Mười lăm năm sau
-Nhi à, con dậy chưa con?
-Dạ, con dậy rồi mẹ - Nó mang tô cháo nóng hổi từ trong bếp đi lên – Mẹ ăn cháo rồi uống thuốc au hết bệnh, trưa con về con nấu cơm mẹ cứ nằm nghỉ cho khoẻ nha mẹ
-Uhm…tội cho con gái của mẹ
-Sao mẹ lại nói thế ạ? Thôi mẹ ăn nhanh rồi uống thuốc ạ, con đi học đây - Nó ôm lấy mẹ, hôn lên má mẹ nó một cái rõ kêu
-Uhm, con đi
Nó mang cặp đi nhanh ra cửa, hì hụt trên chiếc xe đạp cũ kỹ nhưng đối với nó là cả một gia tài và cũng là người bạn đã luôn bên cạnh nó, cùng nó đi suốt những quãng đường dài để đến trường, để đến nơi làm việc, chia sẽ nỗi mệt nhọc mà nó đã và đang gánh lấy trên đôi vai nhỏ bé của mình.
Vừa chạy xe vừa mấp môi bài hát quen thuộc, nó say sưa đến quên một điều là nó đang chạy xe ngoài đường và càng nguy hiểm hơn là nó đang chuẩn bị rẽ vào một khúc cua trước mặt. Bim…Bim….Kéttttttttttttttt
-Aaaaaaaaaaa
Rầm….Tiếng kèn phát ra từ chiếc Rolls Royce màu đen bóng loáng làm nó giật mình, lạng lạng chiếc xe đạp yêu dấu của nó đâm thẳng vào chiếc kính chiếu hậu của chiếc xe trước mặt. Nó ngã ngay ra đường cũng may là chỉ bị trầy sơ và chiếc xe đạp của nó cũng không bị thiệt hại là bao nhưng thương thay cho chiếc Rolls Royce đen bóng trước mặt nó bị trầy một ít bên xe và bị gãy mất chiếc kính chiếc hậu bên trái. Nó lượm thượm ngồi dậy, dựng chiếc xe đạp lên, nó giật mình khi nghe tiếng hét lớn
-Cô kia đi đường sao không nhìn hả?
-Chú…con xin…xin…
-Cô có biết cô đã gây ra chuyện gì không hả?
Nó từ từ hướng mắt về chiếc xe, miệng há to hết cỡ, đôi mắt mở to hết cỡ
-Chú…con…xin lỗi…
-Mau bồi thường thiệt hại mà cô gây ra đi
-Con… - Nó nhìn chiếc đồng hồ trên tay mình gần đến giờ vào lớp, hôm nay lại là ngày nó làm bài kiểm tra, nó nhăng nhó nhìn người đàn ông trước mặt – Hết bao nhiêu vậy chú?
-Trầy xe, gãy kính chiếu hậu tổng cộng 50.000USD
-Gì ạ? 50.000USD? Chú có nhầm không vậy?– Tuy nó chưa kịp ngẫm ra bao nhiêu tiền Việt Nam nhưng nghe tới đây nó cũng tá hoả, choáng váng mặt mày
-Nhầm là thế nào hả? Cô có biết chiếc xe này trị giá bao nhiều không hả?
-Chú cho con trả từ từ được không ạ? Chú ghi địa chỉ nhà chú vào đây giúp con, con sẽ trả chú từ từ
-Cái gì? – Người đàn ông gầm lên
-Dạ, cháu tên Nhi nhà cháu ở gần đây thôi chú
Trong chiếc Rolls Royce, một người con trai đang chăm chú nhìn sự việc đang diễn ra bên ngoài “Gương mặt đó sao trong quen đến thế?”
-Nhi?
Một chàng trai trong bộ vest đen bước ra từ chiếc Rolls Royce cất tiếng nói, cả hai người còn lại quay về hướng người con trai ấy, nó chau mày cố gắng nhìn khuôn mặt người đó nhưng không thể vì mái tóc được chảy rũ xuống trán, lại đeo thêm một chiếc kính đen nên nó không tài nào thấy được khuôn mặt.
-Cô vừa nói cô tên là Nhi?
-Uhm, tôi tên Trúc Nhi. Chú ơi! bây giờ cháu muộn giờ học rồi, chú ghi nhanh cho cháu đi ạ - Nó hối thúc
-Anh An ghi cho cô ấy đi
Nghe từng lời nói của người con trai ấy nó cảm thấy vui vì nó sắp muộn học mất rồi. Người đàn ông tên An ghi cho nó cái địa chỉ, nó cất nhanh quyển vở vào trong cặp, cuối chào 2 người trước mặt rồi nhanh chóng nhảy vọt lên xe chạy nhanh như tên bắn. Người con trai kia nhếch môi một nụ cười thích thú
-Cậu chủ thế này thì con nhỏ đó không bồi thường cho chúng ta đâu ạ
-Anh không phải bận tâm điều này – Chàng trai bước vài bước lên phía trước nhặt được cái gì đó – Bùi Ngọc Trúc Nhi…Nhi?
-Là ai ạ? Cô gái đó cậu quen sao ạ?
-Anh quan tâm nhiều quá đó, mau gọi xe đến đây đi
-Dạ, vâng thưa cậu chủ
Chàng trai bước vào trong xe những ký ức năm xưa lại ùa về
-Anh ơi, anh mau uống thuốc đi
-Mày tránh ra, tao không cần
-Anh ơi!
-Mày đi ra không hả?
Thằng bé hất chén thuốc trên tay của bé Nhi, bé Nhi mếu máu chạy ra ngoài. Ngày hôm sau, bé Nhi lại đến
-Anh Di, cho anh kẹo nè – Bé Nhi run run nói nhỏ, Duy nhìn con nhỏ trước mặt vừa bực vừa buồn cười
-Mày không sợ tao đánh mày hả?
-Dạ sợ
-Vậy sao mày còn lại đây? Sao mày không như mấy đứa kia tránh xa tao ra
-Tại em muốn làm bạn với anh
-Vậy đưa đây?
-Đưa gì ạ?
-Thì kẹo, chẳng phải mày nói mày cho tao sao?
-Dạ, hihi
Và Chàng trai ấy chính là hắn, Hoàng Thiên Du và cũng là bé Duy của năm nào nay đã trở thành một chàng trai khôi ngô nhưng trên gương mặt lúc nào cũng biểu hiện một sắc thái lạnh lùng chẳng ai có thể đoán được chàng trai ấy đang nghĩ gì. Nhưng lý do gì đã khiến người con trai ấy thay đổi đến thế….???
-Trúc Nhi, có phải là bé Nhi không?
-Cậu chủ xe đến rồi ạ - An phá tan cái suy nghĩ của hắn
-Uhm