Bữa trưa kết thúc, Tiêu Linh tự động dọn phần bát đĩa bên mình lại thật gọn gàng, mũi vẫn còn sụt sịt do bị nghẹt.
“Cô cứ để đấy, tôi dọn là được rồi.” Hạo Nam cũng dọn xong phần cậu ta liền đưa mắt hướng tới chỗ Tiêu Linh đã thấy bên đó sạch sẽ, mày hơi nhíu lại không hài lòng.
Tiêu Linh cười cười, cô lắc đầu từ chối.
Từ ngày Mộ Hạ Âu đi, Hạo Nam ở đây luôn làm tất cả mọi việc, đến bát đĩa của là rõ cậu ta rửa, cô không làm gì chỉ việc ăn rồi chơi có chút không quen.
Ở nhà họ Tiêu cô phải lao động chân tay nhiều nên đã hình thành thói quen, bây giờ chỉ ngồi không xem người khác tất bật đi đi lại lại như vậy cô thực không chịu được, chân cũng gần đi lại được rồi, cô nên giúp cậu ta một tay.
“Đã nói tôi làm, chưa gì đã dọn trước, cô ương bướng thật đấy.” Cậu ta đưa tay lên xoa xoa đầu vẻ bất lực, Tiêu Linh này thật ngoan ngoãn, không những vậy cái gì cũng biết làm và tự giác, phụ nữ như vậy thời nay đúng là khó tìm.
Vậy mà tên tiểu công tử họ Mộ kia lại không biết chân trọng.
Đúng là trời cao không có mắt, nhưng người tốt đều không được hạnh phúc như ý muốn.
[Những việc nhỏ này tôi làm được, cậu đừng lo.]
Tiêu Linh lấy tờ giấy trên bàn, viết một dòng chữ rồi đưa lên.
Chỉ sợ cậu ta lo cho các vết thương của cô còn chưa lành hẳn, không muốn cho cô làm.
Hạo Nam đọc xong dòng chữ vốn dĩ là không bất mãn, nhưng nhìn lại cách xưng hô trong lời nói mà cô ấy viết ra lại không giấu nổi sự khó hiểu mà nhìn Tiêu Linh.
Cô ấy vậy mà lại tưởng mình bằng tuổi cô ấy hoặc nhỏ hơn sao? Trong tờ giấy đó viết chữ ‘cậu đừng lo’ rất rõ ràng.
Thấy Hạo Nam nhìn mình chằm chằm, Tiêu Linh chớp chớp mắt tự hỏi mình, mặt cô có gì sao, hay là cô viết sai gì đó? Nhưng khi lật ngược lại tờ giấy thì cô không thấy điểm gì sai sót cả.
Vậy thì tại sao Hạo Nam lại bất động như kia…
“Cô bao nhiêu tuổi rồi Tiêu Linh?” Giọng nói của Hạo Nam thanh thanh như cơn gió nhẹ thổi quá, rất dễ nghe.
Nghe được câu hỏi này Tiêu Linh cũng không tỏ ra bất ngờ, chỉ là trong lòng cuộn trào lên một thắc mắc, tại sao lại hỏi cô câu hỏi này?
Tay cầm chắc chiếc bút, Tiêu Linh hơi cúi đầu viết chữ, viết ra số tuổi của mình nhanh như không, nhưng nhìn lại số tuổi cô mới nhận ra…à, thì ra mình đã trải qua hai mươi ba năm sóng gió, từng ngày, từng tháng đều khổ sở, từng tháng từng năm đều là chịu đựng…quật cường.
Có gì mà cô không nhắm mắt bỏ qua được chứ, vốn dĩ cô không thể mạnh mẽ hơn để đối mặt với những sự thật…cái gì có thể bỏ qua cô đều gạt đi.
[Tôi năm nay là 23 tuổi.]
Cô đưa tờ giấy lên cho Hạo Nam nhìn, khuôn mặt có chút gượng gạo, đôi mắt buồn buồn như mặt hồ mùa thu.
Đối phương đọc xong liền cong cong khóe miệng cười, cũng không quá bất ngờ, kết quả này Hạo Nam đã đoán ra được từ trước, Tiêu Linh tuy nhìn rất trưởng thành so với độ tuổi, nhìn cô như một quý cô sự đời đều đã trải, nhưng thực chất cũng chỉ là một Tiêu Linh dễ tổn thương.
“Cô nên gọi tôi là anh mới đúng.
Tôi bằng tuổi Mộ Hạ Âu, tôi 25 tuổi rồi.” Hạo Nam hắng giọng một cái rồi dựa vào bàn, vươn tay sang bên cạnh lấy một quả nho Mỹ cho vào miệng nhai nhàn nhã.
Nên như vậy, được một quý cô trẻ tuổi đây gọi là cậu thì không quen cho lắm.
Cứ gọi là anh thì hơn, gọi là anh thì mới thấy vui được.
Tiêu Linh xấu hổ đỏ mặt, cô không dám nhìn mặt Hạo Nam mà chuyển hướng, vậy ra Hạo Nam hơn tuổi cô sao, vì còn khá trẻ nên cô nghĩ…hóa ra là mình cô nghĩ vậy, có lẽ là do so với cô anh ta quá trẻ, hoặc là do cô quá già.
“Được chứ?” Thấy Tiêu Linh im lặng Hạo Nam liền hơi hất mắt về phía cô, sao lại im lặng như vậy, ít ra cũng nên gật đầu một cái chứ.
Chợt thấy mặt Tiêu Linh ửng hồng, anh lập tức chớp mắt mỉm cười, hóa ra là ngại ngùng.
Dù sao cũng là hơn tuổi, cô cũng không quan trọng lắm trong cách xưng hô giữa hai người, vậy thì cứ theo ý anh ta đi, cô dù sao…cũng không nói được.
Cô quay mặt lại nhìn anh gật đầu, hai cánh môi hơi mím vào nhau, tóc mái khẽ bay theo chiều gió khiến đối phương trong vài giây thẫn thờ mà cô không hay.
Hạo Nam đưa tay lên ngực trái mình, lòng bàn tay áp lên.
Không phải do hoạt động mạnh, cũng không phải do đi lại hay chạy nhanh, càng không có sẵn bệnh trong cơ thể, sao tim anh…có vẻ hơi hỗn loạn thì phải.
“Tôi sẽ đi rửa bát, cô ngồi đây chơi một lúc.” Hạo Nam đứng dậy hắng giọng một cái lấy lại dáng vẻ ban đầu của mình, anh đưa cặp mắt ấm áp nhìn Tiêu Linh, tay nhanh nhẹn xếp bát vào khay đựng mặt phẳng.
“A…” Tiêu Linh thấy vậy liền đưa tay lên xua xua sau đó cũng dựa vào bàn đứng dậy.
“Cô sao thế? Khó chịu ở đâu à?”
Nhìn Tiêu Linh đứng dậy, Hạo Nam chạy đến đỡ tay cô, bên cạnh không có nạng chống, Tiêu Linh định làm gì chứ.
Không quan với hành động thân mật này, bất giác Tiêu Linh đẩy xa Hạo Nam, miệng cô không ngừng thở gấp.
Bị đẩy ra, hành động vừa xa lạ vừa khó chịu của Tiêu Linh khiến Hạo Nam nhướng mày, cũng chỉ là đỡ tay mà đã phản kháng như vậy, trước giờ Tiêu Linh không hề muốn anh động chạm vào người, đó là minh chứng tốt nhất để khẳng định rằng cô là một người phụ nữ tốt, biết giữ khoảng cách với đàn ông.
Xung quanh xuất hiện bầu không khí khó xử, Triệu Đình Đình nhận ra lỗi sai của mình liền luống cuống viết vào tờ giấy trên bàn, Hạo Nam cũng nhìn vào tờ giấy cô đang viết.
[Tôi sẽ rửa bát thay anh, chân của tôi thực sự có thể đứng một chỗ rồi, sẽ không sao đâu, anh cho tôi rửa nhé?]
Cô nuốt một ngụm nước bọt rồi xoay mặt giấy có chữ lên cho Hạo Nam nhìn.
Mặt hơi quay đi không muốn đối diện với anh.
Thật hết nói nổi cô gái này…chỉ là rửa bát, đâu cần phải vậy chứ.
“Tôi đỡ cô vào trong trước, bát cứ để tôi đem vào sau.” Hạo Nam đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi nói.
Được sự chấp thuận của Hạo Nam, Tiêu Linh cười tươi rói, đôi mắt sáng ngời như vì tinh tú trên cao.
Cuối cùng cô cũng được hoạt động tay chân một chút.
Hạo Nam đỡ cô vào bếp trong biệt thự liền đi ra đem bát đĩa vào, cô đứng không thẳng người được do chân vẫn chưa lành hẳn, từng bát đĩa mà cô tráng dầu qua đều lộ ánh bóng loáng của sứ đắt tiền, chăm chú rửa từng chiếc bát một cũng không nhận ra nam nhân nào đó đang nhìn mình.
Sau khi rửa bát xong cô nhìn lên giá để trên đỉnh đầu mình, mặt có hơi hụt hẫng, với độ cao như vậy nhất định cô không với đến.
Cứ thử trước xem sao…
Cô hơi kiễng một chân lên, tay vươn cao muốn đĩa vào vị trí của nó, người khập khiễng liền nghiêng ngả.
“Á!” Đĩa…chiếc đĩa.
Vì không với được đến giá để bát mà chiếc đĩa trượt khỏi bàn tay cô rơi xuống, trong lòng cô lại hiện lên cảnh vỡ loảng xoảng của bát đĩa và khuôn mặt tức giận của Mộ Hạ Âu, chiếc đĩa đó có đắt không vậy chứ, hắn sẽ gϊếŧ cô nếu biết đĩa bị vỡ.
“Cẩn thận.” Hạo Nam không nghĩ nhiều mà đi đến đỡ phần leo lưng Tiêu Linh, thuận tay còn lại đỡ chiếc đĩa.
