Yêu Để Hoàn Thành Nhiệm Vụ Vượt Cấp


Phương Tuyết Phù cắn môi dưới, lại bị người ta dùng ngón tay cái bắt mở ra, lời nói thì quan tâm, hành động lại là vượt giới hạn, cô không dám ngăn cản, chỉ đáp: “Em sẽ sống ở nhà Vận Vận.



Tống Cảnh nghe xong “Phùng Vận sao?” gật đầu, như đồng ý, nhưng lại hỏi: “Không phải Phùng Vận đã kết hôn rồi à, Tiểu Phù qua đó sống thì tụi anh vẫn không yên tâm lắm.



Phương Tuyết Phù nhìn anh với ánh mắt sáng tròn như ánh trăng đêm rằm, trên gương mặt đầy vẻ khó hiểu, cô không hiểu tại sao sống ở nhà bạn thân lại không yên tâm, nhưng cô cũng không hỏi, dù sao họ cũng luôn có nhiều lý do.


“Em sẽ sống ở nhà Vận Vận.

” Cô lặp lại.


Hai người đàn ông nhìn nhau, người trẻ muốn nói gì đó, bị người lớn ra hiệu ngăn lại, hắn quỳ xuống bên Phương Tuyết Phù: “Tiểu Phù muốn làm gì thì làm, anh là anh trai của em, A Hành đã mất rồi, nên anh phải quan tâm em nhiều hơn.




A Hành là người chồng quá cố của Phương Tuyết Phù, Tống Hành, nhắc đến anh, ngàn vạn nỗi muộn sầu lại ập đến với cô.


Phương Tuyết Phù trầm ngâm đáp “Biết rồi.



“Lần sau không thích sữa thì nói với anh, sao uống một thứ mà cũng phải rơi nước mắt thế, đổi thứ khác là được mà, anh thấy trước đây Tiểu Phù vẫn uống nên hôm nay mới mang tới.



Phương Tuyết Phù nghe vậy, nghĩ đến việc mình uống sữa cũng tỏ thái độ nhỏ, mặt đỏ bừng, thẹn thùng vô cùng.

Cô là vậy đấy, ghét một người cũng không kiên định, qua lại lưỡng lự, vì một chút chuyện nhỏ mà không kiên trì được.


Huống chi cô đâu dám nói, khi chồng còn sống, một cốc sữa cũng không phải để uống!

Vừa rồi còn là thái độ đối kháng, giờ lại không nói lời nào, ngồi trên ghế trang điểm, nhỏ bé ôm đầu gối, mềm mại vô cùng, khiến người ta nhìn là thấy thương.



Ba người nói chuyện một lúc, hai người đàn ông ra ngoài để lại Phương Tuyết Phù, dặn cô có gì không khỏe thì cứ gọi họ, từ nhỏ, thể trạng của Phương Tuyết Phù đã rất yếu, nên cô chỉ ngoan ngoãn gật đầu.


Nhưng khi họ vừa đi, cô đã chân trần bước xuống đất, áp sát cửa gỗ nghe ngóng động tĩnh, hoàn toàn tỏ ra rất đề phòng.


Đợi lâu lắm mới thở phào nhẹ nhõm, gọi video call, bên kia bảo cô ngoan, cô nhõng nhẽo nói: “Vận Vận, cách này hiệu quả thật đấy.



“Ừ, đợi cậu qua đón mình nhé, à, chồng cậu cũng sẽ qua hả?”

Bên kia đáp: “Đúng rồi, ngoan, mình sợ lão già đó không thả người nên mới dẫn cả Phó An Yến đến, để hai lão hồ ly đáng ghét đấu nhau cho rồi.



Phương Tuyết Phù phì cười: “Anh chồng của mình đâu có già thế, nói vậy chẳng phải chồng cậu cũng bằng tuổi anh ấy sao?”

Phùng Vận đáp: “Đúng, đều ngang nhau, nhưng một người là hòa thượng, một người là không đàng hoàng thôi, nói thật đều cùng một ruột cả.



Phương Tuyết Phù cũng không biết ai là người không đàng hoàng, thái độ vừa rồi đều do bạn thân dạy, ngoài việc học hành ra, trong chuyện này cô luôn nhạy cảm nhưng ngốc nghếch, như việc cô sẽ nói với Phùng Vận cảm thấy Tống Cảnh có gì đó không ổn lắm.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận