Chỉ là...hắn quá mức cố chấp khiến cô luôn cảm thấy sợ hãi.
Đi tới bệnh viện, Hạ Kỳ còn chưa kịp bước chân vào phòng bệnh, thì nghe thấy bên trong truyền tới âm thanh của đồ vật rơi xuống đất, cùng với giọng nói của phụ nữ: "Quân tiên sinh, bây giờ không thích hợp để ngài xuất viện, nếu ngài có nhu cầu gì có thể nói với chúng tôi..."
Người phụ nữ còn chưa nói xong, giọng nói đột nhiên im bặt.
Hạ Kỳ đẩy cửa bước vào, chỉ nhìn thấy Quân Cẩn Ngôn lạnh lùng bóp cổ nữ y tá, vẻ mặt y tá trắng bệch, toàn bộ cơ thể đều run rẩy, giống như chiếc lá vàng sắp bị gió thu cuốn đi mất.
Hạ Kỳ giật mình, chưa kịp mở miệng, Quân Cẩn Ngôn đã buông nữ y tá kia ra, đi nhanh về phía cô, ôm chặt lấy cô, không vui hỏi: "Đi đâu vậy?"
Chóp mũi cô toàn là hơi thở của hắn: "Không đi đâu hết, xảy ra chuyện gì thế?" Cô khó hiểu nói, vươn đôi tay muốn đẩy hắn ra khỏi người mình.
Tuy nhiên, sức lực hai người không cùng cấp bậc, cô đẩy một hồi lâu, cũng không thành.
Nữ y tá ở một bên cuối cùng cũng trấn tĩnh lại, bộ dạng vẫn còn chút sợ hãi, nhưng vẫn nở nụ cười với Hạ Kỳ: "Hạ tiểu thư, cô đến thật đúng lúc, vừa rồi Quân tiên sinh nhất quyết muốn đi tìm cô...Nếu có yêu cầu gì, có thể rung chuông bất cứ lúc nào."
Dứt lời, nữ y tá gần như chạy trốn khỏi phòng bệnh.
Vừa rồi bị bóp cổ, cô ta không muốn nghĩ lại nó một lần nào nữa, nếu không phải Hạ tiểu thư kịp thời xuất hiện, cô ta còn đang nghi ngờ mình sẽ bị bóp cổ đến chết.
Hạ Kỳ thở dài, nói với Quân Cẩn Ngôn: "Anh buông tay ra trước đã, nếu không tôi cũng không có cách nào nói chuyện đàng hoàng được với anh."
Hắn mím môi, một lát sau, vẫn buông lỏng cánh tay.
Cuối cùng cô cũng thoát được, hít một hơi: "Trước đó, anh đã tìm tôi?"
"Gọi vào điện thoại của em, em tắt máy, hỏi đến quán bar nơi em làm, ông chủ nói nay em xin nghỉ." Hắn nói.
Hạ Kỳ móc điện thoại ra thì thấy, quả nhiên điện thoại ở trong trạng thái sập nguồn, vì thế nói: "Anh tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Muốn gặp em." Hắn nói xong, cúi người xuống, đầu lưỡi nhô ra liếm nhẹ quai hàm cô.
Quả thực...rất giống con cún con! Hạ Kỳ vội nói: "Đừng liếm!"
"Vậy em hôn tôi đi!" Hắn nói.
Làm ơn! Hắn liếm cô, cô hôn hắn, có gì khác nhau sao? Cô đảo mắt, nhưng mà, sau khi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy khẩn cầu của hắn, cô lại đột nhiên nghĩ, người đàn ông này...cho dù không giống người bình thường, nhưng lại toàn tâm toàn ý đối với cô.
Mặc dù có lúc, hành vi của hắn giống một đứa bé, tính tình trẻ con lại không thể nói lý.
Cô nâng tay lên, vén tóc mái hắn ra, ở chỗ gần vết thương hôn một cái.
Ở nơi cổ họng hắn nhẹ nhàng tràn ra tiếng rên rỉ thỏa mãn.
Cái trán cọ cọ trán cô, hắn đột nhiên hỏi: "Tại sao hôm nay lại muốn xin nghỉ?"
"Trường học có chút việc." Cô không muốn đem chuyện gặp mặt Diệp Nam Khanh nói cho hắn biết.
Lần trước, hắn và Diệp Nam Khanh đánh nhau như vậy, nếu mà nói thật, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Quân Cẩn Ngôn cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói: "Về sau đừng làm tôi không tìm thấy em."
Cô trầm mặc, không phải bản thân cô vẫn luôn nghĩ muốn tránh mặt hắn sao? Nghĩ đến cái ngày mà ước định mười năm kia thực sự chấm dứt, cô cũng sẽ không còn liên quan gì đến hắn nữa, nhưng mà bây giờ...!
"Không muốn sao?" Đôi mắt hắn khẽ nheo lại, vẻ mặt có chút lạnh lẽo..