Thời gian đối với tu luyện giả mà nói luôn trôi qua rất nhanh, thời gian một tháng vùn vụt trôi qua trong sự tranh cãi hàng ngày giữa Âu Dương và Tiểu Nhạc, trước ngày thứ ba Âu Dương nhận được tin tức của Mễ Bản.
Lần này Mễ Bản sẽ dẫn ba gã Tu Phục Đại Sư đỉnh phong và Mục Uyển là người hộ tống, tính thêm Âu Dương và Tiểu Nhạc, tổng cộng là bảy người.
Lúc đầu Âu Dương cũng không rõ vì sao cách phong hội còn gần ba tháng lại phải xuất phát, sau đó bị Tiểu Nhạc giáo huấn một phen, hắn mới xem như minh bạch, cho dù ngươi có Trận Đồ Sư hộ tống, có một số nơi chỉ có thể hành tẩu theo cách bình thường.
Địa điểm bọn họ cần đến lần này chính là Bách Tôn Đảo giữa Mê Hồn Hải, mặc dù từ Vạn Tiên Sơn đến Đông phương Lâm Hải Cảnh rất xa, nhưng mang theo Mục Uyển, có Mục Uyển bang trợ xuyên qua hư không, cự ly này đã được rút ngắn vô hạn.
Nhưng sau khi đến Lâm Hải Cảnh cũng chỉ có thể quy củ ngồi thuyền xuyên qua Mê Hồn Hải. Trên Mê Hồn Hải, có người nói ngoại trừ Đạm Thai gia tộc bởi vì thể chất đặc thù có thể phi hành, từ xưa đến giờ chưa có ai có thể dựa vào phi hành vượt biển.
Cho nên trên thực tế thời gian hành tẩu chân chính là thời gian lênh đênh dài gần hai tháng trên biển.
Âu Dương thật ra có ý muốn thử xem Chân thực chi nhãn và thể chất đặc thù của mình có thể xuyên qua Mê Hồn Hải hay không, nhưng suy tư một chút, ngay cả Bách Tôn Đảo ở nơi nào hắn cũng không biết, cho dù hắn có thể không bị sương mù dày đặc trên biển ngăn trở, cuối cùng cũng chỉ có thể chết đói trên biển.
- Âu Dương. . .
Ngay khi Âu Dương thu thập xong tất cả chuẩn bị mang theo Tiểu Nhạc đến Thông Thiên Phong tìm Mễ Bản, một người tiếng kêu thê thảm từ dưới Âm Vân Phong truyền đến.
- Vương Tử Phong?
Âu Dương nhìn Vương Tử Phong giống như chó điên từ dưới chân núi xông lên, lúc này mặt Vương Tử Phong đã bị đánh thành đầu heo, nếu như không phải Âu Dương có ấn tượng rất mạnh với Vương Tử Phong, sợ rằng thật sự không nhận ra hắn.
Khi Âu Dương đang tự hỏi ai có thể đánh một Lục Tiên lục giai như Vương Tử Phong thành đầu heo như vậy, một nữ tử toàn thân tử sam, sát khí đầy người xuất hiện dưới chân núi. - .
Nữ tử này nhìn qua khoảng chừng hai mươi tuổi, nhưng tu vi lại cao dọa người, Âu Dương nhìn thoáng qua, tu vi của nữ tử này còn cao hơn Vương Tử Phong rất nhiều. Nhưng khi Âu Dương lần đầu tiên nhìn thấy nàng đã bị dung mạo lãnh diễm của nàng làm cho có chút kinh ngạc.
- Vương Tử Phong, nếu như ngươi là một nam nhân thì đừng chạy lên Âm Vân Phong.
Thị Thanh cũng không bước vào Âm Vân Phong, bởi vì Lỗ Tu từng nhiều lần dặn dò nữ nhi của mình, Âm Vân Phong chính là nơi thanh tu của sư bá Bạch Hủ Minh, ở Thông Thiên Phong náo động một chút sẽ không ai nói gì nàng, nhưng nếu nàng dám náo động trên Âm Vân Phong, nhất định hắn sẽ cấm bế nàng mấy năm.
