Lời của Thư Tất Phương đúng là chắc như đinh đóng cột, anh nói không cho cô ăn ba ngày là thật sự ba ngày liền không cho cô đụng vào miếng đồ ăn nào ngay cả sữa cũng không cho uống, chỉ được uống nước lọc.
Mộ Dung Sở đói đến hao mòn, thần sắc cô liền kém đi thấy rõ, so với việc trực tiếp giết cô thì bỏ đói khiến Mộ Dung Sở còn đau đớn hơn là cái chết.
Bọn người Huyết Tư vũ cũng đau lòng không kém, vốn dĩ bọn họ đã quen với sự tàn bạo của anh, từ trước đến nay ở biệt viện cũng chưa từng có nữ nên không biết được nếu một người phụ nữ chịu hình phạt của bọn họ sẽ như thế nào.
Trong ba ngày đó bọn họ vẫn ở MaCau, Thư Tất Phương không một lần tìm đến cô vì muốn cho cô thời gian dưỡng thương nhưng vì không được ăn uống miếng nào nên cơ thể vẫn thấy không khỏe.
Mộ Dung Sở hôm nay mặc một set quần áo giản dị, ngồi ở phòng khách trầm tư, cô lại một lần nữa cảm nhận được một cảm giác lạ từ mặt dây chuyền của mình, cứ cảm giác như có ai đó đang gọi mình, chợt nhớ ra đã hơn một tuần không liên lạc với tiểu Hắc, cô lo lắng, bồn chồn không yên.
Từ trên lầu bọn người Thư Tất Phương đi xuống, ánh mắt anh liền dán vào cô, nhìn chằm vào vết thương ở cổ nhờ có thuốc đặc trị riêng do Huyết Tư Phong điều chế mà vết thương mới không để lại sẹo, ba ngày không gặp anh vừa nhìn liền nhận ra cô đã gầy đi vài phần.
Thư Tất Phương âm thầm ra lệnh cho Huyết Tư Phong vào bếp nấu vài món, còn mình cùng Huyết Tư vũ đến sofa ngồi xuống cạnh cô, thấy anh cô không nói câu nào chỉ nhìn lướt qua rồi thôi, không quá lâu Huyết Tư Phong cho gọi bọn họ vào ăn, Thư Tất Phương đứng dậy, lạnh lùng nhìn cô.
“ Vào ăn cơm “
“ Được ăn rồi sao “
Mộ Dung Sở nghe đến ăn liền hớn hở, cô cười tươi với anh, chân nhanh như gió chạy trước, nhìn đống đồ ăn trên bàn hai mắt Mộ Dung Sở sáng lóa như thấy vàng, có khi vàng trong mắt cô vàng còn không quan trọng bằng được ăn cơm.
“ Chủ nhân à, mời anh ăn nhé “
Thấy vẻ rạng rỡ kia, Huyết Tư Vũ cũng cười thầm, dáng vẻ cô khi thấy đồ ăn trong mắt hắn luôn giống như một câu chuyện hài.
Bọn họ vui vẻ ăn uống say sưa, một mình Mộ Dung Sở ăn tận 6 bát cơm liền, đống đồ ăn do Huyết Tư Phong nấu ra ngay cả Thư Tất Phương còn chưa gắp được ba đũa thì cô đã ăn mất một nửa rồi.
Ba người đàn ông nhìn cô lắc đầu, bó tay.
…
“ Ăn no rồi chứ, chuẩn bị đi năm phút nữa xuất phát “.
Thư Tất Phương ngồi cạnh cô, chăm chú vào chiếc máy tính bản, gương mặt nghiêm nghị.
“ Chủ nhân chúng ta lại đi đâu vậy “
“ Las Vegas “
Ngồi trên máy bay tư nhân của Thư Tất Phương, Mộ Dung Sở không hề hay biết anh và cô đang dựa vào nhau ngủ ngon giấc, lại lần nữa bọn Huyết Tư Vũ nhìn thấy cảnh tượng hiếm này, hắn chỉ mỉm cười nhẹ rồi tập trung lái chiếc máy bay trong đêm tĩnh mịch.
Las Vegas là thành phố đông dân nhất ở tiểu bang Nevada, là thủ phủ của quận Clark, và là một thành phố nghỉ dưỡng, đánh bạc và ẩm thực nổi tiếng thế giới.
Mộ Dung Sở đã nghe qua đến nơi này, cô cũng hứng thú muốn một lần được đặt chân đến bởi vì cô cũng là một con bạc chính hiệu.
Mở mắt ra cô lại thấy mình ngồi trong một con xe Audi, phong cảnh bên ngoài vô cùng phồn hoa, mỹ lệ, bên cạnh là Thư Tất Phương lại say sưa vào con máy tính bản của anh.
“ Chủ nhân à, sao chúng ta lại đi Las Vegas vậy “.
Mộ Dung Sở nghĩ với hiện trạng hiện giờ của anh không hợp để làm phiền nhưng cô lại không thắng nổi trí tò mò của mình.
Anh quay sang lườm cô một cái thật sắc rồi thả lỏng cơ mặt, giọng trầm thấp
“ Đánh bạc “
“ Hả “
Nghe anh nói bọn Huyết Tư Vũ liền cười lên nhưng nụ cười không thể quá rõ ràng.
Cô không nghe lầm chứ, bá chủ Nam Sơn cũng mê cờ bạc đến mức bay sang tận Las vegas, chưa bao giờ nghe người ta nói bá chủ Nam Sơn cũng là một tay bạc đó nha, giữ trong mình sự khó hiểu im lặng cả buổi trời.
Thật sự như lời anh nói bọn họ lại dừng chân ở một nơi gọi là PLC Hotel & Casino.
Vừa bước vào liền nghe thấy một tiếng nói vọng lại “ Anh à, lâu rồi không gặp “.
Một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp mặc trên mình chiếc đầm body ôm cơ thể cô cực khít, dáng vẻ quyến rũ mà Mộ Dung Sở chưa từng nhìn thấy ở bất kỳ người phụ nữ nào cô từng gặp, đôi chân kia có vẻ dài hơn chân cô vài ba xen ti, trắng nõn nà đến cả Mộ Dung Sở cũng phải nuốt nước bọt.
Cô gái vui vẻ đi đến ôm kiểu chào hỏi mà người phương Tây thường hay chào nhau với Thư Tất Phương nhưng chưa được 5 giây đã bị anh đẩy ra
“ Lộ Khiết “, anh trừng mắt, giọng lạnh lùng mang hàm ý cảnh cáo.
“ Được, được,….Phong, Vũ lâu ngày không gặp “
“ Lộ tỷ, lâu ngày không gặp “
Ba người bọn họ vui vẻ ôm nhau, so với Thư Tất Phương thì chào hai người này còn có hứng hơn, Huyết Tư Vũ kéo Mộ Dung Sở lại gần mình, trịnh trọng giới thiệu.
“ Tiểu bắn tỉa, đây là nữ vương vùng Las Vegas này, là em gái họ của chủ nhân, Lộ Khiết “
Mộ Dung Sở nhướng mày, Thư Tất Phương vậy mà vẫn còn người thân ?, trước nay cứ nghĩ anh một thân một mình bên cạnh chỉ có Huyết Tư Vũ và Huyết Tư Phong xem như là người thân.
Lộ Khiết nhìn Mộ Dung Sở không rời mắt, không phải là vì thấy thắc mắc về cô, vốn dĩ trước khi bọn họ đến đây cô đã nghe nói sẽ có cô theo rồi, cũng biết cô bên cạnh Thư Tất Phương bằng danh tính gì, chỉ là muốn nhìn rõ vẻ đẹp ngọt ngào có phần lai tây của Mộ Dung Sở.
“ Bọn họ đều gọi cô là tiểu bắn tỉa á, vậy tôi cũng gọi như vậy nhé “.
Vừa dứt câu Lộ Khiết đi đến nhẹ nhàng ôm lấy Mộ Dung Sở, cô cũng lịch sự đáp lại bằng một cái ôm.
“ Đủ rồi “.
Thư Tất Phương nhăn nhó, anh kéo mạnh Mộ Dung Sở rời đi, để lại Lộ Khiết cười hả hê, thích thú.
Ngồi ở phòng khách của một căn phòng lớn, Lộ Khiết không một giây rời mắt khỏi Mộ Dung Sở.
Ánh nhìn khiến Mộ Dung Sở khó hiểu, bất giác nhìn lại cô ta, dáng vẻ Lộ Khiết trong mắt Mộ Dung Sở cảm nhận được chính là một bad girl chính hiệu, đúng hơn là đứng đầu trong giới bad girl, cũng không hề lạ khi Mộ Dung Sở nghĩ như vậy, vì Lộ Khiết được người ngoài xưng gọi là nữ vương còn là nữ vương tại chốn xa hoa này.
Một nhân viên phục mang đến đầy những loại bánh ngọt và trái cây, lúc này Mộ Dung Sở mới chịu rời mắt chăm chú vào chỗ đồ ăn, bây giờ vẻ đẹp của Lộ Khiết không là gì trong mắt cô nữa, Mộ Dung Sở hệt như một con mèo ngoan trước chỗ đồ ăn kia.
Thư Tất Phương thấy cô không còn quan tâm chuyện khác nữa đành im lặng mặc cô, quay về phía Lộ Khiết, giọng lạnh “ Người của Trụy Thành đang ẩn náu ở đây sao, bao nhiêu ngày rồi “
“ Phải đó anh, người của em đã xác nhận thông tin này hoàn toàn chính xác rồi em mới dám báo anh “
Lộ Khiết lộ ra vể đau khổ, liếc nhìn Mộ Dung Sở rồi nói tiếp: “ Vừa mới hôm qua bọn họ đã giao dịch ma túy ở sòng bạc của em nhưng em không thể ra mặt giải quyết được “
Thư Tất Phương chăm chú nghe Lộ Khiết báo cáo mọi chuyện, lâu lâu có liếc nhìn về phía Mộ Dung Sở xem cô ăn uống đến đâu.
Mộ Dung Sở ăn no, chụp đại một ly rượi vang trắng trước mặt Thư Tất Phương uống một hơi hết sạch, không ai biết vì ai cũng đang tập trung vào Lộ Khiết.
“ Anh à, anh làm gì thì làm, đừng để tên Trụy Thành đó làm chướng mắt em nữa, em sẽ chuyển nhượng lại một nửa tài sản ở Las Vegas này cho anh nhé “.
Lộ Khiết bày ra vẻ nũng nịu với anh, gương mặt dễ thương phải biết.
Nghe đến số tài sản kia, Thư Tất Phương nhướng mày, cảm thấy cô em gái này của mình lần này chơi lớn quá nhưng mà nếu vậy thì anh cũng sẽ trở thành nam vương nửa vùng Las Vegas, nửa vùng kia là của nữ vương Lộ Khiết cô.
Suy nghĩ thấu đáo Thư Tất Phương gật gật đầu mình, giọng lạnh lùng: “ Được “.
Thư Tất Phương đưa tay ra trước mặt Mộ Dung Sở gõ gõ lên bàn ra hiệu, Mộ Dung Sở liền đứng dậy cùng anh rời đi.
Đêm đến Huyết Tư Vũ cùng Huyết Tư Phong tìm đến sòng bạc cùng Lộ Khiết quét sạch mọi trò chơi, còn Mộ Dung Sở vì lúc nãy húp hết một ly rượu mà ngủ như một con heo chết trong phòng, bên cạnh là phòng của Thư Tất Phương, anh ngồi trong phòng mình trầm mặc suy nghĩ về chuyện của Trụy Thành, một phần là do chứng khó ngủ của mình nên dù có cố cũng không thể chợp mắt.
Trong đêm tĩnh mịch Thư Tất Phương vẫn còn chễm chệ trên ghế bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cực mạnh, tiếng gõ như thể muốn đập nát cánh cửa kia ra, sự tức giận lại trổi dậy, tuy anh không ngủ nhưng không cho phép bất kỳ ai làm phiền anh nghỉ ngơi, tiếng gõ quá dồn dập, Thư Tất Phương bật dậy mở mạnh cánh cửa, nhìn thấy Mộ Dung Sở anh càng tức giận hơn, nắm chặt lấy tay cô gào lên
“ Ai cho cô cái gan dám làm phiền tôi hả “
Anh nhìn kỹ vào cô chợt nhận ra Mộ Dung Sở rất lạ, gương mặt vô hồn, bất ngờ hơn là hai mắt cô đang nhắm chặt trên tay còn đang ôm chặt cái gối của mình, Thư Tất Phương liền hiểu ra cô là đang bị mộng du, mấy ngày qua sống chung như vậy anh lại không hề biết gì.
Mộ Dung Sở trong vô thức kéo mạnh tay anh đi vào phòng, đẩy mạnh khiến Thư Tất Phương ngã nhào lên giường, cô đi đến đặt cái gối xuống rồi nằm bên cạnh ôm chặt anh tiếp tục giấc ngủ, Thư Tất Phương kinh ngạc, có ý định đẩy cô ra nhưng khi tay anh đặt lên vai cô, lại cảm thấy trong lòng có chút lạ thường, cái ôm này của cô lại ấm áp đến vậy, Thư Tất Phương chưa bao giờ cảm nhận từ ai sự ấm áp này, buông lỏng tay mình anh xoay người nằm ngửa ra nhìn trần nhà rồi ngủ đi lúc nào không hay.