“Giám đốc, còn tài liệu này thì sao ạ?”
“Giám đốc!”
Mộ Hạ Âu bị tiếng gọi của một người trong căn phòng làm cho giật mình, hắn sượt cằm khỏi tay, mặt mũi bất mãn.
Trưởng phòng Cố lúc này mới nhận ra mình vừa làm gì, lần này thì xong đời thật rồi, không đâu lại đi gây sự với tổng giám đốc, cậu ta không phải trước nay luôn có máu nóng sao, công ty thậm chí còn gọi anh ta sau lưng bằng cái biệt danh ‘chó điên’ nữa kìa.
Chẳng may lại đi đụng vào tổ kiến lửa, còn khiến cậu ta giật mình như vậy, lần này không biết chức vụ trưởng phòng kinh doanh còn trọn vẹn không.
Đối với Mộ Hạ Âu đây là một hành động hết sức mất mặt, hắn sao lại không chú tâm như vậy, tên này vừa nói gì thế? Hắn cũng không biết.
Nhưng dám ngang nhiên cản trở không gian riêng tư của hắn thì tên này cũng gan lắm, là muốn cầu chết sao?
“Muốn tự giác viết đơn xin nghỉ việc?” Mộ Hạ Âu tắt điện thoại, hắn kéo ghế lại gần bàn rồi đặt điện thoại xuống, hai tay đan xen vào nhau để trước mặt.
Lời nói thản nhiên này thế này khi nói ra lại làm đối phương cuống cuồng, trưởng phòng Cố hai chân đứng khéo vào nhau, tay đưa lên tờ tài liệu.
“Tổng giám đốc, tôi đã giải thích mấy lần nhưng không thấy anh trả lời, nên tôi mới, mới…”
“Mới hét vào mặt tôi à?” Hắn đưa mắt một lượt nhìn người đàn ông đang rúm ró lại lo lắng mà không muốn dừng sự đe dọa của mình, dường như lời nói của hắn rất có giá trị trong việc dọa dẫm người khác.
“Không, tuyệt đối không có, tổng giám đốc xin đừng nghĩ tôi như vậy, tôi chỉ muốn giúp anh chú tâm hơn.
Khi nãy anh mải xem điện thoại quá mà không nghe tôi nói.” Trưởng phòng Cố cũng không dám nhìn trực diện vào gương mặt nam nhân lạnh lùng trước mặt, chỉ dám rít răng nhìn xuống dưới đất.
Cái tên chết tiệt này còn dám đuổi việc người khác không có lý do chính đáng, đúng là tên thần kinh, dù ít hay nhiều trưởng phòng Cố cũng đã làm ở đây gần chục năm, số tuổi tác cũng hơn Mộ Hạ Âu không ít.
Thế mà cậu ta luôn tỏ thái độ xấc xược như vậy, mặt lúc nào cũng hất lên như khinh thường người khác, rất đáng ghét!
Căn phòng chỉ còn lại tiếng giải thích từ một mình trưởng phòng Cố, Mộ Hạ Âu bình thản ngồi nhìn thái độ lòng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo của anh ta, lông này sắc thi thoảng giật giật một cái.
“Nói đủ chưa?” Mộ Hạ Âu nhắm mắt đưa tay lên cổ bẻ sang một cái, tiếng xương cốt vang lên khiến đối phương xám xịt mặt mày.
“Tôi thật sự không có ý gì đâu tổng giám đất, chuyện nhỏ mong anh…”
“Cút.” Hắn thản nhiên thốt nhẹ một câu ngắn gọn, tay đưa lên chỉ về phía cánh cửa văn phòng.
“Vâng…” Trưởng phòng Cố mặt mày ủ rũ xoay người định đi ra, ở lại đây chỉ khiến Mộ Hạ Âu thêm tức giận.
“Khoan đã, tài liệu để lại.”
Tài liệu để lại? Vậy là mình không phải nộp đơn xin thôi việc đúng chứ? Thiên địa ơi, cảm ơn hai người đã luôn bệnh cạnh Cố Tước này, còn tưởng rằng bị cho thôi việc ở cái độ tuổi cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc này chứ.