- Ta có phải là nam nhân hay không, ngươi thử lên nhìn xem. . .
Vương Tử Phong quay về phía Thị Thanh làm một tư thế đặc biệt xấu xa, sau đó nhanh chân chạy lên đỉnh Âm Vân Phong.
- Ngươi. . .
Nhìn thấy biểu hiện hạ lưu của Vương Tử Phong, Thị Thanh nghiến răng nghiến lợi nói:
- Được rồi, Vương Tử Phong, Xem như ngươi lợi hại, ta xem ngươi sau này làm sao rời khỏi Âm Vân Phong, lần sau để ta thấy ngươi nhất định sẽ cắt đứt toàn bộ xương cốt của ngươi. . .
Thị Thanh tức giận mắng chửi, xoay người bay đi.
Âu Dương nghe thấy đối thoại của hai người, không nhịn được nở nụ cười, nhưng hắn vừa mới nở nụ cười đã bị thanh âm bên cạnh kéo về hiện tại.
- Mỹ nữ. . . Đừng đi, ca ca giúp ngươi cuồng ẩu tiểu tử này, ca ca rất thích ngươi . . .
Tiểu Nhạc ở trên đỉnh núi Âm Vân Phong, điên cuồng hét lên với Thị Thanh, tiếng gọi này của hắn trực tiếp khiến Âu Dương muốn bất tỉnh.
Một hài tử tám tuổi kêu to với một mỹ nữ, ta rất thích ngươi. . . Hình ảnh này quá quỷ dị.
Vương Tử Phong thuận gió bay lên đỉnh núi Âm Vân Phong, lúc này Vương Tử Phong đã biến thành dáng dấp đầu heo, rất hiển nhiên trước khi tới Âm Vân Phong có lẽ hắn đã chịu ngược đãi cực kỳ tàn ác của đại sư tỷ Thị Thanh.
- Quá độc ác quá độc ác, tiểu nương môn này quá độc ác.
Vương Tử Phong một mặt che cái mặt sưng to một mặt oán giận nói.
- Mình không đánh lại còn học người ta đùa giỡn mỹ nữ, vừa rồi ngươi chính là sắc lang cấp thấp.
Âu Dương còn chưa mở miệng, Tiểu Nhạc đã ở bên cạnh phát ra công kích khinh bỉ với Vương Tử Phong.
- Ta cấp thấp? Đây chính là đại sư tỷ Thị Thanh của Vạn Tiên Sơn.
Vương Tử Phong nghe thấy Tiểu Nhạc vũ nhục, thoáng cái đã phát hỏa. Vương Tử Phong ở Vạn Tiên Sơn đã bị người ta coi là tấm gương xấu xa, lúc này lại bị một hài tử nhìn qua chỉ bảy tám tuổi vũ nhục cấp thấp, Vương Tử Phong biểu thị tự tôn của mình bị thương tổn nghiêm trọng.
- Đương nhiên cấp thấp rồi, sau này có cơ hội ta sẽ cho ngươi xem ca ca tán gái như thế nào. . .
Điệu bộ của Tiểu Nhạc rất đương nhiên, còn Âu Dương nhìn một đôi xấu xa này, bắt đầu hoài nghi vì sao mình lại quen biết hai người này?
- Được rồi, đừng thảo luận này, chúng ta cần phải đi.
Âu Dương dùng đầu ngón chân nhẹ nhàng đá cái mông Tiểu Nhạc, bởi vì Âu Dương thực sự không nhịn nổi nữa, hai người này chỉ dùng thời gian một phút đồng hồ đã quen thuộc, đồng thời bắt đầu thảo luận loại vấn đề xấu xa tới cực hạn.
- Được được. . .
Tiểu Nhạc có chút không muốn nhìn Vương Tử Phong.
- Âu Dương sư đệ, ngươi có phải sẽ cùng Mễ Bản trưởng lão đi tham gia phong hội Tu Phục Sư?
Vương Tử Phong thấy Âu Dương móc ra ngọc phù, chuẩn bị bóp nát rời khỏi, vội vã chặn ngang, kéo Âu Dương lại hỏi.
-Đúng?
