Hơi thở của Tiêu Linh rất nhanh được truyền sang Mộ Hạ Âu khiến hắn có thể tỉnh táo trở lại mà mở mắt.
Và khi Mộ Hạ Âu mở mắt ra, thứ hắn thấy là đôi mắt nhắm nghiền của người phụ nữ hắn ghét nhất trên đời này.
Chết tiệt, ả ta còn dám nhân cơ hội hôn hắn sao? Tiêu Linh, cô cũng đã quá to gan rồi!
Tiêu Linh chậm rãi buông môi Mộ Hạ Âu ra, cô biết bản thân mình đang làm gì, cô còn biết Mộ Hạ Âu đang cảm thấy như thế nào và sẽ làm gì cô trong vài phút tiếp theo.
Chắc chắn Mộ Hạ Âu đang rất ghê tởm và ghen ghét nụ hôn trao khí của cô vừa rồi, nếu có cơ hội gϊếŧ cô ngay bây giờ thì hắn sẽ làm ngay lập tức, chỉ là hắn lại đang rất cần cô…ít nhất là lúc này.
Cô nở nụ cười nhạt nhòa mà không ai biết nước mắt nhỏ bé đang hòa mình vào hồ lạnh, không còn thời gian để ở dưới nước thêm, cô cũng đã cần khí oxy tích trữ rồi.
Đứng trên bờ, Hi Vân không ngừng đi qua đi lại, hai tay siết chặt lấy nhau nhìn xuống mặt hồ im lặng.
Tại sao Tiêu Linh lại ở đây? Lẽ nào cô ta đi theo Mộ Hạ Âu? Ở dưới nước lâu như vậy rốt cuộc có sống được không hay là cô ta chỉ giả bộ nhảy xuống để khiến Mộ Hạ Âu động lòng… Chết tiệt, sau ngày hôm nay Hi Vân này cũng phải đi học bơi mới được.
Bỗng thấy mặt hồ có chuyển động, Hi Vân ngồi sụp xuống ngó nhìn.
Tiêu Linh kéo theo Mộ Hạ Âu nổi lên, khi lên được đến mặt hồ cô không ngừng ho sặc sụa, cô nhìn Hi Vân rồi ú ớ, đủ để khiến cô ta biết được cô đang muốn nói kéo Mộ Hạ Âu lên bờ.
Hi Vân vươn tay kéo Mộ Hạ Âu lên, bấy giờ hắn đã lấy lại được tinh thần và sự tỉnh táo, dứt khoát trèo lên bờ, để lại phía sau Tiêu Linh đột nhiên mất thăng bằng, tay không bám được vào bờ mà ngã ra phía sau.
“Tiêu Linh!” Mộ Hạ Âu thấy vậy bất giác gọi tên cô, hắn trợn mắt nhìn Tiêu Linh đang mơ hồ chăm chăm vào hai con người ở trên bờ.
Toan kéo cô ta lên Mộ Hạ Âu liền bị Hi Vân ngăn lại.
“Hạ Âu, đây là cơ hội tốt của chúng ta.
Chỉ cần cô ta chết…”
“Cút.” Mộ Hạ Âu lạnh lùng cắt ngang lời nói của Hi Vân, sát khí bỗng lan tỏa khiến cô ta rợn hết cả tóc gáy không dám tin vào tai của mình.
Mộ Hạ Âu đang nói cút với cô ta?
Hắn lạnh lùng quay lại nhìn Hi Vân, đôi mắt không màu, đen tối.
Nhìn vào sâu đôi mắt này của hắn chỉ còn lại hai chữ xa lạ.
“H…Hạ Âu?” Cô ta bất giác ngã ngồi ra phía sau, cả người run lên.
Ánh mắt gì đây? Ánh mắt gì thế này? Mộ Hạ Âu…nhìn cô ta như thể không quen biết, ánh mắt đó tượng trưng cho máu đỏ và cay nghiệt.
Cô ta đã làm gì sai chứ, cô ta nói đều là sự thật.
Không phải trước kia Mộ Hạ Âu đã luôn muốn gϊếŧ ả đàn bà câm này sao? Chẳng phải một mực đòi lấy cô ta làm vợ sao? Chẳng phải đã hứa đợi đến khi có tời cơ nhất định không để Hi Vân chịu thiệt thòi? Không được, không thể nào để chuyện này xảy ra…
Mộ Hạ Âu với đôi tay dài của mình, ngay lập tức hắn kéo được tay áo của Tiêu Linh, dần dần kéo cô lên trên bờ nhưng là trong bộ dạng Tiêu Linh bất tỉnh.
“Tiêu Linh, Tiêu Linh! Mau tỉnh lại cho tôi, cô đừng hòng giở trò!” Mộ Hạ Âu dùng tay lay mạnh hai vai của Tiêu Linh, sau đó lại tát nhẹ vào mặt cô mấy cái để khiến cô mở mắt.
Năm phút trôi qua không thấy Tiêu Linh tỉnh, Mộ Hạ Âu càng thêm hoảng loạn.
Không thể để cô ta chết, không thể! Hắn phải tìm hiểu cảm xúc của mình, cảm giác của mình, mọi thứ hắn đang cần tới Tiêu Linh đều là chiếc chìa khóa.
“Phải làm gì?” Mộ Hạ Âu bất ngờ nhìn Hi Vân như một lưỡi dao cứa vào sâu da thịt khiến cô ta giật mình nhìn khuôn mặt trắng bệch đang thoi thóp của Tiêu Linh.
“Hạ Âu, anh thật sự muốn cứu cô ta?” Hi Vân đưa tay lên vuốt mặt, xong bị Mộ Hạ Âu hăm dọa bằng một câu nói.
“Hôm nay nếu cô ta chết, em đừng hòng yên ổn.”
“Hạ Âu, anh biết đây là ai không? Cô ta là Tiêu Linh, là con chó của anh! Còn em? Em mới là người mà anh yêu nhất trên đời này!” Hi Vân đưa tay lên vỗ ngực mình tỏ vẻ đau khổ.
Mộ Hạ Âu trừng mắt, đôi mắt chứa vài tia mạch máu.
“Em, không phải là người anh cần tìm.” Mộ Hạ Âu cúi gằm đầu cười sảng khoái, cười một cách man rợ.
“Hi Vân, nghe cho rõ.
Tôi dù có là thằng điên thì cũng còn lý trí.
Em rõ ràng không biết bơi, em không phải người năm xưa tôi kiếm.
Bấy lâu nay em lừa dối tôi? Chỉ là suy đoán…” Hắn ngẩng mặt.
“Nhưng nếu những gì tôi nói là sự thật, em biết kết cục như thế nào rồi đấy.
Bảo bối!”
“A…” Hi Vân cắn môi lùi lại, Mộ Hạ Âu đúng là phát điên rồi! Nhìn Tiêu Linh, Hi Vân hít một hơi.
“Hô hấp nhân tạo, ép ngực cô ta.
Để em làm…” Đang định bò tới chỗ Tiêu Linh, cô ta được một phen kinh ngạc khi thấy Mộ Hạ Âu cúi xuống hôn lấy Tiêu Linh ngay trước mặt cô ta.
“Hạ Âu, anh làm cái gì vậy? Buông ra đi mà, buông ra đi…” Cô ta tức đến tím mặt, tay run run định chạm vào vai Mộ Hạ Âu.
Hắn điên đến nỗi không nhận ra người hắn đang hôn là người phụ nữ bị câm, bẩn thỉu Tiêu Linh rồi? Thật tởm chết!
Hi Vân nghĩ tới đã buồn nôn, cô ta đưa tay lên bịt miệng nôn khan đến mấy lần rồi quay đi, chứng kiến thêm cảnh này sợ cô ta không còn dám hôn Mộ Hạ Âu nữa.
Nhưng…những gì Mộ Hạ Âu nói khiến cô ta phải suy nghĩ, nếu hắn biết được người trong mộng của mình không phải là cô ta, Hi Vân có khi nào bị hắn gϊếŧ chết?
Mộ Hạ Âu điên cuồng hít khí hà vào miệng Tiêu Linh, vài cái lại ép ngực một lần.
Cô ta bị ngốc ư, cô ta là người cứu hắn, rốt cuộc hắn vẫn là người cứu lại cô ta.
“Ặc…khụ khụ!” Tiêu Linh bỗng ho sặc lên, vài ngụm nước tuôn ra khỏi miệng.
Cô mơ màng mở mắt thì thấy Mộ Hạ Âu đang chăm chăm vào mình.
Nỗi sợ dâng cao đến nỗi cô không thể cử động.
Hắn…cứu cô?
Đột nhiên Mộ Hạ Âu hạ thấp người bế ngang Tiêu Linh đứng dậy khiến cô không khỏi ngạc nhiên, theo đó có cả Hi Vân, cô ta gặp chuyện gì mà sắc mặt lại tệ đến vậy.
“Em…” Khi thấy Mộ Hạ Âu định quay đi, Hi Vân lên tiếng.
“Đừng đến đây thêm bất cứ lần nào cho đến khi tôi cho phép.” Mộ Hạ Âu dừng chân lại, giọng nói có chút mất kiên nhẫn.
Chỉ là…tại sao khi hắn nói chuyện với Hi Vân lại cứ chăm chăm vào mắt của Tiêu Linh?
Hi Vân đứng đờ đẫn nhìn bóng lưng quen thuộc biết mất sau cánh cửa của Mộ gia, Mộ Hạ Âu đã đem Tiêu Linh đi, cô ta đã cưỡm đi Mộ Hạ Âu của Hi Vân rồi…không được, không thể để chuyện này xảy ra.
