Trong mắt nam hài có mấy phần đau khổ.- Vậy cũng tốt. Nếu như ngươi không có họ, vậy dứt khoát theo ta đi!Âu Dương khẽ mỉm cười. Hắn nhìn hài tử này, dường như đang trưng cầu ý kiến của hài tử này vậy.- Được.Nam hài khẽ gật đầu một cái xem như đã đồng ý với Âu Dương. Bạn đang đọc truyện được tại - Âu... Gọi là Âu gì đây...Âu Dương quan sát nam hài này nửa ngày. Chuyện đặt tên như vậy Âu Dương không thể làm qua loa được. Trầm tư suy nghĩ nửa ngày, Âu Dương vẫn không biết đặt tên là gì. Cuối cùng nam hài mở miệng nói:- Gọi là Âu Minh đi!...- Âu Minh!Âu Dương nhìn hài tử này một chút. Tên chẳng qua chỉ là một danh hiệu thôi. Tên gì thật ra cũng không liên quan. Quan trọng chính là tương lai, hài tử này sẽ tiếp tục đi theo con đường nào.Đêm đó Âu Dương với hài tử Âu Minh ở cùng một phòng. Âu Dương phát hiện, cho đến khi trời rất khuya, Âu Minh cũng không ngủ, mà hai mắt ngơ ngác nhìn bầu trời đêm. Trong ánh mắt kia nhiều lúc lộ vẻ sợ hãi.Âu Dương biết, trong hài tử này tràn ngập hủy diệt nhưng trong lòng cũng chứa một tia bất lực. Nếu như không phải ngày hôm nay những lời kia lôi hài tử này ra khỏi bất lực, có lẽ sau khi Âu Dương rời khỏi, hắn vẫn không thể hủy diệt thế giới thì hủy diệt cuộc sống của chính mình.- Ta cũng đã cứu một mạng người, chỉ không nhớ rõ lần trước cứu người vào lúc nào!Âu Dương nằm ở trên giường cười khổ một trận. Mình đúng là đủ thất bại. Cả đời này căn bản đều vượt qua trong giết chóc. Không biết từ lúc nào mình mới có thể thật sự thả tất cả những điều này xuống, sau đó sống một cuộc sống tiêu dao tự tại!Rạng sáng ngày hôm sau. Âu Dương liền từ trên giường dậy. Thật ra với tu vi của Âu Dương, ngủ hoàn toàn không có gì cần thiết. Âu Dương biết hôm nay mình nhất định phải rời khỏi đây khởi hành đi hải ngoại.Âu Minh khẳng định không thể đi theo mình. Dù sao Thiên Đảo quá mức nguy hiểm. Nơi đó là lãnh địa của Yêu tộc và Hải tộc. Bên trong còn có một tên giả Quỷ Vương đang ẩn nấp.Hơn nữa còn có Trịnh Tú Nhi chết tiệt kia và Trầm Điễn mỗi giờ mỗi khắc đều muốn giết chết mình. Tuyệt đối là nmột nơi vô cùng nguy hiểm. Cho dù là lấy thực lực của mình hiện nay, có đi vào cũng chỉ có thể dùng chính sách du kích.Một khi bị bao vây, điều duy nhất mình có thể dựa vào chính là ưu thế chạy trốn của mình. Bọn họ không có cách nào giữ mình lại được.Nhưng nếu như mang theo Âu Minh, đừng nói là đụng phải cường giả như Trầm Điễn Trịnh Tú Nhi, cho dù là tiên tôn bình thường tùy ý ra tay gây ra chấn động sợ cũng đủ để đánh chết Âu Minh ngay tại chỗ.Âu Dương đơn giản phân phó Âu Minh vài câu, để hắn không chạy loạn ra ngoài, để hắn thành thật ở chỗ này chờ mình. Sau đó hắn liền đứng dậy bay về phía hải ngoại.Âu Dương không biết là, giờ này phút này một âm mưu lớn đã được triển khai nhằm vào hắn.Hải ngoại, bây giờ hải ngoại cực kỳ quỷ dị. Không ngờ hư không vốn bị đánh nát quỷ dị lại hợp lại cùng một chỗ, những vết nứt xung quanh không ngờ giống như bị lực lượng nào ddó khâu lại.Tiểu đảo đã biến mất cũng xuất hiện ngoài hải ngoại. Nếu như người đã trải qua trận chiến lúc trước xuất hiện ở đây nhất định sẽ không dám tin vào hai mắt của mình.Lực lượng lớn tới mức khiến một thế giới gần như không có cách nào tiêu diệt phải bị tổn thương, chỉ có thể khiến thế giới này chậm rãi tu bổ nó. Nhưng thời gian mới trôi qua được bao lâu, không ngờ hải ngoại này đã khôi phục lại nguyên dạng. Sự quỷ dị như vậy còn không phải là âm mưu sao?Nhưng Âu Dương lại không biết tất cả những điều này. Hắn bay trong sương mù hải ngoại. Con mắt hắn nhìn ra phía xa. Nơi đó hẳn chính là vị trí hòn đảo của Đạm Thai gia.Giờ này phút này trong lòng Âu Dương vẫn nghĩ đến chuyện thu thập Đạm Thai gia. Hắn lại không biết từ rất nhiều năm trước khi Chiến Vương đánh một trận ở chỗ này, hòn đảo của Đạm Thai gia đã biến mất từ lâu. Cường giả Đạm Thai gia đã bị vết nứt không gian cắn nuốt từ lâu.Hải ngoại có thể nói là trời trong nắng ấm. Tuy nhiên bay trên bầu trời Âu Dương lại cảm thấy có chút vấn đề! Vấn đề này ở đâu? Đương nhiên là quá mức yên tĩnh!Âu Dương đi một thành thị cách Thiên Đảo tương đối gần. Thành thị này đã không còn phồn hoa giống như trước đây. Bởi vì hải ngoại bị hủy, nơi này cũng trở nên vô cùng tiêu điều.Mà khi Âu Dương đứng ở trong thành thị này, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười khổ! Cái gì mà trời trong nắng ấm. Đây chẳng qua chỉ là hiện tượng giả mà mình nhìn thấy.Lúc này nhìn về phía phía đông, chỉ thấy bầu trời phía đông đã biến thành một màu đen. Lôi vân vô tận chuyển động loạn dưới lôi vân. Rất rõ ràng thời không bên kia đã sụp đổ!- Oa, đây rốt cuộc là do cái gì tạo thành vậy!Âu Dương nhìn hắc động kia. Nơi này vốn phải là thế giới Hải Ngoại Thiên Đảo. Tại sao bây giờ sẽ biến thành một nơi giống như tuyệt địa vậy?- Thanh niên trẻ tuổi này không biết sao? Rất nhiều năm trước có một vài người đánh nhau rất lợi hại!Một tiều phu gánh củi sau lưng, đi phía sau Âu Dương đi tới lắc đầu thở dài nói:- Trước đây rất lâu, nơi này là một nơi rất phồn hoa. Nhưng sau khi những cường giả kia đánh nhau, kết quả liền trở thành như vậy... Ôi...Người tiều phu rất bất đắc dĩ thở dài.- Cường giả đánh nhau? Đánh xong liền thành như vậy?Âu Dương có chút bối rối. Địa vực của Hải Ngoại Thiên Đảo này còn lớn hơn một tiểu thế giới. Cho dù là Chân Linh Giới cũng chỉ tương đương với hai lần Hải Ngoại Thiên Đảo. Một trận chiến đấu có thể đánh sụp hai lần Chân Linh Giới. Điều này thực sự là kích thích.- Hơn nữa ngươi căn bản không thể lý giải được suy nghĩ của những cường giả này. Bên kia đã thành như vậy, tên đao khách gì đó lại còn muốn kết hôn với một nữ tử. Ngươi nói kết hôn có ai không muốn tìm một chỗ tốt. Nhưng bọn họ...Người tiều phu nói đến đây, liền nhìn thấy con ngươi của Âu Dương có chút phóng to.Đao khách này nhất định là chỉ Trầm Điễn. Còn nữ tử kia hẳn chính là Lý Uyển Như. Âu Dương liền cười khổ một trận. Tại sao mỗi lần mình đi ra cũng có thể tới đúng lúc Lý Uyển Như kết hôn như vậy?Lần này Âu Dương không định kích động giống như lần trước nữa. Trôi nổi trong vũ trụ một trăm năm khiến Âu Dương đã suy nghĩ rõ ràng hơn rất nhiều.Thật ra từ đầu tới cuối chính mình đã không thật sự yêu Lý Uyển Như. Đối với Lý Uyển Như, Âu Dương phần lớn vì cảm thấy đã thiếu nợ nàng, cũng giống như cảm thấy thiếu nợ Sở Yên Nhiên.Chỉ có điều Lý Uyển Như sớm chiều ở chung với mình như vậy, vào thời điểm mình quá chán nản nàng vẫn chịu ở bên cạnh mình.Có thể lúc đó làm phàm nhân mình thật sự thích Lý Uyển Như. Nhưng Âu Dương dám xác định, lúc đó mình chỉ thích, căn bản không có quan hệ với chữ yêu.Từ cảm động đến cảm ơn. Từ cảm ơn nảy sinh cảm giác thích. Đây chính là quan hệ của Lý Uyển Như và Âu Dương lúc trước. Chỉ có điều từ trước đến nay Âu Dương không dám nói chuyện này cho Lý Uyển Như, biết.