Mục Uyển ở sau lưng vỗ vào đầu một cái Tiểu Nhạc răn đe.Tiểu Nhạc không e dè nói:- Nếu nàng còn dám vỗ đầu ta thì coi chừng tối nay ta dạy dỗ nàng bây giờ!Mặc dù ai nấy đều biết chuyện giữa y và Mục Uyển nhưng nói ra trước mặt mọi người thế này, dù là Mục Uyển cũng nghẹn họng.Bạch Hủ Minh ngồi đó nói:- Tiểu Nhạc, tây bắc không dễ đi. Không biết Lý Uyển Như có được thứ gì từ trong tay Âu Dương mà có thể một hơi vọt lên trời. Lúc này người có thể thắng được Lý Uyển Như trừ thế hệ trước ra chỉ còn lại Vệ Thi. Nhưng Vệ Thi sẽ không đi.- Tại sao?Tiểu Nhạc bất đắc dĩ nhìn Bạch Hủ Minh, y cũng hiểu có đi cũng uổng công.- Bởi vì Lý Uyển Như đã chém một kiếp của mình, lấy trâm cài thần binh phong kín tất cả ký ức. Lý Uyển Như bây giờ đã không là Lý Uyển Như năm đó. Dù trước kia nàng và Âu Dương có cái gì thì đều thành mây khói.Lúc Bạch Hủ Minh nói đến mây khói lại có chút thương cảm.- Chém một kiếp của mình...Nghe mấy chữ này đám người lặng im. Nên biết chém một kiếp của mình không dễ làm. Nghĩa là lựa chọn quên hết thân nhân, bằng hữu, quên đi ký ức khắc sâu nhất trong tim. Nỗi đau khổ đó không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.Lý Uyển Như lựa chọn thủ đoạn như vậy, có thể thấy được tình cảm của nàng dành cho Âu Dương. Hơn nữa nàng chém một kiếp của mình không phải thật sự để quên hắn mà lập gia đình. Chẳng qua không ai ngờ bỗng nhiên nhảy ra một đệ tử thế gia ẩn thế đi cầu thân. Lý Uyển Như mất đi ký ức ma xui quỷ khiến lại đồng ý!Tiểu Nhạc vẫn rất khó chịu nói: Bạn đang đọc truyện được tại - Vậy cứ nhìn Lý Uyển Như gả cho người khác?Lăng Túc luôn lặng im nay mở miệng:- Thật ra dù Lý Uyển Như gả cho người khác cũng là chuyện tốt. Nếu nàng nhớ hết mọi thứ, ngươi kêu Âu Dương làm sao đối diện nàng và Vệ Thi?Lăng Túc nói câu này điểm trúng chỗ yếu.Vệ Thi chờ đến hôm nay, nàng vẫn đang chờ đợi, chưa từng từ bỏ. Họ nhiều lần thấy Tiên Tôn Vệ Thi một mình đứng cùng Thứ Kiêu Cung khóc trong biển mai. Do đó có thể thấy trong bảy ngàn năm nay nàng chưa từng quên đi. Vệ Thi vẫn chờ, chờ đợi người kia trở về. Nàng tin có một ngày người đó sẽ trở về.Bên kia cô gái cam lòng bầu bạn Âu Dương đi đến cuối đời, cuối cùng không tiếc chém một kiếp của mình để tương lai có ngày tiến vào luân hồi, khiến người mình yêu sống lại. Hai người này bảo Âu Dương làm sao chọn hoặc bỏ đây? Có lẽ giống như Lăng Túc đã nói, Lý Uyển Như xuất giá cũng là chuyện tốt.Mặc kệ tương lai Âu Dương có xuất hiện hay không, khi hai bên chỉ còn lại một bên, hắn không cần khó khăn lựa chọn.- Báo!Bỗng có một đệ tử Vạn Tiên Sơn từ phía dưới đi lên, thấy các vị tôn giả Vạn Tiên Sơn đều ở đây.Gã cúi đầu nói:- Mới rồi đệ tử sơn môn truyền đến tin tức, nói có người ở ngoài sơn môn muốn gặp Bạch trưởng lão!Bạch Hủ Minh ngẩn ra, hỏi:- Ồ? Là ai?Từ lúc Bạch Hủ Minh vào Tiên Giới thì chưa từng đi ra sơn môn, sẽ có người nào quen biết lão sao?- Hắn không nói tên, kêu đệ tử mang vật này đến!Đệ tử Vạn Tiên Sơn nói rồi đưa ra một cái hộp đặt vào tay Bạch Hủ Minh.Bạch Hủ Minh lắc đầu, mở sợi dây đỏ buộc cái hộp được tới từ ngoài Vạn Tiên Sơn. Hắn chậm rãi mở nắp hộp ra. Khi cái hộp vừa được mở ra, Bạch Hủ Minh như trúng thuật định thân, đứng ngây như phỗng không nhúc nhích.Tiểu tiễn huyết sắc! Đây là tiểu tiễn huyết sắc! Mặc dù biến nhỏ đi rất nhiều nhưng tuyệt đối chỉ có một mình Âu Dương mới ngưng tụ ra được! Dù tiểu tiễn huyết sắc không còn hỏa diễm linh hồn có thể thiêu cháy tất cả nhưng có sát ý khiến Bạch Hủ Minh cực kỳ quen thuộc!Lăng Túc đứng cạnh Bạch Hủ Minh, hỏi:- Sao vậy?Lăng Túc tới gần vài bước nhìn vào cái hộp. Sau cái nhìn này gã cũng giống Bạch Hủ Minh đứng cứng ngắc như tảng đá.- Rốt cuộc làm sao vậy!?Đám người kia nhìn thấy vậy vô cùng buồn bực chạy lại xem. Nhưng dù là ai khi tới gần, thấy mũi tên nhỏ trong hộp đều ngẩn ngơ.Tiểu tiễn huyết sắc, cái này đại biểu cho một người! Tên của hắn gọi là Âu Dương! Hắn có danh hiệu khác tên là Thần Tiễn!Bạch Hủ Minh hét to:- Hắn ở đâu!?Sau đó Bạch Hủ Minh hoàn toàn không để ý hình tượng, giống như một kẻ điên vọt ra khỏi Vạn Tiên Sơn đi tới tới bên ngoài sơn môn Chúng Thần Điện.Trong Hồn điện, Vệ Thi nhẹ vuốt Thứ Kiêu Cung. Khi vuốt cây cung nàng có cảm giác như đang vuốt gò má Âu Dương.Ong!Thứ Kiêu Cung bỗng nhiên run lên, run rẩy rất bất an. Đây là lần đầu tiên Vệ Thi thấy Thứ Kiêu Cung bất an run rẩy như vậy.Vệ Thi khẽ nói:- Ngươi làm sao vậy? Có phải là giống như ta cũng đang nhớ hắn?Trong mắt Vệ Thi tràn ngập nhớ nhung.Ong!Thứ Kiêu Cung lại rung lên, lần chấn động này còn kịch liệt hơn vừa rồi, khiến Vệ Thi cảm thấy rất khó hiểu. Cái này là do Âu Dương đã chặt đứt liên kết với Thứ Kiêu Cung. Nếu không thì ở khoảng cách gần như vậy nó đã sớm hóa thành huyết quang đi tìm chủ nhân.Sau khi bị Âu Dương cắt đứt liên hệ, lại trải qua bảy ngàn năm, mặc dù linh hồn liên kết nhưng Âu Dương hiện tại và Âu Dương đã chết có chút khác biệt. Cho nên dù Thứ Kiêu Cung phát hiện ra hắn nhưng vẫn không dám nhận.Đằng trước sơn môn, đám cường giả Vạn Tiên Sơn nhanh như chớp đã bay tới nơi. Âu Dương đứng trước sơn môn, nhìn thấy người thân, bằng hữu vô cùng quen thuộc, vẻ mặt rất vui mừng.Nhưng khi Bạch Hủ Minh nhìn thấy Âu Dương thì nhíu mày, nhìn diện mạo mạo không thể nói lên điều gì. Ở Tiên Giới mọi thứ dựa vào khí tức để phán đoán. Mới rồi Bạch Hủ Minh quét qua khí tức của Âu Dương, phát hiện người này không có chút gì giống với Âu Dương.Đương nhiên đây cũng là điều bình thường. Hắn đã đổi thân thể chỉ linh hồn tồn tại. Hỏa diễm linh hồn bị tâm ma lấy đi, hiện tại Âu Dương chỉ còn mỗi phương pháp thánh chiến. Phương pháp thánh chiến này hoàn toàn thay đổi khí tức của Âu Dương. Nếu Bạch Hủ Minh vẫn nhận ra được hắn mới là lạ.Không chỉ là Bạch Hủ Minh, mọi người lao tới trông thấy Âu Dương đứng ở cửa, vẫn là trường bào trắng, áo choàng cẩm mao thử màu đen thì ngẩn ra, sau đó là vẻ mặt thất vọng.Bởi vì họ nhìn thấy chỉ là người có bộ dạng giống Âu Dương chứ không phải là hắn.- Tại sao nhìn gần lại là giả...Bạch Hủ Minh nhìn Âu Dương từ trên xuống dưới, cuối cùng lão vẫn nói một câu.Câu nói này của Bạch Hủ Minh lọt vào tai Âu Dương, Âu Dương liền ngẩn người ra. Sau đó hắn mới hiểu ra được. Đúng vậy, hiện tại Âu Dương thay đổi rất nhiều. Trừ phi là người có được Linh Hồn Chi Nhãn giống hắn, nếu không không thể nhìn thấu được bản chất của hắn.Mắt hắn chợt lóe tia sáng vàng. Quan tâm chiến ý nhìn xuyên suốt mỗi người, Âu Dương phát hiện đám bằng hữu sau bảy ngàn năm đã trưởng thành lên rất nhiều.- Âu Dương?Tiểu Nhạc đứng trước mặt Âu Dương nói. Dù y cảm giác được người trước mắt không phải là bản tôn của Âu Dương nhưng trong lòng y có trực giác đây chính là Âu Dương.