Là Quân Cẩn Ngôn!
Cô tưởng rằng hắn tới đón cô, sẽ chờ cô ở cổng trường, nhưng lại không ngờ hắn sẽ trực tiếp đi vào ký túc xá, đứng ở tầng dưới chờ cô!
Quân Cẩn Ngôn nhìn thẳng vào Hạ Kỳ, có lẽ hắn nhìn quá lâu nên Lục Tiểu Nhứ ở một bên không nhịn được hỏi Hạ Kỳ: “Kỳ Kỳ, cậu biết anh ta?”
“Ừm.” Hạ Kỳ trả lời, từ ban công trở vào trong phòng, vội vàng chải đầu, thay quần áo, sau đó chào hỏi Lục Tiểu Nhứ rồi chạy ra khỏi phòng, vội vã chạy xuống dưới tầng.
“Sao anh lại ở chỗ này chờ tôi?” Cô chạy đến trước mặt hắn hỏi.
“Không thể sao?” Hắn hỏi lại, cất điện thoại đi, vì cô chạy vội xuống dưới nên đầu tóc có chút rối, hắn giơ tay vuốt lại mái tóc của cô.
Các cô gái vốn đang vây xem ở dưới tầng, thìn thấy một màn này, âm thanh xì xào bàn tán càng to hơn, Hạ Kỳ liếc nhìn, trong đó không ít các cô gái cùng tầng với phòng cô.
“Cũng…không phải, xe anh đâu? Đậu ở cổng trường sao?” Cô hỏi.
“Ừ.” Hắn khẽ gật đầu.
Vì thế, cô nhanh chóng lôi kéo hắn, đi về phía cổng trường.
Chiếc Lamborghini kia của hắn, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy giữa những chiếc xe bình thường.
Mãi đến khi ngồi vào trong xe, Hạ Kỳ mới khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Lần sau anh ở cổng trường gọi điện thoại cho tôi là được rồi.” Cô nói với hắn.
Hai hàng lông mày kiếm của hắn khẽ cau lại: “Tôi không được để cho người ta thấy sao?”
“A?” Cô ngây người.
“En không hy vọng tôi xuất hiện ở trước mặt những người đó, phải không?” Hắn nghiêng người tiến lại gần cô.
Cô ngơ ngẩn nhìn gương mặt phóng đại trước mắt, hắn rất nhạy cảm, có thể nhận ra được ý nghĩa đằng sau những hành vi, lời nói của cô.
Cô mím môi có chút khô khốc, nói: “Tôi…cần thời gian để thích ứng…” Hoặc là nên nói, một khi cô bị kéo vào cuộc sống của hắn, vậy giữa cô và hắn dường như có một sự liên kết không rõ ràng.
Hắn khởi động xe, không nói gì.
Hạ Kỳ hỏi Quân Cẩn Ngôn: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Thủy cung.” Hắn đáp.
Thủy cung được xây dựng ở ngoại ô thành phố, từ trường học Hạ Kỳ lái xe đến cũng phải mất một tiếng.
“Anh đã ăn sáng chưa?” Cô hỏi.
“Chưa.” Quân Cẩn Ngôn đáp.
Vì thế Hạ Kỳ dứt khoát bảo Quân Cẩn Ngôn dừng xe trước một quán ăn sáng cách trường học không xa.
Bởi vì đã qua giờ cao điểm buổi sáng, cho nên lúc này, trong quán cũng không có nhiều người.
Quân Cẩn Ngôn ngồi trong một quán ăn sáng như vậy, ít nhiều cũng mang đến cho người ta cảm giác không thể hòa hợp.
Chủ quán hiển nhiên cũng không nghĩ tới sáng sớm sẽ có người khách như vậy tới cửa.
đặc biệt chiếc xe Lamborghini màu đen kia đậu ở chỗ cách cửa quán không xa.
“Em thường xuyên tới chỗ này ăn?” Quân Cẩn Ngôn nhìn bốn phía xung quanh, hỏi.
“Ừm, chỗ này cũng gần trường, đôi khi tôi cảm thấy ngán bữa ăn ở trường thì sẽ ghé qua đây mua một ít.” Cô nói.
Thuận tiện đem nước chấm trên bàn đưa tới trước mặt hắn: “Khi anh ăn mì, có thể thêm chút nước chấm mà họ pha chế, hương vị sẽ không giống ở những nơi khác.”
Hắn liếc mắt nhìn chỗ nước chấm mà cô đưa qua, không nói gì, thành thành thật thật múc một ít nước chấm bỏ vào bát mì.
Quân Cẩn Ngôn yên lặng ăn mì, động tác tao nhã, thong thả ung dung.
Tương đối mà nói, tốc độ ăn của Hạ Kỳ rất nhanh.
Bỗng dưng, cô đột nhiên nói: “Tối hôm qua, anh ngủ không ngon?” Mãi đến lúc này, cô mới phát hiện, có quầng thâm ở chỗ mắt hắn.
“Không ngủ được.” Hắn trả lời.
Hạ Kỳ nghĩ tới bản thân cũng không thể nào ngủ ngon: “Cả đêm không ngủ?”
“Ừm.”
“Không ngủ vậy anh làm gì?’
“Không làm gì.”.