánh chết Lăng Trung Thiên, như vậy Sở Tương Hợp nhất định sẽ tự mình xông tới Tây Kỳ. Đó không phải là kết quả hắn mong muốn.

Nhưng bất luận thế nào, trong hội võ tứ quốc lần này Đại Vận bị diệt sạch, đối với Trịnh Khiếu Thiên mà nói vẫn là một tin tức khiến hắn vui mừng khôn xiết. Hắn tin tưởng, khi Sở Tương Hợp biết được tin tức kia, vẻ mặt nhất định sẽ xám ngắt!

Hội võ tứ quốc, Đại Kim và Đại Vận tất cả hai mươi bốn người chết trận! Tin tức kia nhanh chóng truyền khắp thiên hạ. Khi tin tức kia truyền tới Đại Vận quốc, trong Đại Vận bất kể là quý tộc hoàng quyền hay bách tính bình thường đều có phần không thể nào tiếp nhận được kết quả này.

Đại Vận đã tham gia vô số lần hội võ tứ quốc, nhưng từ trước đến nay chưa từng xuất hiện tình huống bị người diệt sạch. Nhưng lần này do Sở Tương Hợp dùng lực ép những lời dị nghị đưa Yêu Cung Thủ Âu Dương kia làm người dẫn đầu, không ngờ Đại Vận bị diệt sạch. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả Đại Vận đều nghi vấn. Bạn đang đọc truyện được tại truyenfull.vn

Khi hoàng thất Đại Vận nhận được tin tức này, sự bất mãn của bọn họ đối với Sở Tương Hợp rốt cuộc đã bộc phát!


- Bệ hạ!

Trong hoàng cung, Sở Tương Hợp toàn thân áo trắng, hai tay hắn nâng một quan ấn đứng trước mặt Vương Văn Viễn nói:

- Bệ hạ, lão thần tuổi tác đã cao. Năm năm nữa Chân Linh Giới cũng sẽ mở ra. Lão thần dự định lánh đời chuẩn bị tiến vào Chân Linh Giới!

Trên mặt Sở Tương Hợp xuất hiện vẻ chán nản hiếm thấy.

Âu Dương ngã xuống đối với hắn mà nói quả thật chính là một đả kích không nhỏ. Hắn từng nghĩ Âu Dương sẽ là một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời đêm. Nhưng hắn càng tin tưởng Âu Dương là mặt trời mới mọc hơn.

Chỉ có điều lần này Âu Dương vẫn không qua được. Hiện tại tất cả Đại Vận đều đang bàn luận về việc của Âu Dương. Âu Dương lại do mình dùng lực ép nghị luận đề cử ra. Lần này đội của Đại Vận bị tiêu diệt sạch, hắn không thể tránh khỏi trách nhiệm.

- Nếu quốc sư đại nhân có ý đó, vậy ta sẽ đáp ứng quốc sư!

Vương Văn Viễn nheo mắt lại nói. Bao nhiêu năm nay, Đại Vận chỉ biết có quốc sư không biết có quốc vương


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận