Sáu năm! Thời gian hai ngàn hai trăm ngày Trịnh Khôn là cường giả cửu giai còn bị nhốt ở nơi này. Vậy không phải nói bọn họ chỉ có thể chờ chết sao? Ngay cả cường giả cửu giai còn không thể đi ra ngoài, vậy bọn họ còn có hi vọng sao?
- Phải chết ở chỗ này sao? Lão tử vẫn là xử nam! Lão tử không thể chết ở chỗ này!
Trong lòng Âu Dương gầm thét.
- Hài tử không may. Không ngờ được trước khi lão phu chết còn có thể gặp được nhóm người các ngươi, coi như có thể tìm được người để nói chuyện phiếm!
Trịnh Khôn nhìn một đám người trẻ tuổi bị danh tiếng Thiên yêu của hắn làm chấn động, vẫn đang mê man, mở miệng cảm thán...
Thế giới hai màu trắng đen rõ ràng. Mặt đất huyết sắc rạn nứt. Yêu Nguyệt màu tím treo trên cao. Đây chính là Sinh Tử Cảnh. Chính là nơi được gọi là Sinh Tử Cảnh có vào không có ra. Từ khi gặp được Trịnh Khôn đến bây giờ đã qua hơn nửa tháng. Trong thời gian hơn nửa tháng này, lại có một người nữa chết. Lúc này sáu người đi vào chỉ còn lại có ba người.
- Đội trưởng! Nếu như... Nếu như ngươi có thể đi ra ngoài, nhất định phải nhớ lời ta nói!
Lưu Hồng Xương nằm yên trên mặt đất nứt nẻ. Hắn đã không có cách nào di chuyển được nữa. Hắc tuyến đáng sợ kia đã đi tới gần tim hắn. Hắn biết giờ chết của mình sắp đến.
- Nhất định!
Âu Dương nắm bàn tay của Lưu Hồng Xương. Tuy rằng đã quen nhìn thấy sinh tử, nhưng nhìn đội hữu chiến hữu của mình từng người chết ở trước mặt mình như vậy, hắn vẫn có chút không thể tiếp nhận được.
- Cả ta nữa...
Tiêu Vân Cận ở bên cạnh. Lúc này Tiêu Vân Cận cũng có vẻ rất yếu. Hắn biết, thêm khoảng mười mấy ngày nữa, có lẽ người nằm trên đất chính là hắn. Cho nên hắn bắt đầu chuẩn bị bàn giao hậu sự!
- Câm miệng!
Âu Dương trừng mắt với Tiêu Vân Cận! Đã chết ba người. Tính cả Lưu Hồng Xương chẳng khác gì đã chết bốn người. Dù sao lúc này Lưu Hồng Xương đã ở trạng thái gần như chờ chết. Trái tim Âu Dương gần như muốn vỡ ra. Hiện tại Tiêu Vân Cận còn nói những lời như vậy nữa.
- Đội trưởng! Dù thế nào ngươi cũng phải đối mặt với hiện thực...
Khi Tiêu Vân Cận nói câu nói này không ngờ lại nở một nụ cười. Thật ra hắn bàn giao hậu sự chẳng qua chỉ tự an ủi mình mà thôi. Âu Dương thật sự có thể đi ra ngoài sao? Tiêu Vân Cận cảm thấy khả năng này gần như là số không.
- Đội trưởng... Giết ta đi!
Lưu Hồng Xương nhìn Âu Dương, trong miệng hắn đột nhiên nói ra câu này. Những ngày gần đây, Âu Dương đã nói bí mật của hắn cho những người này biết. Ngay cả chuyện hắn giết người có thể tăng trưởng thực lực cũng không hề che giấu. Lúc này thân ở trong Sinh Tử Cảnh, có thể ra ngoài hay không đều không biết. Vào lúc này, theo Âu Dương thấy căn bản không có bất kỳ bí mật nào không thể nói.
- Giết ta đi đội trưởng! Hấp thu lực lượng của ta có thể ngươi sống thêm mấy ngày...
Lưu Hồng Xương rất yếu, nhưng trong mắt của hắn lại đầy vẻ kiên định. Đến lúc này, hắn biết rõ mình chắc chắn phải chết. Chẳng thà mình đưa lực lượng còn sót lại của mình cho Âu Dương còn hơn.
- Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó!
Âu Dương tức giận mắng Lưu Hồng Xương! Nếu như Lưu Hồng Xương thật sự nổi điên tự ngược, Âu Dương bảo đảm hắn nhất định sẽ không chút do dự kết thúc tính mạng của Lưu Hồng Xương! Nhưng giờ này phút này Lưu Hồng Xương vẫn còn lý trí. Nếu như dưới tình huống này bảo mình động thủ giết chết chiến hữu của mình, Âu Dương không làm được!
- Đội trưởng, chỉ có ngươi có thể sống sót...
Lưu Hồng Xương vẫn muốn nói gì, nhưng hắn còn chưa nói hết lời cũng đã bị Âu Dương cắt ngang. Hai mắt Âu Dương tức giận nhìn Lưu Hồng Xương nói:
- Ngươi coi ta là người thế nào?
Câu ngươi coi ta là người thế nào, đã trực tiếp chặn đứng tất cả những lời Lưu Hồng Xương định nói. Âu Dương rất muốn hấp thu lực lượng của người khác để nhanh chóng trưởng thành, nhưng điều này không có nghĩa là hắn biến thành một ác ma giết người làm vui. :
Trước kia, bản thân quyết định mình sẽ trở thành một ác ma, nhưng Âu Dương biết, ác ma với ác ma cũng có sự khác nhau. Một bên là ác ma đáng sợ đối với kẻ địch. Một bên là ác ma đối với bất cứ người nào. Đó không phải là đáng sợ. Đó là biến thái...
- Tiểu tử, ngươi cũng đừng nói nữa! Nếu như đổi lại là ngươi, ngươi có thể giết chết đội hữu của mình sao?
Trịnh Khôn vẫn không nói gì, lúc này trong tay hắn chợt xuất hiện một thanh chủy thủ ngắn. Hắn đang nhìn từ trên xuống dưới. Thanh chủy thủ này chỉ dài bằng lòng bàn tay. Trên khắp lưỡi dao đều là vết thủng. Thật không biết hắn giữ vũ khí bị hỏng nghiêm trọng như vậy thì có ích lợi gì.
Sau khi Trịnh Khôn quan sát đánh giá trên dưới một hồi, chỉ thấy hắn lấy từ trong vòng tay của mình ra một khối đá đen đặc. Tuy rằng nhìn qua có vẻ như tảng đá kia cứng rắn không gì sánh được, nhưng người thực sự hiểu rõ tảng đá kia lại biết, trên thực tế tảng đá kia dưới tác dụng của yêu lực sẽ trở nên vô cùng mềm mại.
Trịnh Khôn không ngừng bóp nặn tảng đá trong tay, bộ dáng kia giống như đang bóp một miếng cao su dẻo vậy. Chỉ trong chốc lát, không ngờ tay hắn nặn ra một cái khuôn gần giống với cái chủy thủ kia.
Trịnh Khôn cầm khuôn đúc cẩn thận từng li từng tí đặt chủy thủ lên trên. Sau đó yêu khí trong tay hắn bắt đầu từ từ truyền vào trong thanh chủy thủ. Khoảng năm phút sau, cái khuôn đúc trong tay Trịnh Khôn đã bắt đầu từ từ xâm nhập vào bên trong chủy thủ. Sau khi khuôn đúc do tảng đá nặn ra hoàn toàn tiến vào bên trong chủy thủ, thanh chủy thủ vừa nãy còn bị thủng nghiêm trọng không ngờ đã biến thành một thanh chủy thủ mới tinh!
- Tu Phục Thuật!
Nhìn thấy kỹ nghệ thần kỳ như vậy, trong nháy mắt Âu Dương hiểu ra đây là cái gì! Tu Phục Thuật được xưng là thần điêu khắc! Âu Dương đã từng may mắn nghe Sở Tương Hợp nhắc qua. Dựa vào lời nói của Sở Tương Hợp, trên thế giới này, người có thể sử dụng Tu Phục Thuật vô cùng ít ỏi. Không dám nói là lông phượng và sừng lân, nhưng tuyệt đối là thiên hạ hiếm có.
Cụ thể Tu Phục Thuật là làm thế nào không ai biết. Tuy nhiên Tu Phục Thuật lại là thủ đoạn duy nhất có thể tu bổ các loại pháp bảo cùng với yêu binh. Pháp bảo và yêu binh đối với Tu luyện giả mà nói không khác gì sinh mạng thứ hai.
Giống như Âu Dương, bản thân hắn dựa vào yêu binh để chiến đấu. Nếu có một ngày Thứ Kiêu Cung của hắn bị hư hỏng, như vậy hắn gần như mất đi tất cả lực chiến đấu! Bất kỳ yêu binh hoặc là pháp bảo bị tổn hại, phương pháp duy nhất chính là sử dụng Tu Phục Thuật để chữa trị.
Bất luận người nào sở hữu tài nghệ Tu Phục Thuật tuyệt đối là tồn tại có địa vị cao cả. Dùng cách nói của Sở Tương Hợp, đừng thấy hắn được gọi đệ nhất thiên hạ. Khi nhìn thấy những đại sư có Tu Phục Thuật này, hắn cũng phải ngoan ngoãn kinh trọng gọi một tiếng đại sư. Bằng không tâm tình người ta không tốt sẽ trực tiếp không giúp ngươi chữa trị pháp bảo.
Lúc này nhìn thấy Trịnh Khôn bất ngờ sử dụng Tu Phục Thuật, bất luận là Âu Dương hay hai người còn lại, con mắt đều muốn rớt ra ngoài!