Âu Dương nhìn thoáng qua Vương Tử Phong, hắn không rõ vì sao Vương Tử Phong hỏi như vậy.
- Mang theo ta đi. . . Nếu như bây giờ ta xuống khỏi Âm Vân Phong, Thị Thanh khẳng định sẽ đập chết ta . . .
Vẻ mặt Vương Tử Phong đầy cầu cứu nhìn Âu Dương
- Nhưng. . .
Âu Dương còn chưa nói xong, Tiểu Nhạc đứng bên cạnh liền chặn ngang nói:
- Mang tiểu đệ này đi cùng đi, cứ nói là Bạch lão mõ kêu mang đi.
Hiển nhiên tìm được một người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Tiểu Nhạc có chút hưng phấn.
- Cái này. . . được không?
Âu Dương đưa mắt nhìn lướt qua Bạch Hủ Minh giống như pho tượng ngồi trong đại điện rách nát.
- Có cái gì không được, Bạch lão mõ đã nhập định rồi, mặc kệ lão.
Hiển nhiên Tiểu Nhạc rất muốn đồng hành với dạng ngưu tầm ngưu, mã tầm mã như Vương Tử Phong, trong nháy mắt đã thăng cấp cho hắn làm tiểu đệ.
- Bạch lão mõ. . .
Vương Tử Phong nghe Tiểu Nhạc xưng hô, ánh mắt hắn nhìn về phía đại điện rách nát, vừa nhìn hắn đã chết lặng.
Bạch lão mõ là ai, lúc này Vương Tử Phong đương nhiên đã biết rõ, nhãn thần hắn nhìn về phía Tiểu Nhạc cũng đã từ kinh ngạc lúc ban đầu biến thành khiếp sợ.
Một tiểu oa nhi dám gọi Bạch Hủ Minh là Bạch lão mõ trước mặt hắn? Đây còn là tiểu oa nhi sao?
- Được rồi.
Nhìn dáng vẻ thê thảm của Vương Tử Phong, Âu Dương gật đầu, dẫn thêm một người đi theo cũng không có gì trở ngại. Bất kể nói như thế nào, năm đó ở Tiếp Dẫn Thành, Vương Tử Phong đã giúp mình một đại ân, lúc này Vương Tử Phong đột nhiên xuất hiện yêu cầu, Âu Dương cũng không muốn khước từ.
- Chúng ta đi thôi.
Âu Dương đưa một truyền tống ngọc phù cho Vương Tử Phong, sau đó tự bóp nát ngọc phù trong tay mình, toàn thân hóa thành một đạo lưu quang biến mất trên Âm Vân Phong.
- Hắc hắc, Thị Thanh ta xem ngươi đi đâu tìm ta. . .
Vương Tử Phong đồng dạng bóp nát truyền tống ngọc phù, biến mất không thấy.
Cuối cùng Tiểu Nhạc căn bản không cần ngọc phù gì cả, toàn thân hắn thoáng cái biến mất trên Âm Vân Phong, khi Âu Dương và Vương Tử Phong xuất hiện trên trận đồ của Thông Thiên Phong, Tiểu Nhạc cũng từ dưới đất xông ra.
Khi ba người xuất hiện trên Thông Thiên Phong, đám người Mễ Bản đã ở bên cạnh trận đồ chờ đợi, còn Mục Uyển đang vẽ trận đồ thông đến Lâm Hải Cảnh trên mặt đất.
- Oa. . . Mỹ nữ . .
Tiểu Nhạc đột nhiên xuất hiện trên Thông Thiên Phong, liếc mắt đã nhìn thấy Mục Uyển đang vẽ trận đồ, toàn thân hắn thoáng cái nhảy dựng trên mặt đất, dáng vẻ kích động nhìn qua còn lợi hại hơn trước kia nhìn thấy Âu Dương có tứ phương chiến kỳ.
Vương Tử Phong vừa mới xuất hiện trong trận đồ đã nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Nhạc, tiếng kêu của hắn trực tiếp khiến Vương Tử Phong hoàn toàn chịu thua.
Mục Uyển là mỹ nữ là chuyện không cần nghi ngờ, nhưng ở khắp Vạn Tiên Sơn tuyệt đối không người nào dám đùa giỡn Mục Uyển, bởi vì Mục Uyển tuyệt đối còn khó dây vào hơn Thị Thanh, cho dù là Vương Tử Phong cũng không dám trêu chọc Mục Uyển trưởng lão, bằng không với tính tình của Mục Uyển, có thể thực sự giận dữ đập chết hắn.
Cũng ngày hôm nay Tiểu Nhạc lần thứ hai chứng minh cho Vương Tử Phong cái gì mới là đại sư huynh xấu xa, là tinh hoa trong lưu manh. Đối mặt với nhân vật cấp trưởng lão mạnh như Mục Uyển, Tiểu Nhạc hoàn toàn không kiêng nể gì cả, tiến hành đùa giỡn.
- Ầm....
Một trận đồ từ trên trời giáng xuống, Mục Uyển phẫn nộ không nói nhiều, đánh về phía Tiểu Nhạc, thế nhưng trận đồ giống như hoàn toàn vô hiệu với Tiểu Nhạc, Tiểu Nhạc vẫn đứng trong trận đồ chảy nước miếng nói:
- Mỹ nữ. . . Đúng là mỹ nữ. . .
- Tiểu Nhạc. . .
Âu Dương biết thân phận của Mục Uyển, hắn một bước tiến lên trực tiếp túm lấy cổ áo của Tiểu Nhạc, tên gia hỏa này còn chưa ra khỏi Vạn Tiên Sơn đã bắt đầu nổi bão, rất khó tưởng tượng nếu như thực sự tới Bách Tôn Đảo, Tiểu Nhạc sẽ chọc ra nhiều tai họa thế nào.
- Đại sư huynh, đây mới là đại sư huynh. . .
Vương Tử Phong ở bên cạnh, vẻ mặt kính phục nhìn Tiểu Nhạc, hắn không chỉ bị trình độ xấu xa của Tiểu Nhạc kích thích, mà còn bị năng lực chống lại công kích của Tiểu Nhạc kích thích.
Mặc dù Mục Uyển chỉ là tiện tay đánh một kích, nhưng đừng quên Mục Uyển là đỉnh phong Trận Đồ Sư, Pháp Thân ngũ trọng thiên. Trận Đồ Sư như vậy cho dù đụng vào một người mới bước vào Đại Đế cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ trong chốc lát, một kích tiện tay của Mục Uyển cũng đủ để gạt bỏ chính mình, nhưng đại sư huynh xấu xa Tiểu Nhạc lại hoàn toàn không thèm để ý trận đồ. . .
Không chỉ có Vương Tử Phong giật mình, cho dù là Mục Uyển cũng giật mình, nhưng sau khi nàng nhìn rõ Tiểu Nhạc, sắc mặt nhất thời đại biến.
- Ngươi là. . .
- Không sai, ta chính là Sơn Linh đại nhân xưng bá Vạn Tiên Sơn thậm chí toàn bộ Chân Linh Giới, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, chiến vô bất thắng, trước ngược đãi Bạch lão mõ, sau đá Tiểu Lỗ tử.
Tiểu Nhạc vẫn biểu hiện dáng vẻ lão tử đệ nhất thiên hạ như trước.
Mục Uyển vốn đang giật mình cũng bị những lời này của Tiểu Nhạc chọc cười, nàng đương nhiên biết Bạch lão mõ và Tiểu Lỗ tử trong miệng Tiểu Nhạc là ai, hai người này chính là Thái thượng trưởng lão Bạch Hủ Minh và tông chủ Lỗ Tu.
Sợ rằng toàn bộ Vạn Tiên Sơn thậm chí toàn bộ Chân Linh Giới cũng chỉ có một mình Tiểu Nhạc mới dám kiêu ngạo la lên như vậy trên Thông Thiên Phong.
Cười khẽ lắc đầu, Mục Uyển không để ý đến Tiểu Nhạc nữa, mà tiếp tục bố trí trận đồ của nàng.
