Yêu - Dạ Mạn

Lâm Mặc Tuân xuống bếp. Giáo sư Cố đang nghiên cứu ván cờ thì Lục Bình An sâu xa nói: “Cố Thanh Đồng, em đúng là dẫm phải phân chó rồi.”

Cố Thanh Đồng giận: “Vận khí của em không phải tốt bình thường, để đời này gặp phải mọi người.”

Lục Bình An:…

Cả nhà đều là phân chó ư!

“Quả nhiên là con gái lớn không giữ được.” Lục Bình An liếc cô.

Cũng trong lúc đó, trong phòng bếp.

Lâm Mặc Tuân vừa ra tay, nụ cười trên mặt Lục Nhuế Chi không dừng lại được. Lục Nhuế Chi trợ thủ, cẩn thận quan sát, chàng trai này thật là tốt, tài nấu nướng không tệ, không tệ. Lại nghĩ tiếp anh ở nước ngoài bao năm, dù điều kiện khá hơn nữa cũng không thể so với ở nhà. Thế là lại càng coi anh như con trai mình, lúc ăn cơm khen ngợi luôn miệng.

“Ai nói quân tử xa nhà bếp? Ông xem, Mặc Tuân quả thực là lên được phòng khách, xuống được phòng bếp.”

Giáo sư Cố ha ha hai tiếng, Lục Bình An im lặng ăn cơm.

Đôi đũa của Cố Thanh Đồng dừng trên đĩa sườn xào chua ngọt, “Mẹ, những lời này để hình dung người phụ nữ mà.”

Lục Bình An lắc đầu một cái, gương mặt anh co giật khó nhận thấy, tâm tình thật tốt. Anh gắp một miếng sườn chua ngọt vào bát Cố Thanh Đồng: “Em thích ăn sườn chua ngọt nhất mà.”

Khuôn mặt mẹ Lục đanh lại: “Đã thế kỉ hai mươi mốt, nam nữ bình đẳng, sao câu này không thể hình dung người đàn ông. Ông Cố, ông nói có đúng không?”


Giáo sư Cố nhấp một ngụm rượu: “Câu này à? Tôi nghiên cứu môn tóan, về văn học tôi chỉ lướt qua, có vẻ rất nông cạn.”

“Bình An, con nói đi?” Mẹ Lục không tha.

Lục Bình An chậm rãi nuốt thức ăn trong miệng: “Con nghiên cứu sinh học.”

Mẹ Lục lại không bỏ qua, nhìn về phía Lâm Mặc Tuân.

Cố Thanh Đồng bình tĩnh mở miệng: “Con nhớ đại học năm ba, con và các bạn trai trong lớp từng thảo luận về câu này. Câu này có thể hiểu đại khái thế này: Ngày xưa trong gia đình, phụ nữ bị truyền thống đạo đức ước thúc, chỉ có thể làm việc trong bếp, hơn nữa chuyện phải làm giỏi nhất là nấu cơm, đây gọi là xuống phòng bếp. Không thể đến phòng khách gặp khách, sau này tư tưởng cởi mở, rất nhiều phụ nữ phá vỡ ước thúc, nên gọi là lên phòng khách. Nhưng phụ nữ vừa giỏi giang xinh đẹp, lại còn dịu dàng chủ động nấu cơm cho chồng là rất ít. Cho nên, lên phòng khách xuống phòng bếp là câu nói trong điển phạm của phụ nữ. Ừm, đại khái là như vậy, mọi người có ý kiến gì thì có thể bổ sung.”

Cả bàn cơm yên tĩnh. Ba người đàn ông nén cười, mẹ Lục trầm mặc.

Giáo sư Cố gắp một miếng thịt Đông Pha*: “Thịt này nấu ngon lắm.”

*Thịt Đông Pha hay gọi là thịt kho, thịt lăn. 

Lục Bình An gật đầu khen: “Thủ nghệ của mẹ ngày càng tinh xảo, vượt qua đầu bếp của nhà hàng năm sao rồi.”

Cố Thanh Đồng vô cùng phối hợp gật đầu: “Đúng thế. Tay nghề của mẹ lừng danh xa gần.”

Bàn cơm lại hài hòa trở lại.

Sau khi ăn xong, Lục Bình An ngoan ngoãn đi rửa bát. Cố Thanh Đồng kéo Lâm Mặc Tuân đến thư phòng.

Lâm Mặc Tuân uống nước, hỏi: “Bác gái dạy khoa nào?”

Cố Thanh Đồng thở dài thườn thượt: “Chính trị.”

Lâm Mặc Tuân lặng lẽ: “Bảo sao.” Dừng một lúc, đoạn anh tiếp: “Theo đuổi chân lý, nghiêm cẩn nghiên cứu học vấn.”

Cố Thanh Đồng phì cười: “Anh đang muốn nói là mẹ em quá cưỡng từ đoạt lý phải không?”

Lâm Mặc Tuân mỉm cười, quan sát tủ sách đầy sách của cô, đủ các thể loại, dã sử, chính sử, còn có tiểu thuyết ngôn tình, thận trí còn có sách giáo khoa cấp ba.

Còn có sách toán. Lâm Mặc Tuân cong môi: “Bình thường em vẫn xem quyển này à?”

Cố Thanh Đồng thẹn thùng: “Em vẫn để đấy, chưa dọn.”

Lâm Mặc Tuân cầm quyển toán 10, “Anh nhớ năm lớp mười môn toán của em còn tàm tạm.” Anh tùy ý lật sách: “Nhưng đến học kỳ sau…” Anh chưa nói xong thì có một tờ giấy tuột xuống.


Sắc mặt Cố Thanh Đồng hơi đổi, vừa định nhặt lên thì Lâm Mặc Tuân nhanh hơn cô một bước. “Còn giữ làm kỷ niệm à?” Lâm Mặc Tuân cười khẽ: “Thi được bao nhiêu?”

Lâm Mặc Tuân đặt sách lên bàn, chậm rãi mở bài thi ra.

Ánh đèn dịu dàng trên trần nhà bao phủ, khuôn mặt Lâm Mặc Tuân còn dịu dàng hơn ánh đèn kia gấp trăm lần, anh ngạc nhiên nhìn bài thi, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve. Qua bao năm, bài thi ố vàng, chữ viết ban đầu bị mờ đi.

Nhưng hết thảy vẫn quen thuộc đến thế. Sin, cos… những con chữ quen thuộc, hình vẽ quen thuộc.

Ánh mắt Lâm Mặc Tuân dời từ bài thi lên nhìn cô: “Nếu Trần Nhượng biết bài thi ở chỗ em, đoán chắc sẽ nổi giận với em.”

Cố Thanh Đồng xấu hổ, ra sức giải thích: “Em quên mất, thật đấy!”

Lâm Mặc Tuân không chớp mắt nhìn cô chằm chằm, rõ ràng là không tin. Không nên che giấu, che giấu chính là sự thật.

Cố Thanh Đồng quẫn bách, bị bắt quả tang.

“Lúc ấy Trần Nhượng viết thông báo tìm đồ nửa tháng.” Lâm Mặc Tuân bình tĩnh nói.

Cố Thanh Đồng囧: “Có chuyện này à?”

Lâm Mặc Tuân chậm rãi giúp cô nhớ lại: “Cậu ấy từng hét lên trong lớp là… ‘Rốt cuộc là ai thầm mến Lâm Mặc Tuân, giao bài thi ra đây! Nếu không đưa, tôi mà phát hiện sẽ cưỡng hôn người đấy!’.” Đây là những gì Trần Nhượng nói ở trong lớp năm đó, đáng tiếc cuối cùng không tìm thấy bài thi này, tạo nên một vụ án không lời giải ở lớp bọn họ.

Cố Thanh Đồng đứng lên: “Anh trai gọi em.”

Lâm Mặc Tuân đưa tay kéo cô: “Muốn chạy trốn sao?” Cô bị anh ôm vào trong lòng, giọng anh hơi cao lên: “Giấu đồ của anh bao năm như vậy, rắp tâm phủ nhận!”

“Em không cẩn thận.” Cố Thanh Đồng nói, mắt đảo trái lia phải.


Ánh mắt Lâm Mặc Tuân giảo hoạt, giọng nói hơi đổi: “Anh cảm thấy nên thực hiện trừng phạt của Trần Nhượng. Hơn nữa cách nhiều năm như vậy, tội lỗi nặng thêm một bậc.”

Cố Thanh Đồng trợn to mắt.

“Nhưng khẳng định không thể để cậu ta trừng phạt…” Lâm Mặc Tuân tư nhiên nói, tiến đến gần cô từng chút một.

Nếu như dùng môn toán tính toán chính xác, thì ngay lúc hai đôi môi cách nhau 0.9cm, trong thư phòng an tĩnh và ấm áp, tình ý triềm miên thì một giọng nói vang lên: “Xin lỗi quấy rầy hai người, xin chú ý nhà có người lớn, cần khóa cửa vào.”

Lục Bình An miễn cưỡng tựa trên cửa, đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy cánh cửa không đóng chặt ra, khóe môi anh đầy sự vui vẻ.

Cố Thanh Đồng sợ hãi. Vui sướng khó kìm chế của Lâm Mặc Tuân cứng lại trong nháy mắt.

Cố Thanh Đồng nhanh chóng rời khỏi ôm ấp của Lâm Mặc Tuân: “Em khô miệng, đi uống nước.”

Lâm Mặc Tuân bật cười, nhìn Lục Bình An, trực giác của anh cho biết Lục Bình An cố ý, anh sâu xa nói: “Tôi cũng khô miệng.”

Lục Bình An mỉm cười: “Trong nhà còn có hoa cúc, có thể lấy uống hạ hỏa.”

Cố Thanh Đồng đi pha trà, thư phòng cô đơn chỉ còn Lâm Mặc Tuân và Lục Bình An. Lục Bình An lẳng lặng nhặt bài thi lên, ánh mắt rơi vào cái tên trên bài thi… Lâm Mặc Tuân. Anh mỉm cười, cảm khái: “Nhà họ Cố có con gái mới lớn.”

Đầu ngón tay Lâm Mặc Tuân nhẹ nhàng lướt qua quyển sách trên bàn: “Anh cả cũng phải cố gắng lên.”

Rốt cuộc đánh lại được một cú, tâm tình thoải mái ra ngoài uống trà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận