“A…” Vài tên thợ bị dọa đến tái xanh mặt, tay cầm kéo còn run run.
Nhìn vào gương mà không biết nên làm gì.
Tiêu Linh trợn mắt nhìn bộ mặt hứng khởi của Hạo Nam qua tấm gương sáng loáng trước mắt, anh ta…dọa người ư?
Hạo Nam cũng có thể giở giọng bá đạo như này, quả không hổ danh là bạn thân của Mộ Hạ Âu.
Có điều, Tiêu Linh không cảm thấy thích bộ dạng này của anh cho lắm, nó không thân thiện như thường ngày, hoặc cũng có thể Hạo Nam chỉ thân thiện và hòa đồng với một mình cô nên cô mới cảm thấy vậy.
Không thể nào, Hạo Nam là một bác sĩ đa tài, nên anh phải tốt với tất cả mọi người mới đúng, hôm nay anh như vậy đúng là…hơi lố.
Có thể dọa bọn họ đến tái xanh mặt mũi thế kia chắc chắn Hạo Nam cũng có thế lực không hề nhỏ, chỉ một lời nói thôi cũng có tầm ảnh hưởng đến thế kia mà…Cũng đúng, Hạo Nam có thể làm bạn thân của Mộ Hạ Âu chắc chắn phải có lý do nào khác ngoài việc anh là bác sĩ điều trị tâm lý cho hắn ta.
“Vâng thưa đại thiếu…”
Miệng còn chưa nói hết câu tên thợ đó đã bị Hạo Nam trừng mắt khiến cho sợ hãi giật bắn mình.
Như vậy là sao chứ…là không muốn gọi bằng đại thiếu gia ư?
“Làm đi, không quan trọng thời gian, miễn là phải đẹp.
Nhưng tốt nhất là nhanh một chút.” Hạo Nam đi đến phía sau Tiêu Linh vài mét rồi ngồi xuống ghế sofa đợi chờ, mặt lạnh lùng như mài ra đá.
Mấy tên thợ không ngừng tự đánh vào mặt mình trong tiềm thức.
Rõ ràng là nói không quan trọng thời gian, nhưng câu cuối lại nói muốn nhanh hơn một chút? Câu trước vả câu sau sao, đúng là khó xử.
“Tóc của tiểu thư dày thật, rất mượt và chắc khỏe.”
Trong gương là một cậu thanh niên, da trắng với mái tóc bạch kim, cổ có xăm một bông hoa hồng lớn, tai đeo rất nhiều khuyên.
Nhìn rõ ràng là đẹp trai và cuốn hút nhưng không hợp gu của Tiêu Linh chút nào, cậu ta trông ngổ ngáo và nghịch ngợm…cậu ta đang vuốt tóc cô để kiểm tra độ chắc khỏe trước khi bắt đầu vào công việc.
Ấy vậy mà vừa chạm vào tóc khen đúng một câu sống lưng cậu ta đã lạnh toát bởi sát khí ai kia tạo ra từ phía sau.
Nhanh tay rụt lại, cậu ta cười gượng gạo.
“Với gương mặt của tiểu thư, tôi sẽ nhuộm cho cô màu nâu bóng, rất hợp với gương mặt hiền hậu này, về tạo kiểu…ừm…” Đưa tay lên xoa xoa cằm, cậu ta như đang suy nghĩ.
“Đã dài gần đến vai rồi, tôi sẽ uốn sóng lơi một chút, như vậy vừa sang vừa phù hợp với dáng vẻ giàu có của tiểu thư.”
Giàu có? Tiêu Linh bặm môi nhìn chính mình trong gương, hai tay siết chặt vạt váy vì căng thẳng.
Cậu ta sao lại nghĩ cô là người giàu có chứ, thậm chí cô còn không có một đồng.
Vả lại gọi cô là tiểu thư…có chút không quen, cô đâu xứng đáng với cái biệt danh này chứ.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô tới nơi làm tóc, đúng là quê mùa, không trách vừa rồi Hạo Nam lại nhắc nhở cậu ta đừng làm cô quê mùa hơn.
Nhưng nhuộm tóc ư? Cô chưa từng nhuộm tóc bao giờ, ngộ nhỡ nhuộm chủ tịch và Mộ Hạ Âu không thích thì sao?
Tiêu Linh toan đứng dậy liền bị Hạo Nam từ phía sau lên giọng.
“Ngồi xuống đi, hôm nay đưa cô ra ngoài đã là chủ ý của chủ tịch.
Cô đừng lo.”
Hạo Nam có thể đọc được suy nghĩ của người khác? Cô còn chưa viết ra giấy đưa cho anh ta mà anh ta đã biết cô đang nghĩ gì và lo lắng gì, giống như thầy bói vậy.
Hóa ra là chủ tịch Vân Ngư đã cho phép.
Tiêu linh lại rụt rè ngồi xuống, chân tay cứ cứng như hóa đá vì ngại ngùng.
Tại sao bao nhiêu khách hàng ở đây đều được nhân viên giải tán từ khi cô và Hạo Nam vào vậy? Lẽ nào là vì cô quá quê mùa…hay là vì có lý do nào khác?
Bọn họ thay phiên cắt tóc, chải thuốc rồi gội đầu cho Tiêu Linh, cứ như vậy suốt gần hai tiếng đồng hồ.
Cuối cùng mọi chuyện đã đâu vào đấy.
Khăn choàng được tháo ra khỏi cổ, Tiêu Linh kinh ngạc nhìn bản thân mình trong gương.
[Mình đây sao?]
Cô không khỏi thốt lên trong lòng, mắt không hề chớp lấy một cái.
Thật sự đây là Tiêu Linh vô dụng, xấu xí đó sao?
Thay vì mang một bộ tóc đen không biết tạo kiểu, mặt mũi bơ phờ.
Giờ cô không khác gì một tiểu thư con nhà quyền quý vậy.
Mái tóc của cô như biết công nhận rằng cô là một người giàu có, ánh điện chiếu xuống, nâu bóng thi thoảng lóe lên một vài ánh sáng rất thuận mắt.
Đến cả kiểu sóng lơi mà cậu ta nói cũng bồng bềnh và mềm mại, tựa như một áng mây trên trời…
“Của tiểu thư đã xong.
Tiểu thư thấy hợp với mình không?”
Cô giật mình rồi gật đầu vội vã, đẹp thật…cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cô được thay đổi bản thân như thành một con người khác như này.
Hạo Nam vẫn đang chăm chú với tờ báo trên tay, đến khi được thợ tóc gọi anh mới ngẩng đầu lên.
“T…Tiêu Linh?”
Anh kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mắt, hai má đột nhiên không hiểu vì gì mà hồng đỏ.
Cô thật sự rất xinh đẹp khi để tóc như này, kết hợp với chiếc váy màu hồng phấn anh đã chọn, Tiêu Linh giống như công chúa vậy…với đôi mắt lấp lánh đó, mày liễu thanh mảnh cùng đôi môi anh đào tự nhiên.
Anh không thể nhận ra Tiêu Linh ngây ngốc nữa rồi.
Thấy Hạo Nam cứ nhìn mình không chớp mắt, Tiêu Linh nóng ran mặt.
Có khi nào vì không hợp với cô không? Hay là vì nó rất xấu…Cô đưa tay lên vén tóc vào tai như muốn che đi mái tóc mới làm này, chắc nhìn nó không đẹp thật.
“Đừng, cứ để vậy đi.
Đẹp lắm.” Hạo Nam đứng dậy, đặt tờ báo xuống ghế rồi đi tới, buông lọn tóc cô vừa vén vào tai ra.
Cô chớp mắt nhìn người đàn ông trước mắt, thấy Hạo Nam hưng phấn cô lại khi lùi chân lại tránh đi.
Tay vẫn còn ở giữa không trung, Hạo Nam từ từ thu về, nụ cười trên môi cũng dần tắt.
Sau khi nhắc nhở Tiêu Linh ra ngoài xe trước Hạo Nam mới thanh toán tiền, chỉ sợ cô biết được số tiền này cũng cảm thấy có lỗi và nghĩ mình đang mắc nợ.
“Đại thiếu gia, cô ấy là ai vậy? Phải giấu diếm thân phận của anh chắc không đơn giản.” Cậu ta nhận tiền xong còn không quên nhiều chuyện dò hỏi.
“Không phải việc của cậu.”
Hạo Nam lạnh lùng quay lưng đi, bóng dáng cao cao khuất nhanh sau khi trước xe vụt mất.
Trong xe, Tiêu Linh xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau, thi thoảng đưa mắt sang bên cạnh nhìn Hạo Nam, anh ta vẫn tập trung lái xe, thái độ dường như không vui cho lắm từ khi rời khỏi salon tóc to đùng đó.
“Muốn nói gì sao?” Không cần nhìn anh cũng đoán được Tiêu Linh đang ngập ngừng điều gì đó.
“Ưʍ.” Cô dứt khoát lắc đầu, có chuyện gì để nói đâu chứ, cô muốn về nhà quá.
Hạo Nam định đưa cô đi đâu nữa chứ.
[Chúng ta sẽ lại đi đâu? Tôi muốn về…]
Nhìn qua mẩu giấy, Hạo Nam đột nhiên cười kỳ bí rồi chuyển vô lăng, anh cao giọng.
“Chưa vội.”
Trời ơi, tốc độ khủng khiếp! Tiêu Linh xám lại mặt mày không dám hét lên, Hạo Nam đi như này là muốn dọa chết cô rồi.
Xe dừng lại ở một khu trung tâm thương mại lớn, nơi đây rất ít người ra vào, bên trong bên ngoài đều có người đứng canh chừng.
Cứ như chỉ dành cho người có chức cao vọng trọng đến vậy.
Tiêu Linh bước ra khỏi xe mà e ngại đến nỗi không dám bước chân.
“Có cần tôi bế cô vào không?” Hạo Nam đóng cửa xe lại, nhìn bóng lưng nhỏ khẽ run liền có ý trêu chọc.
Vội vàng lắc đầu, mắt Tiêu Linh lóe lên tia hoảng loạn, bế cái gì chứ, để người khác nhìn thấy đúng là không hay, chưa kể Mộ Hạ Âu hắn mà thấy…cô không tan xương nát thịt mới lạ.
Đợi Hạo Nam vòng sang bên của mình, Tiêu Linh mới bẽn lẽn đi theo từ phía sau, mặt cúi gằm xuống không dám ngẩng lên.
Cô chính là sợ vào trong bị bọn họ đuổi ra ngoài.
Không phải là người có tiền như cô và Hạo Nam sao có thể vào đây được chứ, anh ta đúng là to gan.
Nào ngờ không như cô nghĩ, đặt chân đến sảnh tòa nhà đám người họ đã xếp hàng hai bên thẳng tắp, có hai người đi đến mở của cho cô và Hạo Nam, những người còn lại đều cúi đầu rất kính cẩn.
Bất giác cô đưa tay túm chặt vạt áo phía sau của Hạo Nam, sao nhìn mặt mũi bọn họ nghiêm trọng quá vậy, không biết đó là tôn trọng hay đe dọa, nhưng cứ nhìn họ là cô lại sợ hãi.
Có lẽ đây đã là thói quen.
Tiếng bước chân sắc lạnh từ đế giày Hạo Nam va chạm với sàn đá hoa láng bóng khiến tim cô như muốn nổ tung vì hồi hộp, nơi này lớn quá, rất nhiều gian hàng.
Cảm nhận được người phụ nữ phía sau đang túm lấy áo mình, Hạo Nam không giấu nổi hứng thú mà nhếch mép.
“Ngồi xuống đây.”
Đến một gian hàng chứa giày cao gót, Hạo Nam đẩy Tiêu Linh ngồi xuống ghế nhẹ nhàng khiến cô vô cùng bối rối.
Liếc mắt qua nơi rộng lớn này, Tiêu Linh thấy tất cả đều là những đôi giày đắt tiền, giá của chúng lên đến…triệu đô?
“A…” Tiêu Linh đứng bật dậy kéo tay Hạo Nam muốn đi ra.
Hiểu cô sợ sệt giá tiền, Hạo Nam mới thở dài, miệng vẫn cong cong.
“Hôm nay ở đây giảm 90% giá cả, yên tâm.”
90%?
Tiêu Linh ngơ ngác, cô có nghe nhầm không, 90% khác gì cho không người mua chứ, công ty họ sản xuất ra nhiều quá nên không bán được hết sao?
Nói xong Hạo Nam quay lại nháy mắt ra hiệu cho nhân viên gần đó im lặng, tiếp đến để Tiêu Linh ngồi ở ghế, anh dạo một vòng xung quanh, dừng chân tại một đôi giày đính kim sa lấp lánh, cách vài phân là đá lạnh sáng chói, mũi giày là đá pha lê trắng tinh anh, dưới ánh điện liền pha mình bảy sắc màu lấp lánh.
Đẹp! Đôi giày này hợp với Tiêu Linh…và hợp với giá trị con người cô ấy.
Trong sáng và ngây thơ như một thiên thần.
Tiêu Linh nuốt một ngụm nước bọt nhìn Hạo Nam dần đi đến, đôi giày trên tay anh ta đẹp quá…như một viên kim cương vậy.
Muốn hỏi anh ta định làm gì, nhưng chưa kịp hỏi cô đã thấy Hạo Nam quỳ rạp một gối xuống dưới chân cô, rút chân đang đi đôi dép lê đặt lên đùi anh.
“Biết gì không Tiêu Linh, là một người phụ nữ, cô xứng đáng được nhận những thứ hơn như thế này.”
“A…ư!” Cô nhanh chân muốn rút lại những bị bàn tay của Hạo Nam giữ chặt.
Giày cao gót đều đã được xỏ xong, Hạo Nam đứng dậy tránh qua một bên để cô nhìn vào tấm gương lớn trước mặt.
Bóng dáng người phụ nữ nhỏ bé ngồi đó tựa như thiếu nữ mới lớn, váy hồng phấn dài quá gối, mái tóc bồng bềnh, đôi giày lấp lánh.
Khuôn mặt phúc hậu của cô như đang được tô điểm bởi những đồ vật xung quanh.
Giây phút này thực tâm cô nhìn mình mà muốn khóc.
Cô không dám tin vào mắt mình sau khi xỏ đôi giày này, cô cứ ngỡ trước gương là một cô công chúa…
Tiêu Linh, đây là mày sao? Liệu có phải đây là giấc mơ lọ lem? Cô biến thành công chúa trông một nốt nhạc, dễ dàng vậy sao?
Đắm chìm mình trong gương mà Tiêu Linh không biết người đàn ông đứng gần sớm đã cười thỏa mãn cỡ nào khi cô thích thú như vậy, ánh mắt của người đàn ông này như chứa mọi thứ tốt đẹp nhất muốn dành cho cô.
Anh đưa tay ra đỡ cô dậy, nhìn trong gương hai người giống như một cặp đôi hoàn hảo vậy, tiếc là người sánh đôi cùng cô lại không phải Hạo Nam, người cô muốn đứng bên cạnh lúc này lại là…Mộ Hạ Âu.
“Tự tin lên, cô có quyền trưng diện những thứ xứng đáng.”
Tự…tự tin? Cô có thể không? Thử tự tin một lần trong bộ dạng xinh đẹp này trước khi quá muộn…
Khóe môi bất giác giương lên nụ cười ngọt ngào.
Cô gật đầu một cái, ánh mắt dường như có chút hài lòng, bóng tối bủa vây thường ngày tan biến..