Nhưng Mục Uyển không để ý không có nghĩa những người chung quanh không kinh hãi. Từ khi Âu Dương đi ra bọn họ đã quan sát, hiện tại phương thức gặt hái lẳng lơ của Tiểu Nhạc trực tiếp khiến đám đệ tử xung quanh Thông Thiên Phong phát mộng.
Âu Dương đủ kiêu ngạo sao? Đủ, bởi vì phía sau hắn có đại thần Bạch Hủ Minh che chở, ở Vạn Tiên Sơn không ai dám đối kháng với Bạch Hủ Minh, cho dù là tông chủ Lỗ Tu cũng phải cung kính gọi Bạch Hủ Minh một tiếng sư huynh.
Nhưng hôm nay lại xuất hiện một người lợi hại hơn, Thái thượng Bạch Hủ Minh tới miệng hắn liền biến thành Bạch lão mõ, tông chủ Lỗ Tu tới miệng hắn biến thành Tiểu Lỗ tử.
Mà người nói lời này còn là một tiểu oa nhi khoảng chừng bảy tám tuổi, thân mặc tiểu chiến giáp, sau lưng đeo một hòn gạch màu xanh . .
Trận đồ thần kỳ trước mặt của Trận Đồ Sư có vẻ vẫn vô lực như vậy, thời gian giống như đọng lại. Xuyên qua hư không vô tận, khi tám người lần thứ hai nhìn thấy ánh sáng, đã cách xa Vạn Tiên Sơn rất nhiều.
- Ô. . .
Quang mang chớp động, tám đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống,
- Ầm. . . . . .
Vị trí tám người xuất hiện chính là ngoài khơi, nhưng tám người này lại không sợ chút nào, bởi vì bọn họ sớm đã đột phá Thánh Thể, lăng không phi hành không phải việc khó.
- Đây là Lâm Hải Cảnh?
Âu Dương nhìn biển rộng dưới chân mình, cách đó không xa là bờ biển. Trên bờ biển, một con đê thật dài không ngừng ngăn cản sóng biển tập kích, nhìn sóng biển không ngừng đánh ra đại đê, phát sinh từng đợt oanh minh, mọi người biết lần này bọn họ đã thoáng chốc từ Trung Châu xuyên không đến Đông phương Lâm Hải Cảnh.
- Trận đồ của Mục Uyển trưởng lão lại có tinh tiến rồi, cự ly xa như vậy không chỉ một lần hoàn thành, mà còn xuất hiện chênh lệnh rất nhỏ.
Mễ Bản lắc đầu cảm thán, Mục Uyển tuyệt đối là Trận Đồ Sư dưới Đại Đế cường đại nhất mà hắn biết.
- Ta đã từng tới Lâm Hải Cảnh một lần, cho nên chênh lệch tương đối sẽ nhỏ hơn.
Mục Uyển mỉm cười.
- Ồ, tại sao biển rộng bên kia đều là vụ khí?
Đây là lần đầu tiên Vương Tử Phong tới Đông phương, lần đầu tiên nhìn thấy Mê Hồn Hải mênh mông, lúc này nhìn về phía đông, toàn bộ biển rộng đều bị vụ khí bao phủ, căn bản không nhìn thấy tình cảnh trong biển, điều này khiến biển rộng vốn hoa lệ lại phủ thêm một tầng khói mù.
- Đừng đi sang bên đó, tiến vào sương mù dày đặc, muốn đi ra sẽ rất khó.
Mục Uyển vội vã nhắc nhở.
- Ta ghét nước biển. . .
Vẻ mặt Tiểu Nhạc rất không tình nguyện nhìn sóng biển không ngừng cuộn trào dưới chân mình.
Âu Dương nhìn về phương hướng hải dương Mục Uyển chỉ, khí vụ dày đặc ngăn cản tầm nhìn của vô số người, trước mặt con mắt huyết sắc của Âu Dương cũng phải lộ ra dáng dấp vốn có của nó.
Đây là hải dương màu xám, nước biển dưới lớp mây mù đều là màu xám, Âu Dương xác định những thứ mình nhìn thấy tuyệt đối là chân thật. Nhưng Âu Dương không thể minh bạch, vì sao hải dương lại biến thành màu xám.