Một Địa Ngục Minh Phượng chứng kiến biến đổi của bao nhiêu thời đại tại sao lại không có cách nào thấy rõ những điều trong lòng mình? Âu Dương cảm thấy, có lẽ một khắc cuối cùng trước khi chết Minh Phượng đã hiểu rõ được điều gì đó. Nhưng đã quá muộn.- Chuyện này... Có thể như vậy sao...Mạnh Bà đứng từ xa nhìn tất cả những điều này phát sinh. Mạnh bà không thể tin được thật sự có người có thể giết chết Minh Phượng.- Trên thế giới này không có cái gì là không thể, đúng không?Âu Dương từng bước đi tới trước người Mạnh Bà. Hắn vừa nói những lời này lại vừa nhìn Mạnh Bà. Bên trong câu nói này giống như chứa đựng cả Càn Khôn.- Quá tuyệt. Móng phượng này chính là của ta!Ngụy Bỉnh Dập nói xong liền nhảy dựng lên chạy về phía thân thể của Minh Phượng vừa ngã xuống đất. Nhưng hắn vừa chạy được một bước đã nhìn thấy trên thân thể Minh Phượng bắt đầu bốc cháy hỏa diễm huyết sắc.Trong khoảnh khắc hỏa diễm huyết sắc đã biến thi thể của Minh Phượng thành tro tàn. Sau khi Phượng Hoàng chết, móng vuốt phượng cũng không còn lực lượng ban đầu, dưới hỏa diễm linh hồn dưới không còn khả năng không gì không xuyên thủng nữa.- Chuyện này... Âu Dương ngươi...Ngụy Bỉnh Dập nhìn thấy hỏa diễm huyết sắc này đã biết hỏa diễm này nhất định là do Âu Dương ra tay. Hắn có chút không rõ tại sao Âu Dương muốn thiêu hủy thân thể Phượng Hoàng. Toàn thân Phượng Hoàng này đều là bảo vật!- Hắn là một cường giả. Cho dù hắn khi còn sống có làm chuyện gì sai, sau khi hắn chết cũng không nên bị khinh thường!Âu Dương nói câu này rất đúng. Mỗi một cường giả sau khi chết cũng phải có tôn nghiêm của mình. Điều này cũng giống như bọn họ. Âu Dương tin tưởng, cho dù mình sẽ có một ngày chết ở trong tay Thiên Vương, hoặc là Thiên Vương chết ở trong tay mình, hai người đều sẽ an táng đối phương một cách đàng hoàng. Bởi vì đây là cường giả, là sự tôn trọng tốt nhất đối với đối thủ.Một người ngay cả sự tôn trọng đối với đối thủ của mình cũng không hiểu, vậy hắn không có tư cách trở thành cường giả. Muốn người khác tôn trọng ngươi, chỉ có thể tôn trọng người khác trước. Mặc dù Phượng Hoàng đã chết, hắn đã từng là cường giả. Hắn cũng nên nhận được sự tôn nghiêm nên có của một cường giả.- Ta đã hiểu...Ngụy Bỉnh Dập tự nhiên hiểu rõ ý của Âu Dương. Nếu ngày hôm nay bọn họ thật sự phân thây của Phượng Hoàng, như vậy tương lai nếu như bọn họ chết đi, có khả năng cũng sẽ giống như Phượng Hoàng bị người khác lấy thi thể chế luyện thành pháp bảo!Bản thân thi thể Vương giả chính là tồn tại bất hủ. Trên người vương giả, mỗi mỗi mảnh huyết nhục đều là vũ khí sắc bén nghịch thiên. Nếu như đem thân thể một vương giả chế luyện thành pháp bảo, vậy chính là tồn tại không gì không xuyên thủng.- Thật sự quá đáng tiếc...Ngụy Bỉnh Dập có thể hiểu rõ, nhưng Yên Hồng còn chưa tới cảnh giới này. Tất nhiên nàng không thể nào hiểu được sự ăn ý của các cường giả này. Nàng có chút tiếc nuối nhìn thi thể Phượng Hoàng đã bị thiêu đốt thành hư không kia một chút. Nếu như dùng lông chim Minh Phượng này chế ra một bộ y phục, chỉ sợ chỉ cần không phải gặp phải thứ biến thái như chí dương hỏa kỳ lân hoặc là hỏa diễm linh hồn và Thứ Kiêu Cung, đều có thể phòng ngự một cách hoàn mỹ.Hơn nữa đối với một tiểu nữ tử mà nói, dùng lông chim Địa Ngục Minh Phượng chế thành y phục, sợ rằng đó là y phục đẹp nhất trên đời này.Thời điểm Âu Dương nói ra những lời này, Mạnh Bà đứng ở bên cạnh gật đầu. Lúc này ánh mắt Mạnh bà nhìn Âu Dương đã có mấy phần tán thưởng. Không sai, khi Minh Phượng còn sống thật sự đã có hành vi chơi xấu, thật sự đã không xứng đáng với thân phận của một Chí Cường Giả nữa. Nhưng bất luận như thế nào hắn vẫn là Chí Cường Giả. Cuối cùng bị Âu Dương giết chết, nhưng hắn vẫn nên nhận được sự tôn nghiêm mà cường giả nên có.- Ngay cả Minh Phượng bất tử cũng bị ngươi giết chết. Xem ra trong thiên hạ này thật không có chuyện gì không thể!Thật ra cho đến giờ phút này Ngụy Bỉnh Dập vẫn cảm thấy có chút không thật. Minh Phượng này đã trùng sinh không biết bao nhiêu lần không ngờ thật sự bị Âu Dương giết chết.Tuy rằng trong quá trình có chút... Nếu quả thật đánh nhau, Minh Phượng tuyệt đối mạnh hơn Âu Dương rất rất nhiều. Nhưng không ai từng nghĩ Cửu U Nộ Diễm của Minh Phượng lại bị hỏa diễm linh hồn của Âu Dương đánh tan. Sau đó vào thời kì thực lực hỏa diễm của Phượng Hoàng giảm sút, lại bị Âu Dương dùng phép khích tướng khiến hắn một mực liều chết. Dưới tình huống này Âu Dương rốt cuộc xem như đã thành công giết chết Minh Phượng.Trên căn bản, những yếu tố này đều cực kì quan trọng. Nếu như thiếu đi chỉ một khâu trong đó, thật sự không thể nào giết chết được. Điều này cũng giống như Minh Phượng đã nói tới, thiên phú của ngươi không phải mạnh nhất, nhưng số phận của ngươi lại nghịch thiên rất mạnh.- Đánh bại Minh Phượng, các ngươi có thể tiến vào Phượng Hoàng thành gặp Minh Vương đại nhân!Thần sắc Mạnh Bà đã trở nên hờ hững. Hai mắt Mạnh bà hữu ý vô ý nhìn Âu Dương một cái, sau đó chợt bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.- Cần gì phải làm những điều dư thừa như vậy?Ngay khi Ngụy Bỉnh Dập và Yên Hồng muốn lôi kéo Âu Dương rời khỏi, không ngờ Âu Dương lại mở miệng. Câu nói này của hắn chính là nói với hai người bằng hữu.- Rõ ràng chủ nhân địa ngục này đã ở trước mặt chúng ta, chúng ta cần gì phải làm điều dưa thừa chạy đến trong thành làm gì? Nói vậy này hẳn trong thành kia, chủ nhân của địa ngục cũng đã an bài cho chúng ta rất nhiều đồ chơi đúng không Minh Vương đại nhân? Truyện Tiên Hiệp - Âu Dương nhìn Mạnh Bà. Câu nói này của hắn trực tiếp khiến Ngụy Bỉnh Dập và Yên Hồng đứng bên cạnh giật mình há hốc miệng!Từ trong giọng nói của Âu Dương bọn họ có thể đọc ra được, Mạnh Bà chính là chủ nhân địa ngục trong truyền thuyết. Ai có thể nghĩ đến chủ nhân địa ngục lại là một nữ tử, lại càng không ngờ hắn lại là Mạnh bà đứng bên cầu Nại Hà chờ đợi bọn họ?Mạnh Bà nghe thấy Âu Dương nói vậy, trong mắt lóe lên thần quang, sau đó mở mắt. Trên mặt của nàng xuất hiện vẻ tươi cười nhẹ giọng nói:- Thành công của ngươi không chỉ là số phận của ngươi, còn có cả hiểu biết gan da và tâm cơ của ngươi nữa!- Ngươi phát hiện ta là chủ nhân địa ngục này từ lúc nào?Mạnh Bà mở miệng, trên mặt của nàng tỏ vẻ hiếu kỳ. Nàng cảm giác mình che giấu đủ xuất sắc, nhưng không ngờ lại bị Âu Dương nhìn thấu.- Từ lúc ta bắt đầu nhìn thấy cầu Nại Hà và Mạnh Bà!Trong giọng nói của Âu Dương tràn ngập tự tin. Sau đó Âu Dương dùng một ngón tay chỉ xuống chân cầu Nại Hà nói:- Theo truyền thuyết địa ngục liên kết với luân hồi. Thật ra trong mắt ta, địa ngục với luân hồi thật sự có quan hệ rất lớn. Luân hồi không thuộc về sự quản lý của bất cứ người nào. Bởi vì nó chính là trái tim của toàn thế giới, cũng chính nó duy trì sự vận chuyển sinh sôi liên tục của toàn thế giới. Địa ngục lại khác. Địa ngục chỉ có thể tính là một đoạn đường đi tới luân hồi. Minh Vương đại nhân thiết lập tại chỗ này một nơi quản lý, bắt giữ những kẻ mà trong mắt ngươi không đáng giá đến đi luân hồi phải ở lại chỗ này. Nếu như bọn họ có chấp nhiệm không có cách nào yên tâm bỏ xuống bọn họ sẽ vĩnh viễn dừng ở lại chỗ này! Đúng không?