Thời gian như ngưng lại, Tiêu Linh được nâng đỡ bởi bàn tay rắn chắc liền có chút rung động trong lòng, cô rung rung hàng mi nhìn Hạo Nam, anh ta cũng nhìn cô, nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ.
Nhận biết được hai người đang trong hoàn cảnh nào Tiêu Linh liền thu người lại vẻ ngại ngùng, cô toan muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Giấy và bút cô đều không đem vào bếp, giờ có nói Hạo Nam cũng không thể hiểu cô nói gì.
“Ngồi xuống đây đi, tốt cất nó lên cho.” Hạo Nam đẩy một chiếc ghế đến rồi đặt hai tay lên vai cô, ép cô ngồi xuống, Tiêu Linh không còn cách nào phải nghe theo.
Đêm hôm đó sau khi ăn tối xong Hạo Nam vẫn là người đem bát đĩa đi rửa, anh lấy lý do là vì cô không thể cất bán trên cao, đợi khi chân cô hoàn toàn bình phục sẽ cho cô rửa bát để bù lại khoảng thời gian anh giúp cô, có như vậy cô mới an tâm phần nào.
Ba mẹ con nhà Linh Linh cũng được Hạo Nam cho ăn uống rất đầy đủ, kết thúc mỗi bữa ăn của chúng đều là sữa ấm.
“Chưa ngủ sao?” Hạo Nam đẩy cửa đi vào phòng, bắt gặp Tiêu Linh ngồi thu mình bên cửa sổ, đôi mắt nhìn xa xăm lên trời cao, hàng vạn vì sao ẩn sau lớp mây và bầu trời tối đen, chỉ còn ánh trăng là chung thủy soi sáng toàn bộ ngôi biệt thự.
Nhìn cô vừa có chút buồn rầu lại có chút cô đơn, hệt như cô đang bị giam cầm ở một lồng sắt lớn, bên ngoài chính là thế giới bao la mà cô không thể với tới.
Tiếng cửa đóng cạch lại Tiêu Linh mới nhận ra có người vào phòng, cô hơi giật mình quay lại cười cười, Hạo Nam vừa nói gì vậy nhỉ?
“Cũng đã muộn rồi, cô đang nhìn gì vậy?” Hạo Nam trên vai còn tấm khăn trắng muốt, tóc của anh nhỏ vài giọt nước ấm xuống, thoạt nhìn đã đoán ra anh vừa tắm xong tức thì.
Tiêu Linh cắn răng, miễn cưỡng chỉ tay lên bầu trời, nơi có ánh trăng tròn màu vàng mờ nhạt.
Đứng từ vị trí này không thể thấy được thứ mà Tiêu Linh muốn chỉ là gì, Hạo Nam bình tĩnh đi đến phía sau Tiêu Linh, mắt hơi ngước lên nhìn qua tấm kính của cửa sổ.
Ồ, là trăng sao? Trăng hôm nay phải nói là rất đẹp, chẳng trách Tiêu Linh lại ngắm lâu như vậy không muốn đi ngủ.
“Hôm nay là ngày rằm, trăng tròn quá.”
Cô ngạc nhiên trước lời nói đang phát ra phía sau lưng mình, ra hôm nay là ngày rằm sao? Chẳng trách ánh trăng này…có chút gì đó thu hút cô.
Hạo Nam di chuyển đến bên cửa sổ rồi đứng đó nhìn trăng, ánh mắt ưu tư vô âu lo, đôi mày thẳng không chút sầu muộn.
Tiêu Linh rất ngưỡng mộ anh, một người đàn ông có vẻ như không hề chịu áp lực bao giờ, cuộc sống như vậy cô cũng mong ước.
“Cô nên đi ngủ sớm.” Ngắm nghía một hồi trong im lặng đột nhiên Hạo Nam quay sang mỉm cười với Tiêu Linh.
“Ưʍ.” Cô cũng đã buồn ngủ, nhiều lần muốn đưa tay lên che miệng ngáp mà ngại đến nỗi nín lại cơn buồn ngủ đến nỗi nước mắt dâng lên.
Là một người bác sĩ tài năng, Hạo Nam đã để ý cô từ khi mới đặt chân vào phòng, rõ ràng là rất buồn ngủ nhưng cô lại lựa chọn thức để ngắm trăng, một người phụ nữ khó hiểu.
Đèn điện trong phòng được ngắt đi, xung quanh chỉ còn một màu mờ mờ của bóng đèn ngủ bên phải giường Tiêu Linh, cô sớm đã nhắm mắt chìm vào giấc, Hạo Nam ngủ ở ghế sofa.
Bên ngoài bìa rừng bên cạnh một gốc cây lớn xuất hiện một đốm sáng nhỏ như ngọn lửa, mùi thuốc lá bay bay giữa không trung, đôi mắt của người đó vẫn không ngừng nhìn về cửa sổ đã tối đèn với đôi mắt thăm thẳm, nơi có một người con gái vừa ngồi cô độc ngắm trăng..