31.Vùng đất của biển
-Anh Chính An, anh đến rồi à? – Tiểu Minh mừng rỡ vì cũng đang định tìm anh
-Sao? Có chuyện gì à?
-Dạ, anh xem mấy tấm hình hôm trước chụp ở ngoại thành em đã rữa ra rồi….anh xem có đẹp không?
Chính An xem từng tấm một đúng là khung cảnh rất đẹp thêm vào đó là cách canh chỉnh máy ảnh của Tiểu Minh đã tạo nên những tấm ảnh hoàn hảo…hình ảnh người phụ nữ bên chiếc xe đạp nhưng không trông rõ mặt
-Rất đẹp đúng không anh chỉ tiết là em không chụp được khuôn mặt của chị ấy
-Uhm. Rất đẹp…còn đây là… - Hình hai đứa nhóc đang đùa giỡn
-Bọn chúng đáng yêu lắm…còn hẹn em hôm sau lại chụp ảnh chúng nữa đáng tiết là mình về sớm
-Uhm. Khi nào có dịp anh em mình lại đến đó…không xa đâu
-Dạ. Em bất cứ khi nào cũng sẵn sàng
Vừa cất xong mấy tấm ảnh vào tủ thì Thảo Nhi và Hoàng vừa trở về
-Chính An, anh qua khi nào thế?
-Uhm. Anh qua được một lúc rồi. Em về đây khi nào lại đi?
-Vài hôm nữa. Công việc bên ấy em cũng sắp xếp ổn cả rồi
-Uhm…vậy hai đứa định khi nào cho anh uống rượu mừng đây? Cũng quá lâu rồi đấy
Thảo Nhi nghe mà đỏ cả mặt, yêu Hoàng cô còn không dám huống gì…
-Em sẽ không để anh phải đợi lâu đâu – Hoàng nhìn cô một cách triều mên – Còn anh? Không định lấy vợ sao?
Chính An cười nhạt, muốn…đó là chuyện đương nhiên nhưng đâu phải muốn là được đến bây giờ cậu vẫn chưa tìm được một nữa của riêng mình kia mà.
Hành trình tiến về vùng đất biển nơi ngoại thành cách thành phố khá xa, hắn cùng Chính An đã đến nơi. Đặt xong phòng khách sạn Chính An đưa hắn đến vùng nằm trong dự án khu du lịch mới, đường xá khá gồ ghề, xe của Chính An phải tạm đậu ở bên ngoài
-Anh xem bên đó chính là nơi chúng ta sẽ xây dựng khu lịch – Chính An chỉ về khu đất trống khá rộng, bên cạnh chính là ngôi trường học của những đứa trẻ nghèo khó
-Uhm. Rất lý tưởng…nhưng đó là…
-Trường học. Tôi đã trao đổi với chính quyền ở đây sẽ dời trường học đi
-Uhm. Nơi này chỉ cần đầu tư một cách nghiêm túc chắc chắn sẽ mang lại một món lợi lớn
-Anh nói đúng
Ring…ring…chuông điện thoại của Chính An
-Là ngài Hàn Bá, lãnh đạo cấp cao của huyện này
-Uhm. Nghe xem ông ta cần gì
-Alo. Chính An nghe…uhm…vâng…thế nhé! – Tắt điện thoại Chính An quay sang hắn – Hàn Bá nghe nói chủ tịch xuống đây nên có ý mời dùng cơm
Hắn cười nhạt, tin hắn đi xuống đây chưa hề tiết lộ ra bên ngoài vậy mà ông ta nhanh thật
-Cậu thay mặt tôi tiếp ông ta được rồi. Tôi đi một vòng xem
-Nhưng mà…
-Cứ nói tôi có việc đột xuất nên không thể đi được, cậu cứ đi khi về hãy gọi cho tôi
-Dạ. Vâng
Chính An chào hắn rồi ra xe đi đến điểm hẹn cùng Hàn Bá. Hắn đi xem cảnh vật xung quanh khu dự án, xung quanh toàn cây xanh nhìn đâu cũng thấy một màu xanh mướt…hắn hít một hơi thật sâu…lâu rồi mới có cảm giác thoải mái thế này…cứ thế hắn bước đi mà không hay mình đã đi khá xa, xa khỏi vùng màu xanh và giờ hắn đang trên bãi cát, đang nghe từng tiếng gió thổi và sống đập vào…
-Haha đuổi theo anh đi haha – Thằng bé chạy trước nhưng ánh mắt lại quay về phía cô bé đuổi theo sau
Ầm…thằng bé va vào ai đó và té ngã, một cái chau mày quay lại nhìn
-Huhu
-Con có sao không? – Hắn ngồi xuống đỡ thằng bé đứng lên, phũi phũi cát dính trên quần áo thằng bé
-Dạ, không sao
-Anh hai sao anh khóc? Chú này ăn hiếp anh hai hả? – Cô nhóc chống nạnh nhìn hắn, bất giấc hắn giật mình…tại sao nhìn ánh mắt cô bé, cách nói chuyện của cô bé làm hắn hình tượng đến nó
-Không có…anh hai bị té
-Lêu lêu…vậy mà cũng khóc. Chú con cám ơn chú
Hắn cảm thấy cô bé con này thật thú vị, vừa hùng hổ với hắn xong giờ lại rất đáng yêu
-Hai con tên gì? Nhà ở đâu?
-Con tên Bảo Bảo
-Còn con là Bối Bối
-Bảo Bối à?
-Dạ. Mẹ nói hai anh em con chính là Bảo Bối của mẹ hihi. Còn chú tên gì? – Cô bé thật dễ thương
-Chú là Thiên Du
Vừa mới gặp hai đứa nhóc nhưng sao hắn có một cảm giác gì đó thật đặc biệt
-Chú đẹp lắm – Cô bé khen, hắn phì cười – Sao chú lại cười, chú chú thấy con có đẹp không?
-Bối Bối không đẹp bằng anh hai
-Chú chú nói xem con với anh hai ai đẹp hơn
Hắn lại phì cười làm hai cô cậu thật khó hiểu, cậu nhóc thì chau mày nhìn hắn còn cô nhóc thì khoanh tay chờ đợi câu trả lời…một hành động nhỏ của hai cô cậu làm hắn một phút đứng hình…
-Chú sao chú không trả lời – Bối Bối thúc
-Cả hai đều đẹp, đều đáng yêu hết được chưa? – Hắn véo má hai đứa
-Chú chú có máy chụp hình không? Chụp tụi con đi – Bối Bối kéo kéo cánh tay của hắn, máy chụp hình làm gì hắn có ở đây, hắn lôi chiếc điện thoại trong người mình ra
-Đây là gì vậy chú? – Bảo Bảo
-Đây là điện thoại…cũng có thể chụp hình được
Hắn mở camera lên chụp hình cho hai cô cậu, hai cô cậu tha hồ tạo dáng trước ống kính, hắn cũng tham gia vào và màng tự sướng của cả ba bắt đầu, hình ảnh Bảo Bảo chu môi, hình ảnh Bối Bối le lưỡi…tất cả đều được hắn ghi lại cả.
-Hihi đẹp quá, anh hai cũng đẹp, Bối Bối cũng đẹp
-Uhm, phải chi có mẹ chụp chung ha
-Chú ơi! Chú về nhà tụi con chơi đi, lát nữa chụp hình ẹ con với…mẹ con đẹp lắm – Bối Bối kéo tay hắn
Gì vậy? Hắn xuống đây là vì công việc chứ có phải đi chơi đâu mà hai đứa nhóc này cứ kéo hắn mãi thế này
-Đi đi chú – Bối Bối lại kéo tay hắn
-À…hôm khác chú đến được không bây giờ cũng trễ rồi, chú phải về
-Không chịu…không chịu…chú đi về với tụi con đi – Cả hai cô cậu níu kéo làm hắn thật không biết phải làm sao
-Thôi được rồi, nhà tụi con ở đâu để chú đưa về
-Dạ…đi chú, đằng kia
@
Bảo Bảo chạy trước, Bối Bối đuổi theo sau, hắn nhìn hai đứa trẻ này….không biết tại sao vừa gặp mà hắn lại có cảm tình với chúng rồi
-Bà ơi, dì ơi… - Bảo Bảo, Bối Bối gọi to, hắn đứng bên ngoài nhìn vào ngôi nhà trước mắt mình, một ngôi nhà nhỏ chỉ lớn hơn phòng ngủ của hắn một chút
-Gì thế Bảo Bảo? – Mẹ Thanh Nhã và cả Thanh Nhã cũng đi ra xem có chuyện gì mà cả hai đứa la um vậy
-Anh tìm ai? – Thanh Nhã nhìn hắn, một con người lịch thiệp trông bộ trang phục đắc tiền, khuôn mặt đẹp nhưng toả ra một khí chất lạnh lùng
-Là tụi con rủ chú đến đây đó…chú vào nhà đi
-Tôi là Thiên Du, lúc nãy gặp bọn nhỏ ở ngoài…
-Chú còn chụp hình bọn con đẹp lắm đó bà – Bối Bối
-Uhm. Con vào nhà chơi…bọn nhỏ này chắc làm phiền con lắm
-Dạ không! Chúng rất ngoan
Hắn bước vào nhà, nhìn quanh ngôi nhà chẳng có gì quý giá cả
-Mời anh dùng nước, em là Thanh Nhã còn đây là mẹ em – Thanh Nhã
-Cám ơn em
-Nhìn con không phải là người vùng này
-Dạ, con đến đây vì công việc – Hắn uống ngụm nước, nước vùng lạ thật khó nuốt trôi, hắn cố uống ngụm nước vì đi nãy giờ cũng khát rồi vả lại không nên làm phật ý lòng tốt của người khác
-Bà ơi! Mẹ cháu khi nào về thế ạ? – Bảo Bảo
-Mẹ con với ba Hưng lên thành phố có chút việc…giờ này cũng trễ rồi, có lẽ cũng sắp về rồi
-Dạ. Chú ở đây đợi mẹ con về nha
Đợi…hắn phải đi công việc, hắn phải về thành phố nữa kia mà…
-Bảo Bảo, Bối Bối không được thế, chú còn có việc của chú – Thanh Nhã
-Hừ…nãy chú hứa rồi mà – Bối Bối mặt xịu đơ
-Thật ngại quá, bọn trẻ nghịch quá – Mẹ Thanh Nhã nhìn hắn
-Dạ, không sao – Hắn nhìn bọn nhóc không thể từ chối được
-Hihi vậy là chú ở lại đợi mẹ về rồi nha! – Bối Bối tươi cười
-Hiếm lắm mới thấy hai đứa quý ai đến thế, ngay từ lần gặp đầu tiên đã mến anh đến vậy
Ring…ring…chuông điện thoại hắn reo…là của Chính An
-Chủ tịch…ở đây đang có cơn mưa lớn, đường khá trơn xe không thể vào được
-Uhm. Cứ thông thả, không sao
-Vâng. Đợi tạnh mưa tôi sẽ đến đón chủ tịch
-Uhm
Tắt máy hắn trở lại bàn ngồi, nhìn điệu bộ hắn nghe điện thoại…bà & Thanh Nhã cảm thấy hắn chắc chắn có một vị trí khá lớn trong xã hội. Ào ào…một trận mưa to đổ xuống, một màu đen vây kính cả bầu trời…hắn đành ngồi lại trò chuyện cùng bà,Thanh Nhã và hai cô cậu nhóc…Cũng đã 6h tối mà mưa vẫn còn dây dẵng không hết
-Hay là con ở lại đây một đêm, mưa thế này làm sao về vả lại đường xá ở đây rất nguy hiểm
Hắn nhìn bà, tự đặt câu hỏi sao người dân ở đây lại dễ dàng cho người lạ ở lại giờ còn cho tá túc qua đêm nữa
-Mẹ em nói đúng, anh đừng ngại, tuy bà con ở đây còn nghèo nhưng sống rất tình cảm
-Con cứ ở đây, mai về cũng không sao
-Dạ, vâng…con cám ơn cả nhà
-Anh ngồi chơi, em ra sau tắm rửa cho bọn nhóc đã – Cô quay sang hai cô cậu – Bảo Bảo, Bối Bối ra đây dì tắm cho nè
-Con muốn chú tắm cho con à
-Con cũng vậy, chú tắm cho con đi chú
Mẹ Thanh Nhã và Thanh Nhã nhìn hai cô cậu, sao lạ thế nhỉ, vừa mới quen sao hai đứa nhóc này lại quấn quý hắn đến vậy
-Ra dì tắm cho
-Không…con muốn chú tắm cho con thôi
-Ừ…ra chú tắm
Hắn cởi chiếc áo khoác ra, xoắn tay áo lên giúp hai cô cậu tắm rửa, lần đầu tiên hắn tắm cho con nít thật hậu đậu hết biết nhưng mà hai cô cậu lại rất vui còn đùa làm nước văng tung toé
-Hai đứa đừng nghịch nữa ướt áo chú hết rồi kìa – Thanh Nhã
-Không sao – Hắn xoa đầu hai đứa nhóc
Tắm xong phải lau cho thật khô xong rồi giúp chúng mặc quần áo vào, vừa xong là cùng lúc Thanh Nhã vừa dọn xong cơm, mọi người vây quanh bàn ăn
-Lần đầu tiên con tắm cho trẻ con sao?
Bà hỏi là hắn biết mình đã hậu đậu thế nào nên có phận ngượng ngịu
-Dạ, vâng
-Con vẫn chưa lập gia đình sao?
Nghe xong câu hỏi của bà, chén cơm trên tay hắn tự nhiên thấy nặng nề hơn bao giờ hết, hắn thất thần ánh mắt toả ra một sự đau khổ đến tột cùng
-Chú Chú con muốn ăn cá – Bối Bối khiều tay hắn làm hắn tỉnh lại
-Ừ, cá của con đây
-Chú chú con cũng muốn – Bảo Bảo
-Ừ, con cũng có phần đây
-Hihi của em ngon hơn
-Của anh mới ngon
-Thôi hai con mau ăn đi – Mẹ Thanh Nhã miễm cười, bà quay sang hắn – Ta nhìn thấy trong con đang có một điều gì đó khiến con không vui
Hắn nhìn bà, tự dưng hắn muốn thả lòng mình với vùng biển này
-Cách đây bốn năm vợ con đã qua đời – Hắn không nhìn ai cả mà nhìn về một khoảng hư vô – Tất cả cũng do con nếu con bình tĩnh một chút không ghen tuông vô cớ thì…
Bà đập nhẹ lên vai hắn an ủi, nghe cách hắn nói chuyện bà biết hắn đối với vợ của mình tình cảm rất sâu nặng
-Con đừng tự trách mình, tất cả đều do duyên số cả con à
-Dạ, vâng
-Bà ơi! Sao giờ này mẹ con vẫn chưa về?
-Uhm…trời mưa to thế này có lẽ mẹ con sáng mai mới về
-Huhu mẹ ơi – Tự dưng đang ăn cơm hai đứa trẻ lại oà khóc lên
-Không được khóc…tối nay dì Nhã ngủ với mấy đứa nè, mưa to thế này mẹ về sẽ bị té…tụi con không được khóc, tụi con phải ngoan thì mẹ mới thương phải không nè
-Dạ - Hai cô cậu lao nước mắt
Dùng cơm xong. Mưa cũng tạnh, hắn bước ra biển tiếng sóng dồn dập làm hắn cảm thấy nôn nao… không biết lý do làm sao lại thế, chợt chuông điện thoại hắn reo lên
-Alo
-Xe bị chết máy vì đường bị lúng bánh, chủ tịch…tôi thật sự…
-Không sao. Cứ đợi tạnh mưa rồi gọi người đến sữa. Cậu về khách sạn nghỉ đi
-Vậy còn chủ tịch?
-Tôi cũng tìm chỗ trọ. Sáng mai hẳn tính
-Dạ. Vâng
Tắt máy hắn ngồi xuống bãi cát, lấy chiếc điện thoại ra nhìn tấm hình ai đó mà hắn đã chụp lại…rất lâu rồi, bất giác một nụ cười nhớ thương hiện ra và một giọt nước mặn đắng rơi xuống bờ môi của hắn
-Trúc Nhi! Anh thật sự rất nhớ em, em biết không?
Lấy tay sờ nhẹ lên tấm hình, hắn muốn ngay lập tức lôi cái người trong điện thoại bước ra ngoài để hắn được ôm lấy, để hắn được nói rằng hắn sai rồi, hắn đã sai rồi…hắn thật sự rất nhớ nó nhớ từng nụ cười, từng ánh mắt, từng cái ôm của nó dành riêng cho hắn…
-Chú ơi!
Bối Bối giật tay áo hắn làm hắn giật mình, vội lao đi giọt nước mắt kia, hắn miễm cười nhìn cô nhóc
-Sao con chưa ngủ mà ra đây?
-Chú khóc hả chú?
-Không có – Hắn lại miễm cười nhìn Bối Bối
-Chú nói dối, lúc nãy con thấy chú khóc mà, mẹ dạy không được nói dối
-Ừ. Chú xin lỗi!
-Chú nhớ vợ chú hả? – Bối Bối ngồi bên cạnh hắn
-Ừ. Chú rất nhớ cô ấy
Chiếc điện thoại vẫn còn tấm hình lúc nãy, Bối Bối nhìn người trong đó chỉ tay vào
-Vợ chú phải không?
-Uhm. – Hăn đưa tấm hình cho Bối Bối xem
-Cô đẹp lắm, rất giống mẹ con
Hắn miễm cười xoa đầu Bối Bối, đứa trẻ nào mà không khen mẹ mình đẹp kia chứ
-Thôi muộn rồi, chú bế con vào nhà ngủ nào
-Dạ
Hắn bế Bối Bối trên tay, hắn thầm nghĩ nếu nó vẫn còn…thì có lẽ hắn đã có một con nhóc đáng yêu như thế này rồi
-Chú ơi, chú ngủ cùng với Bối Bối nha!
-Ừ
Hắn ôm cô bé vào lòng, tự dưng trong hắn có một niềm khao khác cháy bỏng
@
Tình yêu của người vô tội
Sáng tỉnh giấc, hắn nhận được điện thoại của Chính An, không thể ở lại được nữa vì công ty còn rất nhiều việc cần hắn giải quyết gấp. Hắn chào bà và Thanh Nhã rồi ra về, trước khi đi hắn vẫn không quên hôn vào má hai cô cậu khi hai cô cậu còn chưa tỉnh giấc
-Có dịp hãy đến đây chơi, bọn trẻ mến con lắm đấy
-Dạ vâng. Con cám ơn cả nhà. Con xin phép
-Uhm. Chào con
-Chào anh
Hắn đi ra chỗ đỗ xe, ngay lập tức cùng Chính An trở lại thành phố. Chiếc xe vừa rời đi thì một chiếc xe máy cũ kỹ vừa về đến, hai xe chạy song song nhau nhưng không thể chạm mặt nhau.
-Chú ơi! Huhu – Hai cô cậu vừa tỉnh giấc thì đã oà khóc
-Nín nín dì Nhã thương – Cô cố dỗ dành nhưng sao bọn trẻ cứ khóc hoài thế
-Có chuyện gì thế Thanh Nhã – Nó và anh vừa về đến
-Con xem hai đứa cứ khóc mãi, dỗ chẳng chịu nín
-Nín nín…mẹ thương nào – Nó ôm hai tiểu bảo bối của mình – Sao vậy con, sao con khóc vậy nè nói mẹ nghe đi
-Chú đi rồi huhu
-Chú không chơi với tụi con nữa
-Chú? – Nó nhìn bà và Thanh Nhã
-Chuyện là như vầy… - Thanh Nhã kể lại cho nó nghe, nó trân trân nhìn hai tiểu bảo bối của mình, sao mà chúng không biết sợ người lạ lại còn rất quấn quý nữa
-Anh ta tên gì? – Anh thắc măc
-Anh ấy xưng là Thiên Du
“Thiên Du” cái tên đối với nó sao mà quen thế nhưng nó không nhớ ra, còn anh thì choáng ván không lẽ…không thể…anh không thể tin được…hắn có thể nào tìm đến đây…
-Lần sao anh ta có đến thì mọi người không nên tiếp – Cả nhà nhìn anh khó hiểu
-Sao thế?
