Nó dậy thật sớm chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy, nó bước ra trước cổng đợi Hoàng vì sáng sớm nó đã nhận được tin nhắn chờ Hoàng đi cùng vả lại nó cũng muốn biết lý do vì sao Hoàng lại uống nhiều rượu đến thế…
-Đợi mình lâu chưa?
-Mình cũng mới ra…mau đi thôi
-Uhm
Cả hai cùng lăng bánh trên chiếc xe đạp, nó nhìn Hoàng muốn mở lời nhưng sao không nói được….
-Mình sắp đi xa
-Cậu đi đâu?
-Mình sẽ nhớ cậu nhiều đấy!
-Cậu đi bao giờ về?
Hoàng không trả lời chỉ nhìn nó miễm cười rồi nói một câu
-Đua không? Lâu rồi không đua cùng cậu. Ai đến trường trước sẽ thắng người thua thì trưa nay trả tiền chầu nước nha! 1…2…3 xuất phát
-Nè…cậu ăn gian quá. Mình còn chưa đồng ý mà!
Hoàng chạy trước, nó hì hụt đuổi theo sau, Hoàng miễm cười thoáng nghĩ “Không biết đến khi nào mới có dịp như thế này nữa…”
-Hehe cậu thua rồi đấy nhé! – Cả hai vừa trong bãi giữ xe đi ra – Trưa nay không được quỵt đâu đấy nhé! BÉ PỦN
-Hả? Ai cho cậu gọi tên cúng cơm của tớ thế hả? Mau đứng lại, tớ bắt được cậu thì cậu có mà chết với tớ
Hoàng bỏ chạy, nó thì rược theo. Vừa lúc chiếc xe của hắn cũng vừa đến trước cổng trường
-Hihi chị Nhi với anh Hoàng vui thật – Thiên Kỳ nhìn hai người họ đang đuổi nhau trong sân, thích thú nói
-Như con nít – Hắn nói rồi cho xe vào gara
Tiết học hôm nay có vẻ khá căng thẳng vì hắn có vẻ như căng thẳng hơn mọi ngày làm cả đám nữ inh cũng phải sợ. Hoàng thì đã có cả một buổi sáng cười đùa với nó nên tâm trạng có phần thoải mái hơn, Hoàng cảm thấy sự khác lạ của hắn hôm nay, lâu lâu Hoàng lại bắt được ánh mắt của hắn đang nhìn nó một cách khác lạ và nó cũng thế….có lẽ vấn đề Hoàng đang nghĩ là đúng chăng?
Ra chơi đúng như giao kèo buổi sáng nó là người thua nên phải trả tiền, ăn uống xong nó đứng dậy định trả tiền nhưng Hoàng đã trả từ trước, nó nhìn Hoàng và Hoàng chỉ miễm cười
-Tớ cho cậu nợ, sau này tớ sẽ đòi – Cả hai rời khỏi căn tin, tìm một chiếc ghế đá ngồi xuống
-Mà lúc sáng cậu nói cậu sắp đi…mà đi đâu thế?
-Ba mẹ muốn tớ sang Mỹ du học nhưng mà tớ…
-Tớ nghĩ điều đó tốt cho cậu. Sau này cậu sẽ về mà chứ có phải đi luôn đâu
-Nhưng mà tớ không muốn xa cậu
-???
-Trúc Nhi, tớ thật sự rất thích cậu. Cậu cũng thế chứ? – Hoàng xoay người nó đối diện với mình
-Tớ…
-Trả lời tớ đi
-Tớ…dĩ nhiên là thích cậu rồi…chúng ta chẳng phải là bạn bè tốt hay sao? – Nó cười gượng
-Không phải…ý tớ là…
-À vô lớp rồi, mình về lớp thôi
Nó trở nên bối rối, chuyện gì thế này? Trước giờ nó chỉ xem Hoàng như một người bạn thân rất thân, tự dưng hôm nay Hoàng lại nói “thích” nó….nó biết trả lời làm sao? Vào lớp, nó không dám nhìn Hoàng vị ngại, vì nó không biết phải trả lời Hoàng như thế nào nữa….
Ra về, Hoàng bảo nó đợi cậu trước cổng trường còn Hoàng thì muốn gặp hắn
-Sao cậu chưa về? Có chuyện gì sao?
-Cám ơn anh vì chuyện hôm qua
-À không có gì đâu…nếu không có gì thì tôi đi trước đây
-Tay anh sao rồi?
Hắn sờ lên cánh tay của mình, quả thật là vết thương cũng khá sâu, đau ê buốt, cầm nắm vật nặng hay dùng quá sức thì sẽ làm động đến vết thương ngay
-Không sao, chỉ là vết sướt nhẹ thôi không vấn đề gì đâu
-Tôi đã nghe ba mẹ nói lại, anh thật sự không sao đấy chứ?
-Uhm. Thôi tôi phải về đây. Chào cậu
Hoàng cùng nó ra về, không khí buổi sáng và buổi trưa có vẻ trái ngược nhau hoàn toàn, cả hai cứ im lặng cho đến lúc đến nhà nó
-Cậu về nha!
-Trúc Nhi này!
-Sao hả?
-Chuyện lúc sáng, tớ rất mong nhận được câu trả lời từ cậu
-Tớ…
-Tớ sẽ đợi! Thôi tớ về đây, cậu vào nhà đi
-Uhm chào cậu