Đưa Tiêu Linh về đến phòng mình, Mộ Hạ Âu thản nhiên đem cô vào phòng tắm cùng, mặc dù có chút kháng cự nhưng cô vẫn bị Mộ Hạ Âu cởi đồ trên mình xuống, hắn cũng cởi đồ của hắn ra không ngoại lệ.
Đến lúc này rồi mà Mộ Hạ Âu vẫn có tâm trạng làm chuyện đó sao…
Một dòng nước ấm nóng được xả vào bồn trắng sứ làm Tiêu Linh cảm thấy thoải mái vô cùng.
Cô từ từ mở mắt ra, đúng lúc lại thấy Mộ Hạ Âu bước vào bồn tắm, hắn ngồi ngay phía sau cô!
Cả hai đều trong tình trạng lõa thể, nhiệt độ da thịt tiếp cận lại càng thêm cao, có cảm giác không khí ngày một nóng và khó thở.
Tiêu Linh hô hấp thật chậm, cố không phát ra tiếng, càng không dám làm hắn tức giận.
Đột nhiên hắn ôm chặt Tiêu Linh từ phía sau, cằm hắn cận kề cổ và tai cô khiến Tiêu Linh có chút giật mình.
Cô muốn hỏi… Anh đang làm gì?
“Năm xưa ở hồ Tân gia, có phải là cô đã cứu một người chết đuối?”
Âm giọng trầm trầm của Mộ Hạ Âu vang lên, khác hẳn so với bình thường.
Có cảm giác hắn không có ý hại cô.
Hồ Tân gia? Chẳng phải là cái hồ nhà họ Tân, bạn thân của bố cô hồi còn sống sao.
Mộ Hạ Âu nhắc lại chuyện này khiến cô không thể hiểu.
Xong Tiêu Linh cũng chợt ngớ người.
Cứu người? Cô vừa cứu Mộ Hạ Âu xong thì hắn lại hỏi cô như vậy…
Quả nhiên năm xưa khi đang chơi ở gần hồ Tiêu Linh đã thấy một cậu bé ngã xuống dưới.
Vì bản thân năm tuổi đã biết bơi, Tiêu Linh không thể vì thế mà mặc kệ.
Sau khi cứu người đó lên bờ thì đúng lúc người của cậu bé đó tới, Tiêu Linh rụt rè, chỉ còn cách núp sau một gốc cây cạnh đó mà trốn, đi khi cậu bé đó được đem đi thì cũng chính là lúc bố cô và Tiêu Kỳ, em gái cô đến đón về nhà.
Chuyện xảy ra cũng đã từ rất lâu rồi.
Mộ Hạ Âu hỏi vậy, lẽ nào… Có sự trùng hợp rằng cả hai người đều không biết bơi!
“Hửm?”
Mộ Hạ Âu nhấn mạnh câu hỏi khiến Tiêu Linh run run, cô gật đầu không suy nghĩ.
Hắn mở to mắt.
Là thật sao? Quả nhiên đôi mắt đó đã khiến hắn nhận ra.
Hắn đã mất một thời gian dài để tìm ra người cứu mình cho đến khi Hi Vân đến nhận mình là cô gái đó, cư nhiên đôi mắt của Hi Vân cũng rất long lanh, tựa mặt hồ êm ả.
Không ngờ duyên số lại có thật trên đời, thời gian và sự thật cùng nhau xảy đến trong chớp mắt.
Người mà hắn ghét nhất, lại chính là người hắn muốn tìm để bù đắp nợ cứu mạng năm xưa?
Vốn không muốn chấp nhận sự thật, Mộ Hạ Âu siết chặt eo của Tiêu Linh hơn, những vết thương chi chít ở bụng khiến cô đau rơm rớm nước mắt.
Hắn ngưng ôm chặt lấy Tiêu Linh, bỗng nhiên dùng tay xoa nắn vùng thịt mềm mịn trước ngực cô, một tay còn lại hắn thản nhiên vuốt ve nơi tư mật trong dòng nước ấm, miệng hắn hôn phía sau cổ Tiêu Linh một cách ôn nhu bất thường.
“Ư…” Bị chạm vào nơi đó, Tiêu Linh cắn môi nhưng vẫn phát ra tiếng động, cô đưa tay lên tự cắn lấy thật mạnh thì bị Mộ Hạ Âu giật tay ra.
Hắn nhìn cô như cảnh cáo.
“Không cần tự làm mình đau, cô nên thông minh một chút.”
Lồng ngực Tiêu Linh đập lên thình thịch, cô nhìn vào sâu thẳm ánh mắt lạnh buốt của Mộ Hạ Âu.
Hắn không chửi mắng cô, không đánh đập cô… Hắn là đang…muốn cô không bị đau sao?
Người đàn ông này vậy mà chỉ sau vài tiếng đồng hồ liền trở nên khó hiểu.
Căn bệnh hoang tưởng và phân liệt thần kinh bây giờ còn có tác dụng khiến một người từ tàn ác trở nên đáng dựa dẫm như này ư….