Yêu - Dạ Mạn

Cố Thanh Đồng hận không thể chui xuống đất. Nghĩ thử mà xem, cô đường đường là nghiên cứu sinh khoa Trung văn, thế mà trên mặt trận ngôn ngữ liên tục thua trận bởi một người học Toán.

Không còn mặt mũi gặp phụ lão Giang Đông* nữa rồi.

*Phụ lão Giang Đông: Thành ngữ TQ, chỉ quê quán nơi chôn rau cắt rốn của các bậc phụ huynh.

Vẻ mặt cô rối rắm, còn có thẹn thùng.

“Gọi điện cho Trần Lộ đi.” Lâm Mặc Tuân tốt bụng nhắc nhở, sau đó đưa điện thoại của mình cho cô.

Cố Thanh Đồng cảm thấy ấm áp bởi sự quan tâm của anh, may mà cô nhớ số Trần Lộ.

“Xin chào, là ai vậy?” Trần Lộ hơi đổi giọng.

Cố Thanh Đồng mím môi: “Là mình đây, Lộ Tử.”

Bên kia vang lên một tiếng thét. Cố Thanh Đồng hơi giơ điện thoại ra xa. “Cậu ở đâu thế? Không phải nói là về ký túc à? Giờ là mấy giờ rồi. Bọn mình gọi điện cho cậu mấy lần đều tắt máy!” Trần Lộ nói nhiều như vậy mà không thở gấp tí nào.

“Mình mất điện thoại rồi.” Tủi thân quá đi. Lúc mua hơn bốn vạn, cô định để dùng bốn năm. Hiện tại mới dùng được có một năm thôi.

“Thế cậu đâu rồi? Bị bắt cóc à? Hay là đang hẹn hò với tên lông bông nào đó?”

Khóe mắt Cố Thanh Đồng liếc về “tên lông bông” bên cạnh, cô yên lặng nói: “Mình về ngay đây.”

Bên kia truyền đến giọng Hiểu Như: “Thanh Đồng, lúc về có chuyện vui đấy.”

Trước khi cúp điện thoại, đột nhiên Trần Lộ thốt ra một câu: “Cậu gọi bằng điện thoại của ai thế?”

Cố Thanh Đồng trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới chậm rãi thì thầm: “Là điện thoại của Lâm Mặc Tuân.”

Hê hê.

Quả nhiên bên kia im phăng phắc.

“Hiểu Như, lúc nãy mình nói không to chứ?” Trần Lộ buồn rầu hỏi. Vừa nãy cô nói Lâm Mặc Tuân là “tên lông bông”.

“Với cái cổ họng của cậu, dù đóng cửa thì phòng bên cũng nghe thấy.” Hiểu Như đánh trúng trọng tâm.

Trần Lộ cắn răng: “Điện thoại mình hết pin rồi, về rồi nói tiếp.”

Cố Thanh Đồng nhìn điện thoại của anh, lúc trước cô toàn dùng điện thoại bản địa, thiên về màn hình to. Mùa hè ra ngoài phải xách một cái túi chuyên để đựng nó. Nhìn lại điện thoại của Lâm Mặc Tuân, nho nhỏ xinh xinh, có vẻ hình dáng không tệ.

“Trần Lộ là người Đông Bắc à?” Bên môi Lâm Mặc Tuân hiển hiện sự vui vẻ.

“Dạ?” Cố Thanh Đồng hơi hoảng hốt, giây sau liền hiểu. Nhất định anh nghe thấy ba chữ tên lông bông.

“Anh nghe lén điện thoại của em!” Cô lên án tố cáo.

Lâm Mặc Tuân cười tủm tỉm: “Không phải nghe lén!” Anh cố ý hơi dừng lại: “Là quang minh chính đại.”

Nào có ai nói đường hoàng như vậy. Cô đưa điện thoại cho anh, đấu tranh nói: “Điện thoại này rất tốt.” Giọng nói của cô mềm mại: “Nói chuyện dễ dàng, không có tạp âm.”

“Em có thể đi làm người phát ngôn được rồi đấy.”

Cố Thanh Đồng cười vui vẻ, lúc sau chợt nghiêm chỉnh lại: “Mặc Tuân, em vẫn có một vấn đề.”

Lâm Mặc Tuân ừ một tiếng, ý bảo cô nói tiếp.

“Tên của anh là lấy từ Mặc Tử và Tuân Tử à?”

Lâm Mặc Tuân:…

“Mặc Tử là học phái Mặc gia, Tuân Tử là học phái Nho gia. Người trước chủ nghĩa xuất thế, người sau chủ nghĩa nhập thể, hai người đối lập.”* Cố Thanh Đồng ngạc nhiên tổng kết lại.

*Mặc Tử: Người thời kỳ Đông Chu Xuân Thu cuối Chiến quốc, đầu Tống quốc, tên Địch, trong lịch sử Trung Quốc là Triết học gia duy nhất xuất thân từ nông dân, là người sáng lập học thuyết Mặc gia. Mặc gia là một trường phái triết học thời xưa ở TQ.

*Tuân Tử: Nhà tư tưởng, chuyên gia giáo dục thời Chiến quốc cuối Triệu quốc, tên Huống, tự Khanh. Ông là nhà tư tưởng, văn học gia, chính trị gia nổi tiếng, người đương thời tôn xưng là “Tuân Khanh”, có sự đóng góp to lớn cho tư tưởng Nho gia.

Lâm Mặc Tuân nghe cô phân tích tỉ mỉ: “Em phân tích rất cặn kẽ, tên của anh là do ba anh đặt cho.”

“Bác trai thật uyên thâm.” Cố Thanh Đồng bình tĩnh nói.

“Cảm ơn, anh sẽ chuyển lời cho ông ấy.”

Cố Thanh Đồng bị nghẹn.

Lâm Mặc Tuân lái xe đến khu ký túc nữ, lúc này sân trường vừa thanh tĩnh vừa yên bình. Anh đưa túi xách cho cô, còn cô cúi thấp đầu.

Xem ra là thẹn thùng đây. Anh lấy điện thoại đặt vào trong tay cô, cô không hiểu ngẩng đầu lên.

“Lấy của anh dùng đi, tiện liên lạc.” Trong đôi mắt hẹp dài kia tràn ngập không cho cự tuyệt.

Tay cô run run. Tiện liên lạc*, lực sát thương của bốn chữ này quá mạnh. (Tiếng Trung là 方便联系nên là bốn chữ.)

“Đừng thức khuya, tối nay ngủ sớm đi.” Anh vuốt ve mái tóc của cô. “Ngày mai anh ở viện nghiên cứu, buổi tối cùng ăn cơm có được không?”

Cố Thanh Đồng gật đầu. Lâm Mặc Tuân đưa túi xách cho cô, bỗng nhiên cô nhớ ra gì đó, vội vàng mở túi xách ra, lấy từ trong ra một cái hộp, sau đó nhanh chóng nhét vào trong ngực anh: “Quà cho anh, lần đầu tặng không biết anh có thích không.”

Ý là xin được thông cảm.

Nói xong liền quay đầu chạy đi như một làn khói, không cho Lâm Mặc Tuân cơ hội nói cám ơn.

Lâm Mặc Tuân cầm hộp quà, trầm mặc.

Cô chạy như bay về ký túc, vừa vào cửa đã thở hồng hộc.

Hiểu Như: “Có ai đuổi theo cậu à?”

Trần Lộ: “Thật ra thì tối nay cậu không về cũng không sao đâu, bọn mình hiểu mà.”

Cố Thanh Đồng: “Cậu đen tối thật đấy!”

Trần Lộ: “Ố! Nói mình à? Thế lúc đầu là ai đề nghị nhìn vào “chất lượng”, đầy đủ không ăn bớt ăn xén tí nào đâu nhé! Ê hê hê hê….”

Cố Thanh Đồng không nói gì, cầm túi đi ra ngoài hành lang.

Trần Lộ vội vàng đuổi theo, giọng điệu thành khẩn: “Là mình đen tối, mình háo sắc, ở lại đi mà!”

Trong nháy mắt tâm tình hồi hộp vừa rồi của Cố Thanh Đồng đã khôi phục lại, cô giơ tay lên nhéo má Trần Lộ một cái: “Lộ Tử, cuộc sống không có cậu tựa hoa không có mưa vậy.”

Trần Lộ: “Cám ơn cậu đã khen ngợi, nhưng mình thích phần thưởng vật chất hơn.”

Cố Thanh Đồng đưa túi cho hai người. Ký túc bọn họ đều là động vật ăn thịt nên móng heo Vạn Tam này tất nhiên là yêu muốn chết.

“Đây là cái gì?” Trần Lộ nhìn một túi như quả hạch.

Cố Thanh Đồng liếc mắt: “Cái này gọi là hạt súng, đặc sản cao cấp của Đồng Lý, tên tục là ‘Hạt Khiếm Thảo’.”

“Mình thiển cận.”

Cố Thanh Đồng vừa dọn dẹp vừa nói: “Theo ‘Bản Thảo Cương Mục’ ghi lại thì hạt súng chủ yếu trị bệnh thấp khớp, đau thắt lưng, đầu gối, bổ trong, trừ nóng, có lợi cho thận, tăng trí nhớ, làm tai thính mắt sáng, giúp ngon miệng trợ khí, giải khát, bổ thận, đái dầm, vân vân. Tóm lại là hiệu quả rất tốt.”

Trần Lộ đang nhai một hạt súng, vẻ mặt xoắn xuýt: “Cậu biết rành vậy?”

“Mình mua một quyển Thì Hậu Bách Độ.”

Hiểu Như ôm bụng cười sằng sặc: “Thật ra mình cảm thấy hạt này phải đưa cho ai đấy mới thích hợp.”

“Ai?”

“Chàng nhà cậu!”

Cố Thanh Đồng sửng sốt trong giây lát.

Trần Lộ bất lương nói: “Bổ thận. Hê hê hê hê…”

Sau khi tắt đèn, cô nằm trên giường vuốt ve điện thoại của anh. Điện thoại di động là đồ vật riêng tư, tuy rất tò mò nhưng cô vẫn không mở ra.

Một số điện thoại lạ không có họ tên gửi tin nhắn tới: “Anh rất thích món quà này.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui