Yêu Cung


Lẽ nào... Lẽ nào nói yêu binh của Tiểu Thất đã tổn hại? Hắn không lấy ra chính là vì nguyên nhân này?

- Lấy ra đi!

Thái độ của Lữ Phong rất cứng rắn. Lần trước hắn cũng nhìn thấy Tiểu Thất không lấy yêu binh ra chiến đấu. Hắn vốn tưởng rằng đây là do Tiểu Thất khinh thường không muốn dùng yêu binh. Hiện tại xem ra yêu binh của Tiểu Thất không phải chỉ tổn thất đơn giản như vậy.

- Làm gì vậy? Yêu binh của ta, đương nhiên ta rõ nhất. Yêu binh của ta không sao!

Tiểu Thất quật cường chống đối Lữ Phong. Điều này có chút không giống với tác phong bình thường của hắn.

Tiểu tử này bình thường là một kẻ rất ngoan ngoãn. Chỉ khi đấu tranh anh dũng trên chiến trường, hắn mới là sát thần mới là ác ma. Bình thường tất cả mọi người đều thích trêu đùa hắn vài câu. Nhưng từ trước đến giờ hắn cũng không cãi lại. Bình thường đều chỉ cười trừ. Cho nên trong đoàn đội Tiểu Thất được mọi người rất yêu mến.

- Lấy ra đi!

Lần này không riêng gì Lữ Phong, Miêu Vận Tiến cũng đứng dậy. Đừng nói là yêu binh có liên quan đến tính mạng của Yêu Chiến Sĩ. Cho dù là pháp bảo tiểu kiếm rác rưởi của hắn cũng có tổn hao. Hiện tại nhìn dáng vẻ của Tiểu Thất càng khiến hắn có vài phần nghi ngờ.

- Không có việc gì! Ta nói không có việc gì là không có việc gì. Mọi người đừng hỏi nữa.

Tiểu Thất nói xong, xoay người muốn rời đi. Nhưng ba đội hữu bên cạnh hắn đột nhiên xuất thủ. Ba người hợp lực đè Tiểu Thất xuống dưới đất, không cho hắn giãy dụa.

Lữ Phong đi tới bên cạnh Tiểu Thất nói:

- Yêu binh của tiểu tử ngươi có phải đã tổn hại hay không? Đưa ta xem!

Lữ Phong nói xong, cũng bất kể Tiểu Thất có đồng ý hay không, đưa tay tháo vòng tay trên tay Tiểu Thất xuống.

Bọn họ làm như vậy thực sự cũng vì không có cách nào. Nếu như yêu binh của Tiểu Thất chỉ tổn hao, thậm chí tổn hao lợi hại cũng không có chuyện gì. Mọi người lấy ra chút yêu thú chi linh vẫn có thể mời Tu Phục Đại Sư giúp hắn trị liệu. Nhưng nếu yêu binh của Tiểu Thất thật sự đã tổn hại... Như vậy bọn họ thực sự không biết làm thế nào mới có thể mời được một vị Tu Phục Tông Sư.

Một cây xiên sắt được lấy ra từ trên tay của Tiểu Thất. Khi xiên sắt được lấy ra, cả đám người đều ngây dại! Chỉ thấy xiên sắt vốn ba răng đã trở thành một cây thương kỳ quái. Nếu đây chỉ là một phàm binh thì không có vấn đề. Thương hay xiên đều có thể phát huy sức chiến đấu. Nhưng đây là một yêu binh.

Một yêu binh tổn hại đến trình độ này, tất cả mọi người đều hiểu nó có nghĩa là gì!

- Tiểu Thất...


Lúc này Tiểu Thất cúi đầu không nói. Kỳ thực yêu binh của hắn sớm đã tổn hại, nhưng hắn vẫn không dám nói vì sợ mọi người lo lắng.

- Mẹ nó! Tiểu tử ngươi là đồ ngu xuẩn sao? Tại sao ngươi không nói sớm!

Bàn tay Lữ Phong nắm xiên sắt đã nổi rõ gân xanh. Lúc này hắn rất tức giận, nhưng phần nhiều cũng cảm thấy hổ thẹn. Bản thân hắn là Lục Tiên. Hắn quên mất yêu binh của Yêu Chiến Sĩ rất dễ tổn hại. Vì vậy hắn mới sơ ý để yêu binh của Tiểu Thất tổn hại đến mức này.

- Ngươi... Truyện YY - https://truyenfull.vn

Một đám người nhìn Tiểu Thất cũng không biết nên nói như thế nào.

- Đội trưởng... Các vị đội hữu... Yêu binh này đã tổn hại khi đại chiến với Thiên Cung. Chuyện này không trách được những người khác. Bởi vì trước đây ta chỉ là một Yêu Chiến Sĩ cửu giai bình thường. Ta căn bản không lấy được những thứ Tu Phục Đại Sư muốn. Ta vốn định đợi sau trận chiến Thiên Cung sẽ nghĩ cách chữa trị. Nhưng không ngờ lại không cầm cự qua được trận chiến ấy....

Tiểu Thất cúi đầu. Hắn biết yêu binh tổn hại, nếu không có một Tu Phục Tông Sư thay hắn nghịch thiên sửa mệnh, như vậy cho dù hắn có ba trăm viên yêu thú chi linh cũng không thể tiến vào thánh thể.

Yêu Chiến cấp Thánh Thể, nhân binh hợp nhất. Lấy lực lượng cường đại kích hoạt yêu binh, có thể dùng linh hồn của chính mình tiến vào yêu binh, để yêu binh biến thành một phần của thân thể. Nếu như yêu binh tổn hại, căn bản không thể hoàn thành bước này, chỉ có thể nuốt hận làm cửu giai.

Trong lúc nhất thời toàn bộ đoàn đội đều trầm mặc. Yêu binh tổn hại, đi đâu tìm Tu Phục Tông Sư? Hơn nữa cho dù có cơ hội tìm được Tu Phục Tông Sư, ai cho rằng Tu Phục Tông Sư sẽ buồn chán đi chữa trị yêu binh cho một Yêu Chiến Sĩ cửu giai?

Tu Phục Tông Sư có địa vị quan trọng thế nào? Không nói có thể so với trưởng lão thực quyền, nhưng tuyệt đối cũng có tiếng nói nhất định trong một tông phái. Người như vậy có thể để ý đến bọn họ hay sao?

Vạn Tiên Sơn không phải không có Tu Phục Tông Sư. Nhưng những Tu Phục Tông Sư này bình thường chỉ chữa trị giúp tinh anh cấp Thánh Thể. Hơn nữa mặc dù là tinh anh cấp Thánh Thể, ngươi không đợi trước một năm rưỡi thì người ta cũng sẽ không để ý tới ngươi.

Hiện tại Tiểu Thất đừng nói chờ một năm rưỡi, trừ phi có kỳ tích xuất hiện, bằng không người ta nghe được ngươi là cửu giai, đã ngay lập tức không để ý tới ngươi.

- Những người khác thì sao...

Lữ Phong nhìn qua tất cả mọi người, yêu binh của Tiểu Thất tổn hại, những người khác có thể tốt hơn một chút, nhưng trình độ tổn hại có lẽ cũng không nhỏ.

- Ta đỡ hơn một chút..

- Ta có thể... có thể cũng sắp tổn hại rồi..


- Trình độ tổn hao của ta có lẽ nhỏ hơn mọi người một chút...

Mọi người đều lấy ra yêu binh của mình, mặc dù bọn họ nói yêu binh của mình tốt hơn. Nhưng nhìn vết thương bên ngoài cũng có thể thấy rõ được, tốt hơn một chút chính là tốt hơn so với tổn hại hoàn toàn.

- Xem ra là ta sơ sót! Tiểu Thất, ngươi đừng gấp. Chúng ta cũng chưa chắc không mời được Tu Phục Tông Sư. Chỉ cần chúng ta vẫn tiếp tục tiêu diệt toàn đoàn như vậy, ta không tin tương lai lấy ra được mấy nghìn thậm chí trên vạn viên yêu thú chi linh cũng không thể đánh động Tu Phục Tông Sư!

Lữ Phong vỗ vai Tiểu Thất. Mặc dù hắn nói rất khí phách, nhưng trên vạn viên yêu thú chi linh, cho dù bọn họ quét ngang toàn bộ Nơi chôn xương thậm chí toàn bộ Cực Cảnh cũng rất khó kiếm được....

- Cảm tạ đội trưởng...

Lúc này Tiểu Thất biết hắn nói gì cũng vô dụng. Yêu binh đã tổn hại, lúc này oán giận hay gì đó cũng không có ý nghĩa.

- Mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta ra Cực Cảnh chữa trị yêu binh...

Lữ Phong biết, đã tới rồi trình độ này, bất luận như thế nào cũng phải ra Cực Cảnh một lần. Nếu như tiếp tục kéo dài, yêu binh của Yêu Chiến Sĩ sẽ tổn hao càng lúc càng lợi hại. Bi kịch của Tiểu Thất không thể trình diễn lần thứ hai...

- Được...

Âu Dương nãy giờ vẫn im lặng, từ bên cạnh chậm rãi đi tới. Hắn vừa đi vừa thấp giọng nói:

- Ta nghĩ... Ta nghĩ có lẽ chúng ta không cần phải ra ngoài...

- Tại sao?

Nghe thấy lời nói của Âu Dương, tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt về phía hắn. Tại sao lúc này Âu Dương lại nói như vậy? Nếu như bọn họ chỉ là một đoàn đội không chính hiệu, có thể sẽ có người châm chọc lời nói của Âu Dương. Nhưng bọn họ đã trải qua nhiều trận chiến sinh tử như vậy, mọi người cảm thấy lúc này Âu Dương nói như vậy nhất định là có dụng ý gì đó.

- Kỳ thực... Kỳ thực ta chính là Tu Phục Sư...

Từ khi Âu Dương tiến vào Chân Linh Giới tới nay vẫn không đề cập đến chuyện mình là Tu Phục Sư. Hiện tại xem ra học thêm một nghề không chỉ hữu dụng với mình, mà còn có thể giúp đỡ người khác.

- Hô...


Một trận thanh âm kinh hãi truyền ra từ trong miệng đội hữu của Âu Dương. Cả đám dùng ánh mắt của gia súc nhìn Âu Dương... Kỹ thuật bắn cung vô song. Chân Thực Chi Nhãn, Âu Dương sở hữu hai thứ này đã đáng sợ không gì sánh được. Hiện tại hắn nói cái gì? Hắn nói hắn là Tu Phục Sư? Chuyện này còn có thiên lý nữa không?

- Đúng... Kỳ thực ta là Tu Phục Sư...

Âu Dương nhắc lại một lần nữa. Sau đó hắn tiện tay lấy từ trong vòng tay của mình ra một khối lưu ly thạch. Dưới tác dụng yêu khí của hắn, lưu ly thạch không ngừng biến hóa hình thái trên tay hắn.

- Ông trời! Thật không có thiên lý! Vì sao thần không đánh xuống một đạo thần lôi giết chết tiểu tử này đi!

Thời Phong không nói gì, nhìn lưu ly thạch không ngừng biến hóa trên tay Âu Dương. Nếu như vừa rồi bọn họ còn có chút nghi vấn, vậy lúc này bọn họ đã không còn bất cứ nghi ngờ gì nữa.

Lưu ly thạch, đối với người bình thường, đó là thứ cứng rắn không gì sánh được. Nếu ngươi không nắm giữ được Tu Phục Thuật, bất luận làm thế nào cũng không thể khiến lưu ly thạch trở nên mềm hơn. Lúc này Âu Dương vừa xuất chiêu, nhất thời khiến một đám người minh bạch. Âu Dương không phải ăn nói lung tung. Hắn thật sự là một tên biến thái...

