“Cúi đầu xuống.” Sau khi dùng dầu gội tạo bọt cho Tiêu Linh, hắn có vẻ rất chú tâm vào việc mà hắn đang làm.
Cô hồi hộp đến nỗi tim đập loạn, hắn lúc này không đáng sợ chút nào, cô ước gì mỗi ngày đều thấy vẻ mặt này của Mộ Hạ Âu.
Nghe âm giọng mang chút từ tính cô lập tức nghe theo mà nghiêng đầu, dòng nước theo vòi sen mà hắn cầm cứ thế chảy xuống đầu cô, tiếng nước róc rách qua tai cũng không khiến cô mất tập trung đến nỗi không nghe được hơi thở của hắn.
Hơi thở bình thản, không nặng nề, không gò bó.
Nhìn người phụ nữ trước mặt không biết đường kháng cự hay tỏ ý không hài lòng, Mộ Hạ Âu hơi nheo mày.
Cô ta nhìn có vẻ rất vui, nhìn cái miệng nhỏ đang chúm chím cười kia không phải đang nghĩ điều gì không minh bạch với hắn đấy chứ? Hay là vì câu nói hồi chiều nay, rằng hắn thích cô ta? Không ngờ người câm lại có trí tưởng tượng phong phú thế.
“Ha…” Hắn cười xòa, đột ngột dùng tay túm tóc Tiêu Linh nửa đầu ra phía sau, dùng nước đang chảy xối xả xịt thẳng vào mặt Tiêu Linh.
“Ưm, ưm…” Tiêu Linh bất ngờ bị hắn sử dụng hành động quá đáng nên không có sự chuẩn bị trước, bọt dầu gội trên đầu cô còn chưa đi hết xong lại bị hắn giật tóc nên đã mở mắt theo phản xạ, nước bọt dầu gội thuận theo hướng đi tự nhiên len lỏi vào mắt cô, miệng cô, tai cô…
“Tôi nhắc lại cho cô nhớ Tiêu Linh, hãy cảm ơn trời đất vì tôi chưa gϊếŧ cô, đừng bao giờ mơ tưởng bất cứ thứ gì khi ở trước mặt tôi.
Thật tởm chết đi được.” Mộ Hạ Âu thấy cô nhắm mắt liền hung hăng giật tóc phía sau mạnh hơn để cô ngửa cao mặt, mắt lại mở ra một lần nữa, nước cứ thế tuôn vào trong.
Nhìn Tiêu Linh đau đớn hắn lại thấy sảng khoái vô cùng, bất giác trợn mắt nhìn đôi mắt đỏ au của Tiêu Linh rồi cười lớn.
Nước chảy vào mũi cô, đi theo một đường vòng rồi xuống thẳng cổ họng Tiêu Linh khiến cô ho sặc sụa, đôi mắt cay không dám chớp mở, bởi mỗi lần chớp là mắt cô cay như sắp không nhìn thấy gì.
Mộ Hạ Âu…anh sao phải hành hạ tôi như vậy, anh ghét tôi như vậy tại sao không gϊếŧ tôi…tại sao lại để tôi mơ tưởng về anh, tại sao anh lại như vậy…Trong đầu cô bỗng chốc u ám đến nỗi không nghĩ được gì ngoài gương mặt ghét bỏ của Mộ Hạ Âu khi nhìn cô và những hành động bạo lực mà hắn đã làm với cô, tất cả…tất cả một lúc ùa về khiến cô chỉ muốn nước rửa sạch trôi đi nhưng không thể.
“Hu hu…hức, hu.” Tiêu Linh sụt sịt hòa lẫn nước mắt với nước lạnh hắn ta xả vào người cô, mặt mũi trắng bệch đi không còn giọt máu, hắn khi nào mới chịu buông tay để cô thở đây, hay là hắn muốn gϊếŧ cô theo cách này, để cô khó thở đến chết.
Mộ Hạ Âu sau khi nhìn Tiêu Linh khóc đến khản cổ, giọng cô ta cũng trở nên lệch lạc.
Hắn ngưng xả nước vào mặt cô, thay vào đó là đưa vòi nước xuống xịt vào thân thể cô.
Quên mất! Không phải tên bác sĩ dỏm Hạo Nam đã nói không được đối đãi quá tệ với Tiêu Linh rồi hay sao, có vậy mà cũng quên béng mất.
Nhưng không thể phủ nhận rằng khi nhìn cô ta hắn lại sôi máu nóng trong người, không biết lý do, càng không muốn biết.
Vì hắn thấy khi được hành hạ cô ta như này lòng hắn rất dễ chịu, giống như thả được một tảng đá từ trên vách núi xuống vậy.
Tiêu Linh là món đồ chơi tiêu khiển mà ông trời ném xuống cho hắn, hắn sẽ không để cô ta phải buồn đâu, vì cô ta luôn có hắn bên cạnh…thực hiện những trò chơi có sức hấp dẫn với hắn cực lớn.
