-Cái tên này không biết định bày trò gì nữa đây? Khi không bảo mình ở nhà đợi hắn đến đón…thiệt là… - Nó ngồi trong nhà mà cứ lầm bầm rủa hắn
Tiếng chiếc xe quen thuộc đang đến gần nhà nó, nó đứng dậy lóng ngóng, nhìn thấy hắn bước xuống xe, nó bước ra
-Anh định bày trò gì nữa vậy?
-Trúc Nhi, bạn đến chơi hả con sao không kêu bạn vào nhà mà đứng ngoài đường vậy? – Mẹ nó gọi
-Dạ - Xoay qua hắn – Anh nghe gì chưa còn không mau vào nhà
Sao tự nhiên hăn hiền dễ sợ không nói gì hết vậy không biết.
-Cháu chào bác
-Uhm chào con. Nhi lấy nước cho bạn uống đi con
-Anh ta không khát đâu mẹ
-Dạ được rồi bác
-Con nhỏ này. Mau đi lấy nước… - Nó nhìn hắn bậm môi rồi bỏ đi, hắn chỉ cười nữa miệng
-Con tên gì? Con là bạn sao với Nhi nhà bác vậy?
-Dạ…
-Ai bạn bè với anh ta – Nó vừa mang nước ra – Nè uống đi
-Con bé này!
-Mẹ…
-Dạ, con là Thiên Du, bạn của Trúc Nhi, bọn con quen nhau tình cờ thôi ạ
-Sao bác trông cháu khá quen. Chúng ta gặp nhau ở đâu thì phải
Câu nói của bà làm hắn tái mặt, nó thì nhìn hắn sao trông bộ mặt hắn lúc này làm nó thấy ghét quá vậy chứ
-Anh ta mới đến nhà mình mà mẹ
-Dạ, Trúc Nhi nói phải thưa bác
-Không, mẹ già nhưng trí nhớ mẹ không tồi, chỉ là hiện giờ mẹ chưa nhớ ra đã gặp ở đâu thôi
-Kìa mẹ - Nó quay sang hắn – Đi được chưa?
-Bọn con định đi đâu à?
-Dạ, con xin phép bác tụi con đi về ngay thôi ạ
-Con đi nha mẹ
-Uhm, về sớm nha con
-Dạ
-Thưa bác con đi
Mẹ nó nhìn hắn đúng là bà đã gặp ở đâu rồi, bà cố nhớ nhưng không nhớ ra. Hắn đưa nó đến siêu thị gần đó, nó cũng thắc mắc không biết hắn định làm gì nhưng có hỏi thì hắn đâu đã trả lời, thôi thì cứ theo hắn vậy.
Đi một vòng quanh, nó thì có nhiệm vụ đẩy xe còn hắn thì thích cái nào cứ bỏ vào xe cái đó mà hầu như toàn là bánh kẹo
-Này anh mua nhiêu đây đủ chưa? Nhiều lắm rồi tôi đẩy không nổi nữa rồi này
Hắn không nói gì nhìn nó rồi tiếp tục bước đi, nó thì nhăng nhó khổ sở. Cuối cùng cũng ra quầy tính tiền, nó thở phào nhẹ nhõm tưởng thoát nạn ai ngờ….
-Cô mang tất cả những thứ này ra xe trước đợi tôi
-Sao hả? Mang…tất cả… - Nó chỉ từng túi đựng mà hắn đã mua. Ôi trời! đẩy xe mà nó còn than thở, mang hết thảy này ra xe…chỉ nghỉ thôi mà nó muốn xỉu rồi
-Uhm, ra đó đợi tôi – Hắn trở vào trong
-Anh có phải đàn ông không vậy hả? Đúng là đồ độc ác, đồ đáng ghét, đồ đầu heo bắt tôi mang cả đóng đồ thế này….Hoàng Thiên Du anh đúng là tên đáng ghét nhất mà tôi từng gặp
Nó vừa mang vừa rủa, vừa mắng, vừa chửi…Hắn đứng phía sau cách nó không xa, nhìn thấy nó mang mang vác vác hắn cũng thấy xót, cũng thấy tội nhưng cả buổi sáng hôm nay nó làm hắn có cảm giác còn khó chịu hơn, hắn thôi không nhìn nữa mà đi vào trong. Hắn trở lại gian hàng trang sức vừa lúc nãy đi ngang qua, cứ thấy nó chăm chăm nhìn chiếc kẹp tóc hình con bướm nhỏ, có đính vài hạt đá màu lấp lánh, hắn cầm lấy rồi quyết định lấy nó.
-Anh đi đâu mà lâu thế hả? – Nó nổi quạo
-Uống nước đi
-Cám ơn không khát
-Vậy tôi uống
-Hứ - Nó giật chai nước trở lại, tuông cả một hơi, khát khô cả cổ mà bày đặt…
-Xong rồi…lên xe
Hắn đưa nó đến một tu viện nơi mà những đứa trẻ mồ côi đang được nuôi dưỡng. Vừa thấy chiếc xe của hắn bọn nhóc đã la toán ùa ra làm nó thật bất ngờ, không ngờ hắn lại đưa nó đến đây
-Anh Thiên Du, anh Thiên Du
-Uhm chào mấy đứa
-Sao lâu quá anh mới đến…
-Chị này là bạn gái anh hả?
-Chị tên gì vậy anh?
-Con mới đến hả Thiên Du
-Dạ, con chào sơ, đây là bạn con Trúc Nhi…còn đây là sơ Bạch
-Con chào sơ Bạch
-Uhm, chào con – Vị sơ nhìn nó từ trên xuống dưới rồi quay sang hắn – Con thật tinh mắt, con bé rất xinh
-Dạ? – Nó bất ngờ vì câu nói của sơ, hắn thì chỉ miễm cười
-Chị, chị là bạn gái anh Thiên Du hả, chị đẹp quá – Một bé gái nắm lấy tay nó nói làm nó ngượng đỏ mặt
-Ừ đây là bạn gái anh – Tai nó như nổ đom đóm, tự dưng tim nó đập nhanh thế này… hắn nhìn nó cười rồi quay sang bọn nhóc - Anh có quà ấy đứa đây, xếp thành hàng nào
-Hoan hô
Hắn cùng nó phát quà cho bọn trẻ, bọn trẻ nhận quà đứa nào cũng hí hửng. Nhận xong quà, cả đám chạy vào trong khoe với nhau
-Cô ơi! Con chưa có quà
Thằng bé khoảng 3 tuổi, gầy gòm, xanh xao đang kéo kéo chiếc áo của nó, nó nhìn thằng bé bối rối, quà nó đã phát hết rồi còn đâu… À nó nhớ trong chiếc áo khoác của mình còn chiếc bánh mà lúc sáng nó đã mua. Nó lấy chiếc bánh ra
-Cho con – Nó đưa thằng bé, nỡ một nụ cười hạnh phúc rồi xoa đầu thằng bé
-Con cám ơn cô…ha ha…con có bánh rồi nè – Thằng bé chạy vào trong, hắn đang nhìn nó thì nó xoay qua thấy hắn đang nhìn mình làm nó bối rối quay đi chỗ khác
-Thôi hai đứa vào trong đi, cũng sắp đến cơm chiều rồi, nếu không bận thì ở lại ăn cơm với mấy đứa nhỏ cho vui
-Dạ, vâng