-Mình không biết anh ta là ai, biết anh ta là người tốt hay xấu
-Con đừng lo qua cách nói chuyện ta biết cậu ta không phải người xấu
-Phải đó anh
-Con chỉ muốn mọi người đề phòng một chút
-Uhm. Thôi được rồi, hai đứa mau vào nhà đi
Hai đứa trẻ thôi không khóc nữa, ôm mẹ hôn mẹ vì mới xa có một ngày mà chúng thấy nhớ rồi
-Cậu về rồi đấy à? Mọi chuyện tốt chứ? – Quốc Lâm vừa nhâm nhi tách cafe vừa hỏi
-Uhm. Hãy cho tiến hành sớm hơn dự tính
-Hôm qua tôi có trao đổi với Hàn Bá, ông ta bảo hôm nay sẽ cho di dời trường học
-Uhm
Cốc…cốc…cốc… cô thư ký bước vào
-Dạ thưa chủ tịch, giám đốc phía bên công ty giải trí Nhân Phong & người mẫu Thuý Anh đã đến rồi ạ
-Uhm. Cô đưa cô ấy sang phòng họp, tôi sẽ đến ngay
-Dạ vâng
Cô thư ký cuối chào. Hắn cùng Quốc Lâm và Chính An rời sang phòng họp để bàn chuyện quảng bá hình ảnh của công ty.
-Xin chào, tôi là Thiên Du, chủ tịch của tập đoàn Hoàng Vũ, đây là Quốc Lâm và Chính An đều là trợ lý đắc lực của công ty chúng tôi
-Xin chào tôi là Nhân Phong giám đốc công ty giải trí Nhân Phong còn đây là người mẫu Thuý Anh
-Chào cô
-Chào anh
Vẻ đẹp lạnh lùng nam tính ngay tức khắc đã hớp hồn của cô người mẫu xinh đẹp, ngay lúc này đây một cái nhìn trều mến của Chính An dành cho cô đã bị cô nhìn thấy, Chính An vội né tránh. Cuộc họp diễn ra suông sẽ, hợp đồng nhanh chóng được ký kết. Nhân Phong xin phép ra về để Thuý Anh ở lại thuận tiện cho công việc.
-Chính An, cậu chịu trách nhiệm hướng dẫn Thuý Anh – Hắn quay sang Thuý Anh, từ lúc vào đây đến giờ ánh mắt cô vẫn nhìn về phía hắn – Nếu có điều gì thắc mắc cô cứ trực tiếp hỏi Chính An nhé!
-Vâng
-Vậy được rồi, Chính An đưa Thuý Anh sang phòng bên để chuẩn bị
-Vâng. Thưa chủ tịch
Chính An đưa Thuý Anh rời khỏi phòng, hắn khẽ nhắm nghiền mắt lại
-Cậu có thấy cô người mẫu này rất xinh không?
Hắn mở mắt ra nhìn Quốc Lâm
-Cậu muốn nói gì?
-Tớ thấy cô ta có vẻ thích cậu
-Hừ…thế thì đã sao?
-Cậu không định…
-Thôi đi, tớ về trước đây
Hắn đứng dậy rời khỏi phòng, Quốc Lâm quá hiểu hắn mỗi lần nhắc đến chuyện vợ con là hắn cứ tìm đường trốn tránh.
-Chủ tịch của công ty các anh còn rất trẻ - Thuý Anh bắt chuyện
-Uhm. Nhưng trên thương trường anh ấy là một nhà lão luyện
Nghe đến đây cô càng ngưỡng mộ hắn hơn
-Chủ tịch đã có vợ chưa?
Chính An nhìn cô, nỡ một nụ cười
-Có mà…cũng chưa có
-???
-Vợ chủ tịch đã qua đời cách đây 4 năm
-Thế à?
Một tia hy vọng nho nhỏ trong cô, Chính An nhìn được sự hy vọng đó nhưng…cậu nghĩ có lẽ cô hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều thôi.
-Chị hai, chị đang làm gì thế? – Tiểu Minh trông thấy Thảo Nhi đang ngồi ngây người ra, hỏi cũng chẳng trả lời
-Chị hai!!! – Tiểu Minh gọi to làm cô giật mình
-Em gọi chị sao?
-Chị làm sao thế? Mấy ngày nay chị cứ như vậy? – Tiêu Minh ngồi đối diện cô
-Chị…chị có làm sao đâu
-Đừng có giấu em…có phải chị đang nhớ anh Hoàng đúng không?
Thảo Nhi quay mặt đi chỗ khác giống như đang bị nói trúng tim đen vậy
-Làm… làm gì có
-A…anh Hoàng anh về rồi à? – Tiểu Minh đứng dậy ngó ra cửa, Thảo Nhi cũng đứng dậy nhìn theo – Haha thế mà bảo là không nhớ haha
-Tiểu Minh!!! – Cô rượt Tiểu Minh chạy khắp nhà
-Anh Hoàng cứu em
-Còn gạt chị
Cô vẫn tiếp tục đuổi theo
-Em không gạt chị, anh Hoàng đang đứng ở cửa kìa
Cô dừng bước chân, quay lại phía sao? Ánh mắt đó, nụ cười đó…mới có một tuần không gặp thôi mà sao thấy nhớ đến…
-Anh về khi nào?
-Anh vừa về đến – Hoàng bước vào trong
-Thấy em có gạt chị không – Tiểu Minh xoa xoa cái vai – Anh đi có mấy ngày mà chị cứ như bị ma ám suốt ngày thơ thẩn
-Tiểu Minh!!!
-Em có nói sai đâu…còn nữa lúc châm trà thì chế nước tràn ra ngoài, lúc ăn cơm thì để rơi đũa, lúc…
-Tiểu Minh!!! – Ánh mắt như muốn đánh người của Thảo Nhi làm Tểu Minh khựng lại
-Hihi em đi trước nha bye bye
Tiểu Minh chạy ra ngoài, Hoàng nhìn cô miễm cười, bước đến gần cô hơn, lấy tay vuốt nhẹ mái tóc cô
-Anh rất nhớ em!
Chỉ vỏn vẹn bốn từ mà làm trái tim cô như muốn nhảy khỏi lòng ngực, cô thẹn thùng giật tay ra khỏi tay Hoàng nhưng không giật ra được trái lại còn bị Hoàng ôm chặc vào lòng
-Đừng tự dối mình nữa được không? Anh biết em cũng yêu anh kia mà…Trúc Nhi đã đi nhưng đó không phải lỗi tại em đừng dằn vặt mình như thế nữa được không?
Cô đã khóc, Hoàng nói đúng cô đang trốn tránh tình cảm của Hoàng, cô không dám yêu Hoàng
-Thảo Nhi, hãy cho phép anh được xen vào cuộc sống của em, được che chở bảo vệ em, được chia sẽ niềm vui nỗi buồn cùng em có được không?
Hoàng nắm lấy hai tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô với chất giọng thật tha thiết, cô khẽ miễm cười gật đầu đồng ý
-Vậy là em đã đồng ý
-Uhm.
-Anh yêu em, Thảo Nhi!
-Em cũng yêu anh
Hoàng ôm lấy cô, siết chặc lấy cô, đã 4 năm rồi cậu chờ đợi chỉ có thế thôi. Bên ngoài cánh cửa Tiểu Minh miễm cười vui cùng hạnh phúc của chị mình.
@
Cô giáo nhỏ
-Trường học dời đi như thế thì bọn trẻ sẽ học ở đâu? – Nó tìm đến Hàn Bá
-Chúng tôi sẽ xây lại trường ở khu đất khác, cô không cần phải lo
-Nhưng bây giờ đập bỏ đi thì bọn trẻ sẽ phải nghỉ học trong một thời gian dài để chờ đợi ngôi trường mới hay sao?
-Điều này…
-Tại sao các người chỉ biết nghĩ tới lợi ích của mình vậy? – Nó tức giận
-Cô không cần phải lo tới, chuyện này chúng tôi ắc có cách giải quyết. Mời cô về
-Nói cho tôi biết dự án này của ai thế?
-Hừ…cô còn lôi thôi tôi sẽ phạt cô về tội gây rối
-Ông vừa bảo phạt ai? – Anh trợn mắt hun tợn nhìn ông ta làm ông ta hoản
-Là…của tập đoàn Hoàng Vũ
-Được…tôi sẽ tìm ông ta để hỏi cho ra lẽ
Nó bước ra ngoài, anh vội đuổi theo sau, anh vừa nghe đến hai chữ Hoàng Vũ ngay tức khắc anh đã có thể khẳng định người hôm đó đến nhà anh chính xác là hắn. Anh không muốn nó gặp lại hắn, không muốn hắn lại làm nó thêm khổ, càng không muốn mất nó một lần nữa…vì anh đã yêu nó mất rồi.
-Trúc Nhi đợi đã, em định đi đâu thế?
-Em phải tìm ông ta để nói chuyện rõ ràng không thể để như thế được, đâu phải có tiền thì muốn làm gì cũng được
-Nhưng em tìm anh ta ở đâu? Em biết anh ta là ai mà tìm
-Em… - Anh nói đúng, nó biết mặt mũi người đó thế nào đâu – Em sẽ hỏi thăm thế nào cũng tìm được
-Thôi được rồi, chuyện này để anh lo, mình về thôi
Nó đành chịu, không muốn anh lo lắng, đành theo anh trở về nhà
Sau một tuần làm việc cùng Chính An, Thuý Anh đã phần nào hiểu rõ về vị chủ tịch trẻ này, cô thầm ngưỡng mộ, thầm yêu hắn và cô đang tìm cách để chinh phục trái tim băng giá ấy…
Cốc…cốc…cốc…
-Mời vào – Hắn vẫn chăm chú vào mớ tài liệu
-Chào chủ tịch – Chất giọng nhẹ nhàng vang lên
-Là Thuý Anh…sao giờ này cô vẫn chưa về?
-Chủ tịch vẫn còn làm việc sao? – Cô bước đến gần bàn làm việc của hắn
-Uhm. Cô tìm tôi có việc gì?
Chất giọng lạnh lùng vô cảm, đó là những gì cô cảm nhận được
-Anh có thấy đói không? Hay là chúng ta cùng đi ăn
-Cám ơn cô nhưng…tôi không thấy đói, tôi còn phải làm việc – Hắn lại chú tâm vào tài liệu bỏ mặc cô với gương mặt đông cứng
-Dạ, không sao…em đợi anh làm việc xong mình cùng đi ăn nhá
Hắn không nói gì cứ tiếp tục công việc của mình, cô bước đến bàn hắn gần hơn, một tấm ảnh nhỏ lọt vào mắt cô, là một cô gái với nụ cười thật tươi
-Đây hẳn phải lả người anh rất yêu
-Cô ấy là vợ tôi
Hắn cầm tấm hình vuốt ve khuôn mặt ấy làm cô phải ghen tị với người đã khuất
-Nhưng cô ấy đã…
Ánh mắt giận dữ của hắn nhìn cô trông thật đáng sợ
-Xin lỗi, tôi đang bận mời cô ra ngoài
Thuý Anh sợ hãi trước cái nhìn của hắn, cô vội vàng bước ra ngoài, run rẫy cô bá vào người Chính An
-Em không sao chứ?
-Dạ…không…sao, cám ơn anh
-Để anh đưa em về
Chính An nhìn thấy gương mặt biến sắc của cô lo lắng không yên tâm. Trên đường đưa Thuý Anh về nhà, Chính An cố bắt chuyện chọc cô cười để xua đi sự sợ hãi trong cô
-Anh Chính An
Chính Anh quay sang nhìn cô
-Chủ tịch…hẳn rất yêu vợ mình
Chính An dừng xe, nhìn cô, cậu nhớ lúc nãy cô từ trong phòng làm việc của hắn bước ra với gương mặt hoảng sợ thì cũng đoán được phần nào
-Uhm. Cô ấy chính là người vợ mà chủ tịch rất yêu, phải nói là yêu đến chết…không ai có thể thay thế được
-Nhưng cô ấy đã…chẳng lẽ anh ấy không tính đi bước nữa
Chính An nhìn cô miễm cười
-Có lẽ thế. Nếu là anh anh cũng sẽ làm như thế…vì con người chỉ có một trái tim thì làm sao có thể yêu hai người hả em
Câu nói này làm cô ngượng ngùng quay đi chỗ khác, tự dưng khuôn mặt cô trở nên đỏ ửng, trái tim cô cũng đập thật nhanh…chẳng lẽ….
Mấy ngày trôi qua mà vẫn không nghe anh nói gì về chuyện tìm người đó nói chuyện mà sáng nay trên uỷ ban đã cho người xuống chuẩn bị phá bỏ trường, nó phải làm dữ thì những người kia mới bỏ về…nó trở về nhà với gương mặt hầm hầm
-Anh Phúc Hưng…anh nói chuyện với người đó thế nào rồi?
Nhìn thấy vẻ mặt của nó, anh nghĩ nó không phải đang đùa, mấy ngày qua anh không làm gì cả vì anh không muốn gặp lại hắn
-Anh…
-Thật ra anh có tìm ông ta không?
-Có chuyện gì mà hai đứa làm um xùm thế?
-Dạ, con xin lỗi đã làm mẹ thức giấc – Nó
-Anh chị có chuyện gì thế?
-Không có gì đâu, em đưa mẹ vào nhà đi – Anh nhỏ nhẹ
-Ba Hưng, mẹ đi đâu vậy – Hai cô cậu giật lấy tay anh, anh cũng chẳng biết nó định đi đâu nữa, nó đang giận anh rồi, anh chạy đuổi theo
-Trúc Nhi! Em đi đâu thế?
-Em đi tìm ông ta
-Nhưng em biết tìm ở đâu?
-Em hỏi thăm thì được mà
-Nhưng mà…
-Thôi, anh đừng cản em, em phải đi
-Nhưng…
-Em nói là em phải tìm ông ta hỏi cho ra lẽ kia mà
-Được…được rồi, em đứng đây đợi anh. Anh vào lấy xe chở em đi
Nó gật đầu, nó hơi nặng giọng với anh nhưng vì nó đang rất muốn gặp người đó, rất muốn nói lý lẽ với người đó, tại sao lại chỉ nghĩ cho quyền lợi của mình….
@
Trong lúc đó, tại nhà hắn
-Chuyện dời trường học đến đâu rồi?
-Nghe Hàn Ba thông báo lại vì cô giáo ở đó không muốn học trò mình nghỉ ngang lúc này nên đã làm um lên do đó việc di dời tạm thời dừng lại
-Hãy mau tiến hành đi, dừng để chẫm tiến độ
-Vâng
-Cô gái ấy là ai thế? – Quốc Lâm thắc mắc, không hiểu vì sao cô gái đó lại làm thế, chuyện này đối với cô ta chẳng có lợi ích gì cả
-Nghe là một cô giáo trẻ, không có bằng cấp vì thương bọn trẻ nên đã đến nài nỉ được giảng dạy dù có hay không có thù lao cũng không sao….nhưng nói thật vốn kiến thức trong đầu cô ta không nhỏ chút nào
-Có người như thế kia à? - Hắn đang thảo luận nhưng ánh mắt vẫn không rời chiếc điện thoại
-Cậu đang xem gì mà chăm chú thế?
Quốc Lâm giật chiếc điện thoại trên tay hắn, hắn đang nhìn hình hai cô cậu nhóc còn có hình tự sướng của hắn nữa, Quốc Lâm phì cười
-Haha…không ngờ cậu cũng còn teen dữ vậy – Chính An cũng tò mò không kém – Chính An cậu xem haha
Chính An nhìn tấm hình, hai gương mặt này cậu đã gặp ở đâu rồi thì phải
-Đưa đây – Hắn giật lại
-Này con cái nhà ai mà trông đáng yêu quá vậy?
-Ngày hôm trước xuống đó, tớ đã gặp hai đứa nhóc này chúng rất đáng yêu…còn kéo tớ về nhà
-Chúng không sợ cậu sao?
-Sợ? – Hắn nhìn Quốc Lâm muốn cậu giải thích từ sợ
-Thì nhìn mặt cậu bọn chúng không sợ sao?
-Không những không sợ mà chúng còn bắt tớ tắm cho, còn bắt tớ kể chuyện rồi ôm chúng ngủ nữa
Cả Quốc Lâm và Chính An đang mồm chữ O mắt chữa A nhìn hắn
-Hai người sao thế?
-Không…không có gì
Thật ra là có gì mới đúng, nhìn hắn kể chuyện về hai đứa nhóc mà ánh mắt hắn sáng lên…làm cả hai người thật không hiểu nỗi bọn trẻ có điểm gì khiến hắn trở nên như thế?
-À… - Chính An đã nhớ ra – Hai đứa nhóc này cũng đã được Tiểu Minh ghi lại mấy tấm hình, em nhớ ra rồi…trông chúng rất đáng yêu
-Thật sao? Vậy bữa nào bảo Tiểu Minh mang đến cho anh xem với nhá
-Ai vừa nhắc em vậy? – Tiểu Minh vừa đến
-Woa vừa nhắc tàu tháo là tàu tháo đến rồi – Quốc Lâm trêu
-Thôi đừng trêu nó nữa, em đến đây tìm anh hay tìm Quốc Lâm – Hắn
-Em tìm anh hì hì chị em có nấu một ít canh gà bảo em mang đến cho anh
-Uhm. Cho anh gửi lời cảm ơn tới chị em nha
-Dạ. Vả lại…
-Biết ngay mà, nó không bao giờ tự dưng qua đây đâu – Quốc Lâm lại lên tiếng
-Cậu im xem nào…Tiểu Minh em nói tiếp đi
-Nghe nói mấy hôm trước anh vừa đi ra ngoại thành đúng không ạ?
-Uhm
-Vậy…khi nào anh đi nữa cho em theo với…em muốn chụp thêm ảnh ở đó nữa
-Uhm. Khoảng hai ngày nữa anh với Chính An sẽ ra đó
-Dạ hihi
-Nè…phải hối lộ anh gì đi chứ, tin tức này là do anh tiết lộ kia mà – Quốc Lâm
-Dạ…- Tiểu Minh lôi trong cặp táp mình đang mang lục lội tìm gì đó nhưng không thấy, cậu đành đổ tất cả ra bàn
-Gì vậy chứ? Có cần phải làm thế không? – Quốc Lâm
-Em rõ ràng đã để nó trong này mà – Cậu bơi bốc cả đống đồ lên, một sấp hình cũng bị cậu bới lên không thương tiếc, rơi cả xuống sàn, hắn phì cười giúp cậu nhặc lên
-A đây rồi – Một cái thẻ nhớ, Tiểu Minh đưa cho Quốc Lâm
-Gì thế này? – Quốc Lâm khó hiểu, Tiểu Minh đưa cái thẻ nhớ cho cậu để làm gì
-Đây là tất cả những tấm hình của Sang Sang từ lúc lọt lòng đến nay, em đều chụp lại…hihi đủ để hối lộ anh chưa?
Quốc Lâm nhận lấy…gì chứ những gì liên quan đến Thiên Kỳ và tiểu công chúa Sang Sang cậu không thể nào từ chối được.
-Hihi Thiên Du, nhờ cậu mà tớ có được…
Mọi ánh mắt đều nhìn về phía hắn, gương mặt hắn trở nên thật kỳ lạ, tay cầm tấm hình mà run bần bật, ánh mắt chứa chang sự đau khổ, một cái nhìn đầy hy vọng, đau thương hướng về phía Tiểu Minh
-Cái…cái…này là…
-Dạ, là tấm hình em đã chụp hai đứa nhóc khi đi cùng anh Chính An, anh thấy chúng có đáng yêu không
-Không…tôi muốn hỏi…. – Hắn đứng bật dậy – Đi…tôi…phải đi…
Hắn chạy vụt ra cửa, trước ánh mắt đầy dấu hỏi của ba người còn lại, Quốc Lâm đuổi theo
-Thiên Du, cậu định đi đâu thế?
-Tớ cần phải đi…cô ấy…tớ phải…
Hắn rối rít đến không biết mình đang nói cái gì nữa, Quốc Lâm cảm thấy không ổn tí nào
-Cậu muốn đi đâu để tớ đưa cậu đi
Quốc Lâm lái xe, hắn cứ chập chờn nhìn ra ngoài, mong ngóng nôn nao…cứ bảo Quốc Lâm phải nhanh hơn…nhanh hơn nữa.