Xem ra Mộ Hạ Âu cũng không quá vô tâm như người ta vẫn đồn.
Hắn nhìn bộ dạng hứng khởi của trưởng phòng Cố mà mi tâm cứ nhăn lại với nhau.
Nếu không phải trong tay anh ta đang cầm tài liệu có chứa thông tin hợp đồng hàng trăm triệu đô la Mỹ thì hắn sao phải giữ anh ta lại làm gì.
Cùng là đàn ông mà sao hắn thấy mấy người trước mặt hắn đều lươn lẹo và rất ngứa mắt vậy nhỉ.
Có lẽ trên đời này ngoài hai ba người phụ nữ hắn yêu thương và tôn trọng ra thì tất cả đều là xác di động biết đi không hơn không kém.
- --------
Cơ thể mệt mỏi lại sẵn bệnh trong người, Tiêu Linh ngồi trên ghế, cô nhìn kim giây đồng hồ di chuyển theo đường vào tròn, từng tích tắc trôi qua là từng đợt cô thấy dạ dày mình thắt lại.
Không lẽ Mộ Hạ Âu định cho cô nhịn đói sao, trước đó một tuần không cho cô ăn uống đối với hắn lẽ nào là chưa đủ?
“Này cô, cô!”
Tiêu Linh giật mình ngẩng đầu lên, phát hiện trước mắt mình là một người phụ nữ xa lạ, cô ta khá mập mạp, gần cánh môi có nốt ruồi son.
Thoáng qua giống như nông dân…?
“Tôi sẽ canh chừng cô hôm nay.” Cô ta ngồi phịch xuống ghế, đưa mắt nhìn Tiêu Linh như đang miệt thị.
Ăn mặc cái kiểu gì kia chứ, đúng một chiếc áo phông, ngực sắp lộ ra hết rồi!
Cô không có ý kiến gì, chỉ là cô thấy Mộ Hạ Âu thật lạ, người như hắn thì thiếu gì tiền mà lần nào cũng phải tìm những người phụ nữ lao động chân tay đến chăm sóc cô chứ, lẽ nào tin đồn hắn rất giàu là giả ư.
[Tôi đói]
Biết rõ cô ta cũng không hiểu ngôn ngữ người câm, Tiêu Linh chạm nhẹ vào vai cô ta, một tay chỉ miệng một tay xoa bụng, như này chắc chắn dễ hiểu.
“Đói à? Tôi chịu thôi cô ơi, tôi không biết nấu nướng gì hết, nhịn đi, thiếu gia về rồi cho cô ăn sau nhé!”
Biết đến khi nào Mộ Hạ Âu mới về chứ, biết đâu đến đêm hắn mới về thì chẳng phải cô cũng phải đợi đến đêm sao.
Đói cũng phải chờ người cho ăn, cuộc sống của cô bây giờ còn tệ hơn cả lúc ở nhà họ Tiêu, ít ra cô còn được ăn no mặc ấm, chứ không như nơi này quần áo không có, đồ ăn càng không được động vào.
“Nếu đói quá, tôi có miếng lương khô đây, có ăn không?” Cô ta rõ ràng thấy bộ dạng yếu ớt của Tiêu Linh, phút chốc trong lòng hiện lên vài sự thương cảm.
Sáng nay cô ta ăn dở miếng lương khô còn chưa hết, bây giờ ở biệt thự cũng không có ai, thiếu gia nhất định cũng không biết, thôi thì giúp người sau người giúp lại.
Tiêu Linh nghe đến lương khô chỉ biết chớp mắt, trước giờ cô chưa từng ăn lương khô, ở nhà họ Tiêu tuy không được Mãn Hoa đối xử tốt như Tiêu Kỳ nhưng ít ra cô cũng được bà ấy cấm ăn những món bần tiện.
Rút trong túi ra bọc giấy bạc to bằng ba ngón tay, cô ta mở mảnh giấy bạc, miếng lương khô cũng dần lộ ra, lương khô được bẻ bằng tay, màu nâu đậm có lạc vừng bên trên, mùi hương cũng rất đặc biệt.
Vừa nhìn thấy Tiêu Linh đã cười tươi đưa tay ra đón nhận.
Có lẽ đây là cô gái tốt, bởi vì cô ta không khinh miệt cô.
Đưa lên miệng cắn miếng lương khô đầu tiên Tiêu Linh liền cảm thấy rất ngon, lương khô không quá cứng nhưng khi nhai lại rất mềm, hương vị của lan tỏa ra khắp miệng cô.
Thật muốn để dành lại để khi nào nhớ lại đem ra ăn, nhưng nó không còn nhiều và bụng cô thì rất đói.
“Thích vậy à? Tôi có nhiều lắm, nếu có cơ hội tôi sẽ cho cô mấy cái.”
Đang ăn Tiêu Linh liền hạ tay xuống, miệng vẫn nhai nhai nhưng đầu thì gật lia lịa.
Hai người đang đối diện với nhau, cô ta cũng có vẻ hòa đồng, Tiêu Linh còn nắm giữ trong tay mảnh lương khô nhỏ cuối cùng, còn chưa kịp ăn cửa phòng đã bật mở ra.
Cô hoảng loạn nhìn người đàn ông phía trước, hắn dùng đôi mắt như dao của mình chiếu lên hai người phụ nữ trước mắt.
Mộ…Mộ Hạ Âu.
Sao hắn lại ở đây giờ này?
“Thiếu gia!” Cô gái ngồi chung ghế với Tiêu Linh lập tức đứng bật dậy, mặt mày tái mét không còn mạch máu.
Lần này…xong thật rồi, Tiêu Linh còn chưa ăn xong nữa, ban sáng trước khi rời khỏi biệt thự Mộ Hạ Âu đã nhắc cô ta cho đến khi hắn về ngoài canh chừng Tiêu Linh không được phép cho ăn hay đưa đi đâu.
Cô ta vì thương Tiêu Linh lại cho ăn…
“Con chó còn biết nghe lời chủ, cô xem ra không bằng con chó.” Hắn chầm chậm đi lên phía trước, mắt rực lên ngọn lửa cay nghiệt, rằng bất cứ ai rơi vào mắt này đều không yên ổn.
“Thiếu gia, nghe tôi giải thích!”
“Hửm?” Mộ Hạ Âu không đợi cô ta lên tiếng thêm, trực tiếp đi tới bóp cổ cô ta.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến Tiêu Linh không định thần được trước mắt hiện lên cảnh tượng gì, miệng cô thở dốc, mắt cô trợn lên nhìn cô gái vừa giúp đỡ mình bị Mộ Hạ Âu đánh, cô chỉ biết đưa tay lên ôm mặt ú ớ, thật sự quá đáng sợ rồi, cô không muốn nhìn thấy cảnh này…thả cô ta ra đi mà, cô ta không có lỗi, là cô…
“Ặc…thiếu, thiếu gia, tôi tuyệt đối không dám nữa.
không dám nữa đâu!” Bị Mộ Hạ Âu ép cổ đến nghẹt thở, cô ta tím hết mặt mày nhưng cũng không dám đưa tay lên giằng co hay phản kháng, nước mắt tuyệt nhiên cũng không rơi.
“Mẹ kiếp, cô giống như con lợn vậy, cứ bóp cổ cô mãi vi khuẩn lại truyền sang tôi.” Hắn cao giọng đưa tay còn lại lên tát thật mạnh vào má phải cô gái đó, cái tát làm cô ta hóa đá mất vài giây như định thần lại các mạch thần kinh trong cơ thể mình.
Tiêu Linh lăn xuống giọt nước mắt, trong tay vẫn nắm chặt miếng lương khô, cô chỉ biết nhìn cô ta bị Mộ Hạ Âu đánh đến lăn ra đất bất động, cả người cô ta cũng đang run lên như cô, hai bàn tay siết chặt lấy nhau cam chịu người đàn ông trong phòng thể hiện sự thô bạo của mình.
“Cút, cút ngay! Cút trước khi tôi chặt chân cô!” Mộ Hạ Âu nắm chặt tay thành quyền, tay vang lên những âm thanh rộp rộp giòn giã.
Có cơ hội chạy thoát ra khỏi nơi này, cô gái đó dù bị đánh đến hoa mắt nhưng vẫn cố gắng vực dậy lao thật nhanh ra phía cửa, cố gắng mở cửa một cách nhanh chóng rồi cứ thế chạy đi chứ không đóng cửa lại.
Hồi lâu trôi qua mà căn phòng vẫn im lặng không có tiếng động nào ngoài tiếng lập cập phát ra từ miệng Tiêu Linh.
Hắn phủi tay quay lại người người phụ nữ trên ghế, cái áo cô ta đang mặc…
“Chết tiệt, còn dám mặc đồ của tôi à, ả đàn bà này, cô đúng là rất biết cách làm tôi phát điên.” Mộ Hạ Âu đi tới túm chặt cổ áo Tiêu Linh, bắt ép cô dùng đôi mắt buồn rầu nhìn thẳng vào mắt mình.
Giải thích thế nào đây, thế nào đây…Tiêu Linh ngậm ngùi lắc đầu, miệng run run không dám nói.
Đùng.
Bên ngoài trời đột nhiên xuất hiện một tiếng sấm vang trời.
Theo phản xạ Tiêu Linh giật mình quay sang nhìn cửa sổ.
Sao vậy chứ, mới nãy trời còn nắng rất đẹp, nhanh như vậy mây đen đã bao phủ một vùng, sắp mưa lớn sao?
Tiếp theo sau đó là chớp rạch ngang bầu trời rọi thẳng vào mặt Mộ Hạ Âu qua cửa sổ, ngay lúc này ánh mắt của hắn bỗng tối sầm lại, ánh mắt như chứa ngàn cây kim đâm vào da thịt Tiêu Linh.
Mưa rồi, mưa lớn quá…Cô khóc đưa tay lên chắp lạy van xin Mộ Hạ Âu, cô muốn hắn tha thứ cho cô, đừng nổi điên nữa, cô hứng chịu quá đủ rồi.
Hắn không chịu để cô yên, kéo mạnh tay Tiêu Linh ngã khỏi ghế rồi lôi xồng xộc ra ngoài căn phòng, Tiêu Linh bị kéo lê trên nền đất lạnh, cánh tay của cô như bị giãn đến nỗi sắp rụng rời, hắn lại định đưa cô đi đâu, vào ngục tối đó sao, nước mắt cô ngày một giàn giụa hơn khi nghĩ đến những ngày địa ngục mà cô phải trải qua trước đó.
“Ra ngoài ngủ với chó đi đồ đàn bà không biết nghe lời.” Lôi Tiêu Linh ra tận phía sau biệt thự, hắn ném cô ra ngoài trời còn đang nổi giông tố, sấm sét ầm ầm vang dội tứ phía, nước mưa nặng trĩu thấm vào da thịt Tiêu Linh.
Cô chống hai tay xuống đất, chân bó bột của cô đã bị lớp bùn đất làm cho đổi màu.
Cô nghe thấy giọng của hắn ngay từ bên trong căn biệt thự.
“Tôi không ngại cho cô ăn đất cát đâu, tự nhiên.” Dứt lời cánh cửa được hắn đóng sầm lại, tiếng chốt trái cũng kêu lên rõ ràng.
“Hức…” Tiêu Linh khóc thét ngẩng cao mặt lên trời, để những giọt nước mưa lạnh ngắt rơi vào mặt mình, nước mưa hắt vào mắt cô cay cay, hòa lẫn với nước mưa, nước mắt cô trào ra nơi khóe mi.
Cô xứng đáng bị đối xử như vậy sao, ông trời có mắt không, nếu có mắt xin hãy một lần nhìn con!.