“Khụ…” Được Mộ Hạ Âu buông tha Tiêu Linh liền đưa hai tay lên ôm chặt lấy cổ mình, hai mắt cô sưng phồng lên, mặt mày khắp nơi đều đỏ ửng.
“Tỉnh táo chưa? Con câm?”
Oành!
Một tia điện đi theo đường mạch máu lên thẳng đại não Tiêu Linh rồi nổ oành một cái…nước mắt chớp nhoáng rơi tõm xuống nước trong bồn.
Phải, con câm, cô là con câm, cô là người không thể nói chuyện, cô là đứa bù nhìn chỉ biết đứng im nhìn người đàn ông đầu tiên trong đời của mình bên cạnh người phụ nữ khác, cô phải chứng kiến cảnh mặn nồng trai trên gái dưới của hắn ta, cô phải chịu đựng những trận đòn roi vô cớ của hắn.
Tất cả, tất cả là vì cô là con câm, cô không có quyền được lên tiếng, cô xứng đáng là trò chơi của hắn, xứng đáng là con chó biết vâng lời của Mộ Hạ Âu…chua chát quá…nước mắt của cô chua chát vô cùng, lồng ngực cô như bị lời nói của hắn bóp đến nghẹt thở, cô nghe thấy tiếng loảng xoảng đâu đây, chính là tiếng tấm lòng của cô…nó đang tan vỡ.
Mộ Hạ Âu nhướng mày, cô ta vậy mà dám không trả lời câu hỏi của hắn, là vì câm nên sinh điếc nữa sao? Chết tiệt, chân tay hắn bây giờ ngứa đến nỗi muốn cầm dao đâm chết cô ta.
Tiêu Linh hạ tay xuống, cô như người bị điên liên tục dùng nắm đấm yếu ớt của mình đấm thẳng vào lồng ngực mình, nơi trái tim hèn mọn đang quằn quại không thể bình tĩnh.
Càng đấm mạnh càng đau, nhưng tại sao da thịt cô thì thấm nỗi đau còn trái tim cô vẫn nhởn nhơ rung mạnh? Cô sẽ chết mất, cô sẽ chết mất!
Trong phòng tắm vang lên tiếng bì bõm của nước, Tiêu Linh vẫn đấm mạnh tay vào ngực mình đến nỗi một khoảng thịt hồng lên.
Mộ Hạ Âu thấy vậy lại có chút kinh ngạc.
Người phụ nữ câm này cũng có cách làm hắn giải trí con mắt đấy chứ.
Cứ tưởng chỉ biết ăn với biết khóc, không ngờ cũng biết dùng nắm đấm để đánh chính mình à? Xem kìa, nhìn cô ta bây giờ thật thảm hại, mặt mũi thì tái mét nhưng chân tay lại hoạt động rất tốt.
Đúng đúng, cứ đập đi, đập đến khi nào trái tim cô rơi được ra ngoài, tôi sẽ không ngại dùng dao xẻ nó ra thành nhiều mảnh cho vào nồi làm món tim luộc chấm tương cà đỏ rực, như vậy quả nhiên là hết sảy rồi.
Cứ thế mà đập cho đến khi cô thật sự cảm thấy cơ thể bất ổn, đồng tử cũng trở nên mơ hồ, chỉ cần chớp mắt thì dòng nước ấm lại lăn xuống, cay quá, rát quá…
Mộ Hạ Âu nhìn xuống ngực trái Tiêu Linh, cô ta đã tự đấm đến nỗi tím một vầng ngực rồi.
Tuy rằng rất muốn nhìn cô ta tự hành hạ mình, nhưng nếu cô ta chết thì hắn cũng không mấy là vui vẻ, cổ phần Mộ thị mất đi, mà cũng mất đi một con cún ngoan nữa.
“Làm trò mèo thế là đủ rồi.
Tôi không hứng thú nhìn chó ngoan của mình chết mà không cứu đâu.” Nói câu này xong Mộ Hạ Âu liền tự luyến thầm, hắn đúng là người biết yêu thương ‘động vật’.
Bị hắn dùng bàn tay lạnh ngắt ngăn lại hành động của mình, Tiêu Linh dừng tay lại, cô hé mắt sưng phồng ra nhìn nét mặt kiêu ngạo của hắn.
Hắn…không quan tâm đến việc cô đau hay không, trong mắt hắn đây là hành động giả tạo, hơn hết là…hắn coi cô là chó ngoan phải cứu.
Cô khẽ cười mặn đắng để Mộ Hạ Âu choàng khăn tắm vào người bế ra ngoài, lần này thực sự cô không cảm nhận được gì nữa rồi, cô không còn thấy hành động này ấm áp nữa.
Mộ Hạ Âu đặt cô lên ghế sofa dài trong phòng, tấm khăn tắm bị bung ra khi hắn rời tay, để lộ một thân thể không có sức sống.
Hắn xoay lưng đi về phía chiếc tủ đầu giường, tay đưa lên xoa cằm suy nghĩ.
Mấy ngày trước Hạo Nam có đưa cho hắn một lọ thuốc trị bệnh ghẻ lở, hắn không nhớ rằng mình để đâu nữa rồi.
“Biết thuốc ở đâu không?”
“Hửm?”
“Sao không trả lời, cô bị câm…” Hắn phẫn nộ xoay người lại, đôi mày chau xít lấy nhau.
“À phải, cô vốn dĩ bị câm mà nhỉ? Tôi quên tôi quên!” Hắn cười lạnh để lộ hàm răng trắng muốt.
Tiêu Linh nằm trên ghế, cô vẫn nhắm mắt nên không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết ý của Mộ Hạ Âu là đang nói đến thuốc gì, người cô rời rã như vậy, cô sẽ mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Cô mệt rồi…
“À…đây rồi.” Mộ Hạ Âu cầm lên chai thuốc màu xanh dương, lọ thuốc nhỏ nhỏ vừa tay.
“Cái thân thể này của cô sao lại bẩn thỉu như vậy, Tiêu Linh, tôi không nghĩ rằng mình từng động chạm vào nó đấy.” Hắn nhỏ một giọt thuốc vào ngón tay đã đeo sẵn găng tay bảo hộ, lướt ngón tay trên vết lở loét của Tiêu Linh.
Cô xót đến nỗi rùng mình, môi cô mím chặt lấy nhau, từng lời mà Mộ Hạ Âu nói cô đều đang nghe thật kĩ, cô sẽ khắc ghi trong lòng đến lúc chết, rằng người đàn ông…à không, chồng cô, người chồng hợp pháp của cô, người đã cướp đi giấy trắng mà đổ lên mực đen khiến cuộc đời của cô rơi vào địa ngục.
Chẳng phải là hắn giam giữ cô ở nơi đó nên mới bị như này sao? Giờ hắn là đang muốn trách cô không biết giữ thân thể sạch sẽ nên mới xuất hiện những vết thương này ư? Nực cười, thật nực cười, phải, cô chấp nhận hết, hắn đúng, cô sai…
Hắn kiên nhẫn né mặt xa những vết thương trên người Tiêu Linh để bôi thuốc, may cho cô ta những vết thương được thuốc đặc trị bôi lên rất có tác dụng, mới là lần thứ hai bôi nhưng cơ thể cô ta đang dần hồi phục.
Không biết động lực nào đã khiến Hạo Nam, bạn thân hắn ta bôi thuốc cho người phụ nữ này từ đầu đến cuối trong lúc vết thương còn kinh tởm hơn lần này gấp mấy lần như vậy.
Dám nhòm ngó người của Mộ Hạ Âu này, cậu ta nghĩ mình là ai mà có thể chứ.
Nếu cậu ta dám mon men lại gần Tiêu Linh, tuyệt đối Mộ Hạ Âu này sẽ gϊếŧ hết, gϊếŧ cả cậu ta…và người phụ nữ câm này.
“Cô còn run nữa tôi sẽ dùng dao cắt hết những đốm ghẻ trên người cô chứ không thiện từ bôi thuốc nữa.” Mộ Hạ Âu nhìn Tiêu Linh cứ run lên mỗi lần tay hắn động chạm, mặt liền lạnh đi bao nhiêu.
Lời nói của hắn luôn luôn có hiệu lực.
Cô cắn răng không run rẩy nữa, đợi một chút khi thuốc bôi xong là cô có thể bớt bị giày vò rồi.
Cuối cùng vết đốm đỏ cuối cùng cũng được hắn thoa thuốc xong.
Mộ Hạ Âu đứng dậy tháo hai găng tay ra, nhìn từ trên xuống dưới Tiêu Linh bằng nửa con mắt, cô ta nằm ở ghế sofa cũng thật thoải mái.
“Á!” Đột ngột cô lại bị bàn tay lớn của Mộ Hạ Âu kéo tay ngã rầm xuống đất, mặt của cô va đập với sàn nhà càng trở nên đau nhức, vừa rồi khi gội đầu Mộ Hạ Âu đã tháo lớp băng trên đầu cô ra, bây giờ đầu bị đập xuống đất lại càng thêm đau.
Hắn sao lại kéo cô xuống đất chứ, như vậy là có ý gì?
Tiêu Linh từ từ mở mắt, một chiếc gối được ném xuống trước mặt cô.
“Ngủ dưới đất đi, cô nằm ở ghế bẩn lắm.” Hắn buông lời vô tâm rồi đi đến giường tắt điện, một lời nói cũng không còn thốt ra, căn phòng cũng vì vậy trở nên im lặng.
Cô cắn môi bật khóc khóc ra tiếng, tay kéo lấy chiếc gối về phía mình.
Cô giống một người tàn phế không hơn không kém, bởi bây giờ cô dâu còn chỗ nào toàn vẹn để hắn hành hạ nữa…
Giữa đêm thanh tịnh không có âm thanh nào có thể len lỏi vào căn phòng.
Giữa hơi thở trầm trầm không suy tư lại đan xen tiếng khóc thét trong lòng của người nào đó, thời gian bây giờ…mới trôi thật chậm làm sao..