Sau khi từ phòng họp đi ra, Lý Bội Ân dường như đã gây hiềm khích với những người đồng nghiệp của mình, lúc trước không khí đối diện với đám người đó cũng không khá khẩm hơn mấy nhưng ít ra họ còn ngoài mặt còn vui vẻ nhưng bây giờ thì không ai nhìn lấy cô dù chỉ một cái, lúc Lý Bội Ân đi đến bàn làm việc của mình thì bị Đồng Dao đi ngang gạt chân.
Lý Bội Ân biết là cô ta chơi khăm mình nhưng cô vẫn không đỡ được, thật may lúc đó một bàn tay chìa ra nắm lấy tay của Lý Bội Ân, cô liền cúi đầu cảm ơn, nhưng ngay lập tức nhận được giọng nói trầm ấm.
“Cô Lý không sao chứ?”
Cô bị giọng nói đó làm chi thu hút, người này vẻ ngoài khá điển trai, thường thấy anh ta ngồi làm việc ở một góc trong cùng, nên cũng không có chào hỏi, và anh ta là người khá trầm tính ít nói, thường những cuộc chơi của công ty thì anh cũng không mấy khi tham gia, phải nói là anh ta là người được nhất trong công ty này.
“Tôi không sao.
”
Lúc này cô mới để ý bản tên của anh ta đeo trước ngực, anh ta lên là Lục Nhĩ Thất tuy nhiên nghe cô nói không sao ánh mắt của anh vẫn dõi theo cô, Lý Bội Ân liền buông tay anh ra rồi đi trở về chỗ làm của mình, trong suốt buổi làm cô thỉnh thoảng ngẩng đầu lên lại chạm mắt với Lục Nhĩ Thất, anh lại rất vui vẻ cười tươi với cô tuy nhiên cô lại có chút e ngại liền cúi đầu xuống.
Cuối giờ làm ngày hôm đó, Lý Bội Ân định về thì đột nhiên Diệp Kỳ đi tới, cô ta không hề nở nụ cười giả tạo như mọi khi nữa, cô ta đưa cho Lý Bội Ân một xấp giấy tờ gì đó rồi lạnh nhạt để lại một câu.
“Cái này là của mọi người, coi qua rồi gửi lại tôi tổng hợp.
”
Cô thở dài một hơi cặm cụi cố gắng xem xét lỗi lại, cóvẻ cuộc sống của cô sau này sẽ khó khăn hơn rồi, ngày hôm đó cũng kết thúc trong sự mệt mỏi, cô đứng dậy dọn dẹp lại chỗ của mình rồi về nhà, nhưng vừa đi ra khỏi cửa thì có tiếng gọi vọng từ phía sau truyền đến.
“Cô Lý, cô để quên đồ này.
”
Lục Nhĩ Thất là người về sau cùng, anh nhìn thấy chiếc túi xách vẫn còn để trên bàn làm việc của cô nên vội cầm lấy mang nó chạy về phía cô, Lý Bội Ân chợt khựng người lại nhận ra bản thân lại để quên túi xác ở lại đó, bên trong còn có điện thoại và ví tiền, đột nhiên lại đãn trí như vậy chắc có lẽ do từ nãy giờ cô cứ để tâm tới chuyện công việc quá chăng.
“Cám ơn anh.
”
Cô nhận lại chiếc túi xác từ tay anh, nhìn anh đứng đấy thở dốc thật sự cảm thấy bản thân làm phiền người ta quá.
Lục Nhĩ Thất trấn tĩnh bản thân lại vẫy tay.
“Không sao, cô Lý này lúc ở phòng họp nhìn cô ngầu thật đấy, tôi không có ở bên nhóm của cô nhưng mà đợt trước tôi thấy nhóm của cô cứ để cô làm suốt.
”
Thì ra tất cả đều bị anh ấy nhìn thấy, tuy nhiên anh chẳng thể lên tiếng được bởi vì bản thân không cùng nằm một nhóm dự án với cô, cả hai lúc này cũng có giao lưu với nhau trò chuyện được một lúc cũng đi xuống tầng trệt, Lý Bội Ân nhìn đồng hồ, hôm nay cô dự định sẽ nấu một vài món ngon để mang đến chỗ của ba, lúc này Lục Nhĩ Thất cũng lái xe từ dứoi hầm xe lên, anh vội bóp kèn đánh động đến cô.
“Cô Lý, nhà cô ở đâu vậy?”
“Tôi ở đường XB, tôi đang đón taxi về, anh về trước đi nhé.
”
Lục Nhĩ Thất đột ngột mở cửa xe rồi đi xuống.
“Nhà tôi cũng ở trên đường XB, cô ở khúc nào?”
“Khúc đầu đường cạnh quán ăn B.
”
Lục Nhĩ Thất liền vui vẻ đáp.
“Lên xe đi, tôi đưa cô về dù gì thì nhà tôi cũng nằm trên đường đó, cô ở đầu đường còn tôi ở cuối đường nên tiện về lắm.
”
Lý Bội Ân vốn dĩ muốn từ chối nhưng từ nãy đến giờ cô không thể bắt xe được nếu vậy sẽ bị trễ mất, nên cô quyết định đồng ý lên xe cùng anh về, đây cũng là lần đầu tiên cô nói chuyện với người trong công ty một cách thân thiết như vậy, tính tình của Lục Nhĩ Thất khá hài hước và hòa đồng, nhiều lúc cô cũng cảm thấy ghen tị với những người dễ hòa nhập giống anh vậy.
Mới đó mà đã đến nhà lúc ở bên cạnh Lục Nhĩ Thất cô cảm thấy thời gian như trôi qua nhanh hơn không biết có phải là vậy hay là tại vì cô bị cuốn vào những câu chuyện mà anh đã kể về những người trong công ty, chiếc xe dừng lại trước căn hộ, khi cô vừa bước xuống xe anh đã vẫy tay chào nói.
“Hẹn mai gặp, tạm biệt.
”
“Anh về cẩn thận, mai gặp.
”
Lý Bội Ân cũng nhanh chóng đi vào nhà để chuẩn bị cơm nước mang đến chỗ của ba, lúc này cô nhận được vài dòng tin nhắn của Tống Khâm, có vẻ như dạo gần đây công việc của anh vất vả quá nhưng cô lại cảm thấy như vậy lại càng may mắn vì cô không cần phải đến chỗ anh ta, chỉ mong anh ta ngày nào cũng có việc như vậy không nhìn thấy anh lại càng tốt hơn.
.