- Biến thái! Không có thiên lý!

Lữ Phong cũng không biết nói gì. Nhưng hắn suy nghĩ nhiều hơn những người khác. Một người biến thái như vậy, một Tu Phục Sư, tại sao Vạn Tiên Sơn không phát hiện còn để hắn tiến vào chỗ nguy hiểm như nơi chôn xương?

Lữ Phong suy nghĩ không sai. Nhưng Vạn Tiên Sơn không phải là thần. Mặc dù Vạn Tiên Sơn được xưng tụng là nơi tin tức linh thông nhất, Thái Nhất Tông cũng không thể sánh bằng. Vạn Tiên Sơn có thể bí mật biết được có Trận Đồ Sư xuất thế đã là cực hạn rồi. Nhưng bọn họ lại không phát hiện Âu Dương là Tu Phục Tông Sư.

Nhưng có thể tưởng tượng, có một ngày khi thân phận Tu Phục Tông Sư của Âu Dương được phát hiện, vẻ mặt của cao tầng Vạn Tiên Sơn khẳng định sẽ rất khó chịu...

- Chúng ta không cần ra ngoài. Vật liệu trên người ta cũng đủ chữa trị cho mọi người. Mọi người chú ý cảnh giới.

Âu Dương cũng không nhiều lời. Hắn đi tới phía trước lấy ra một tấm chắn. Tấm chắn này trong mắt Âu Dương cũng tổn hao không quá nghiêm trọng. Căn bản không cần dùng lưu ly thạch vẫn có thể chữa trị. Chỉ cần tu bổ một số vết rách bên trong là được.

Lưu ly thạch không ngừng biến hóa hình thái trong tay Âu Dương. Đám người bọn họ nhìn thấy đều như ngây dại. Tu Phục Sư, cho dù ở Chân Linh Giới cũng tuyệt đối là nhân vật hiếm lạ. Khi bọn họ nhìn thấy một Tu Phục Đại Sư chữa trị yêu binh ngay trước mặt bọn họ, cho dù người này là đội hữu, bọn họ vẫn cảm thấy vô cùng tôn trọng.

- Để Tu Phục Sư lấy ra vật liệu chữa trị yêu binh, sợ là trên đời này chỉ có một...

Thời Phong ở bên cạnh thích thú quan sát. Ai có thể ngờ Âu Dương là Tu Phục Đại Sư? Hơn nữa bọn họ không cần tiêu hao phí dụng kếch xù vẫn có thể được chữa trị yêu binh của mình. Đây quả thực giống như nằm mơ.

- Được rồi...

Âu Dương chỉ dùng năm phút là có thể dễ dàng tu sửa lại chỗ tổn hao của tấm lá chắn. Một tấm chắn yêu binh mặt đầy vết thương chỉ trong thời gian năm phút đã trở thành một tấm chắn hoàn toàn mới. Cho dù mọi người sớm có chuẩn bị cũng cảm thấy kinh hãi.

- Quá nhanh...

Thật ra Lữ Phong từng nhìn thấy Tu Phục Đại Sư chữa trị một lần. Nhưng bình thường Tu Phục Đại Sư chữa trị yêu binh, không mất nửa giờ, chí ít cũng phải hai mươi phút. Nhưng Âu Dương chỉ dùng một phần tư thời gian của bọn họ?


- Xong rồi... Chữa trị hoàn mỹ?

Tên Yêu Chiến Sĩ tiếp nhận tấm lá chắn của mình. Hắn có thể cảm thụ rõ ràng được trên tấm lá chắn đã không có bất cứ tổn hao gì nữa. Đây là chữa trị hoàn mỹ. Bọn họ mới chỉ nghe nói đến chữa trị hoàn mỹ. Bởi vì bình thường Tu Phục Đại Sư muốn hoàn thành chữa trị hoàn mỹ rất khó. Cho dù có năng lực hoàn thành chữa trị hoàn mỹ, thông thường cũng sẽ không lãng phí tinh lực đi chữa trị cho ngươi. Có thể chữa trị tám thành đã là rất tốt rồi.

- Chữa trị hoàn mỹ?

Nghe thấy lời nói của tên Yêu Chiến Sĩ, mọi người đều xông tới. Nếu như nói thân phận Tu Phục Sư của Âu Dương đã khiến bọn họ giật mình, như vậy hiện tại đã là chấn kinh rồi...

- Trong thời gian ngắn như vậy có thể hoàn thành chữa trị hoàn mỹ? Âu Dương ngươi là người sao?

Lữ Phong đi tới bên cạnh Âu Dương. Hắn phát hiện càng lúc càng không nhìn thấu được con người Âu Dương. Người như vậy chạy đến nơi chôn xương làm cái gì? Âu Dương không phải tự cho mình là thiên hạ vô địch chứ? Chẳng lẽ hắn chạy đến đây chỉ vì muốn quét ngang nơi chôn xương?

Lữ Phong không hỏi. Dù sao người nào cũng có bí mật của riêng mình. Hắn chỉ cần biết rằng bọn họ là một chỉnh thể là đủ rồi.

- Đừng lãng phí thời gian. Lục Tiên nhìn cái gì chứ? Đi tuần tra đi.

Âu Dương bị một đám người vây quanh quan sát. Hắn cảm giác mình giống như một con khỉ trong vườn bách thú.

Lần thứ hai hắn tiếp nhận một thanh trường kiếm. Với thủ pháp tương tự, tốc độ chữa trị của Âu Dương vẫn nhanh như vậy. Người khác chữa trị bảy cây yêu binh chí ít cũng phải mất gần một ngày. Hơn nữa trong quá trình làm khẳng định còn phải nghỉ ngơi. Nhưng với Âu Dương thì ngược lại. Hắn hoàn toàn phá vỡ hiểu biết của mọi người về Tu Phục Đại Sư.

Tu Phục Đại Sư có thể chữa trị yêu binh hoàn mỹ mọi lúc sao? Tu Phục Đại Sư mỗi lần chữa trị yêu binh chỉ cần năm phút đồng hồ, thậm chí ngắn hơn? Tu Phục Đại Sư trong quá trình chữa trị yêu binh không cần nghỉ ngơi còn có biểu thị không hề bị áp lực?

Bảy cây yêu binh trong thời gian nửa giờ đã hoàn toàn sáng bừng. Đám Yêu Chiến Sĩ ôm yêu binh của mình yêu thích tới mức không buông tay. Chỉ có điều bọn họ đều hiểu rất rõ ràng, có thể có yêu binh như vậy đều bởi vì trong đoàn đội của bọn họ có Tu Phục Đại Sư Âu Dương.

Tiểu Thất ở bên cạnh nhìn yêu binh của đám đội hữu lần lượt được chữa trị. Trong mắt hắn mang theo vẻ cô đơn và ước ao. Nhưng hắn biết rõ mình không giống với những người khác. Yêu binh của bọn họ là tổn hao. Yêu binh tổn hao dễ chữa trị, còn yêu binh của hắn lại là tổn hại.

Ba răng bị chặt đứt mất hai răng. Trình độ tổn hao hầu như đã đạt đến hoàn toàn tổn hại. Yêu binh như vậy trừ phi là tìm được Tu Phục Tông Sư, bằng không căn bản không thể nào chữa trị được.

- Ngươi đứng ngây ra đó làm cái gì? Đến lượt ngươi Tiểu Thất.

Âu Dương thoáng nhìn về phía Tiểu Thất đang cô đơn đứng ở bên cạnh, hắn tiến lên vài bước, cầm lấy cây xiên sắt tổn hại trong tay Tiểu Thất nói:

- Đưa hai chiếc răng bị phá thành mảnh nhỏ cho ta. Ta không phải thần sư. Ta không thể nặn lại yêu binh.

Âu Dương vừa thốt lên, nguyên một đám còn đang cảm thán về sự biến thái của Âu Dương nhất thời đều mê man! Bọn họ quả thực không dám tin vào tai mình!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận