Vừa nghỉ ngơi, buổi tối vừa ăn xong trời đã về khuya rồi, ban ngày thời tiết vô cùng nóng bức nhưng về đêm lại rất mát mẻ, phong cảnh xung quang nơi bọn họ u tối vô cùng, Mộ Dung Sở lần đầu tiên cảm thấy khó ngủ, cô lẳng lặng đi ra một con suối, ngồi ở đó ngước đầu ngắm sao trời, không khí thật sự rất trong lành, trong đêm tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng nước róc rách từ con suối nhỏ, còn có cả đom đóm, vài ba con đom đóm bay xung quanh cái cây gần chỗ cô đang ngồi, Mộ Dung Sở nhắm mắt thả hồn vào cảnh đêm, phía sau cô liền có tiếng bước chân, không to cũng không nhỏ, chầm chậm đi đến, tiếng nói gần ngay bên tai.
“ Sao em không ngủ “
Mộ Dung Sở quay đầu nhìn anh rồi nhìn lại con suối: “ Không ngủ được “
Thư Tất Phương ngồi xuống bên cạnh cô, nếu nói anh khó ngủ thì còn tin được chứ một người ăn ngủ đều đặn như cô mà cũng có lúc khó ngủ.
Rất khó tin.
“ Chủ nhân à, cảnh đêm ở đây thật đẹp “, cô nhìn anh cười tươi, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nụ cười tự nhiên nhất của cô, nó rạng rỡ, sáng rực đánh tan màu u tối nơi đây.
“ Ừm, đúng là rất đẹp “
Hai con người cứ vậy ngồi dính chặt vào nhau cùng hít lấy một bầu không khí, cùng nhau ngẩng đầu ngắm bầu trời rộng lớn kia, nhận thấy hai mắt cô bắt đầu lờ đờ, Thư Tất Phương kéo cô lại để cô tựa đầu lên vai mình, giọng dịu dàng, khe khẽ: “ Em buồn ngủ thì ngủ đi “
Mộ Dung Sở thả lỏng cơ thể từ từ nhắm mắt đưa bản thân vào trạng thái ngưng hoạt động, một tay cô vòng sau eo anh, rất tự nhiên mà ngủ.
Thư Tất Phương ngay lúc này lại không tin được, mình lại có lúc tự do ngắm trời đêm, hóng gió trời như lúc này, ngay khoảnh khắc này chỉ ước thời gian ngừng trôi, cứ như thế này mãi thì thật tốt.
Ở một nơi nguy hiểm luôn rình rập xung quay, không thể biết trước được sống chết trong chớp mắt, lại có lúc có cảm giác bình yên đến lạ, nhìn người con gái đang say giấc trong lòng mình, Thư Tất Phương tự mình ngờ vực, anh không biết anh đối với cô là như thế nào, người khiến anh hết lần này đến lần khác phải phá bỏ nguyên tắc, chỉ có cô mới có được sự châm chước và sự kiên nhẫn của anh.
Nếu nói là thích thì anh cũng không biết có phải là thích hay không, ngay cả anh cũng không hiểu được cảm xúc của bản thân mình, anh đối với cô lúc dịu dàng, lúc giận dữ, lúc lại như kẻ điên đối mặt với sự bướng bỉnh của cô anh luôn cố gắng kiềm chế bản thân mình.
Nếu nói là yêu thì anh chắc chắn sẽ không tin vì anh không biết tình yêu thật sự là gì, thế nào gọi là yêu, từ nhỏ đã thiếu tình yêu thương từ gia đình, lớn lên lại bị cuộc sống vùi dập thành một con người như bây giờ, phụ nữ trong mắt anh chỉ như một thứ để anh phát tiết, 1 nơi trút cơn buồn bực của mình.
Anh chưa từng nghĩ đến chuyện yêu một người, tình yêu chính là thứ anh không tin tưởng nhất trên đời.
Không phải thích cũng không phải yêu.
Vậy thì là gì.
…
Mộ Dung Sở thức giấc thấy mình đang nằm trong lều, giấc ngủ tuy dài những không được ngon, ở một nơi xa lạ này cô lại nhớ đến giấc ngủ ở biệt viện.
Bên ngoài có tiếng người rì rầm, bóng người đi qua đi lại trước lều cô, có vẻ rất nhộn nhịp .
Từ sáng sớm Thư Tất Phương đã cho điều động tất cả người của anh ở Tây Vực lại, bọn họ cùng nhau nghiên cứu địa đồ, con đường dẫn đến thành Tây Vực vô cùng khó đi, vì địa hình nơi đây chủ yếu là những con sông nhỏ và núi, nên dù có đang đi trên một đường khác thì phong cảnh cũng giống hệt con đường cũ, chỉ cần chút lơ là là sẽ lạc ngay.
“ Tiểu bắn tỉa, tỉnh rồi à “
Lúc này còn vô cùng náo nhiệt cô chỉ đi thay có bộ đồ mà bây giờ chỉ còn lại mỗi Huyết Tư Vũ đang ngồi lau vũ khí.
“ Chủ nhân đi đâu rồi “.
Mộ Dung Sở dụi dụi mắt mình, lấy đại một cái ly nước trên bàn uống ừng ực.
“ Chủ nhân đi thông đường rồi “.
Huyết Tư Vũ dứt câu hắn đi về phía bàn ăn cách đó vài bước chân lấy đến cho cô một bát cháo hành và một cái bánh.
Ở một nơi phần lớn chỉ có sa mạc thì không thể có hải sản hay rau củ quả mà ăn được.
Chỉ có trong nội thành Tây Vực mới có những thứ sơn hào hải vị đó, Mộ Dung Sở tuy rất ghét cháo trắng nhưng trong tình cảnh hiện tại cô chỉ đành ăn lấy.
“ Đi bao lâu rồi “
“ Mới được 15 phút “
“ Vậy bao giờ họ mới về “
“ Chắc cũng phải vài tiếng “
Đến tận trưa, hai người đã ăn xong cả bữa trưa vẫn chưa thấy bọn người của Thư Tất Phương trở về.
Ngồi chễm chệ trên cái ghế tay chống cằm, dưới ánh nắng gắt mặt cả hai nhăn nhó khó coi, ánh mắt ngóng chờ hệt như hai đứa con đang đợi mẹ về.
Từ bên tai Mộ Dung Sở, trong bụi rặm cách chỗ bọn họ khoảng 3m, phát ra tiếng lá cây sột soạt.
“ Có thứ gì ở đó sao “.
Tư Vũ ngoắc đầu, hắn hơi nhíu mày hỏi lại cô.
Mộ Dung Sở không trả lời hắn mà trực tiếp đứng dậy đi lại chỗ đó, Tư Vũ không nhúc nhích hắn nhìn cô vừa sợ hãi vừa tò mò.
“ Em làm gì đó “
Bước chân của Mộ Dung Sở bị giọng nói của Thư Tất Phương giữ lại, cô quay đầu nhìn anh, đưa một tay lên mặt che nắng.
“ Chủ nhân, trong đó có tiếng động “
“ Em qua đây “
Mộ Dung Sở xoay người đi lại ngồi xuống cái ghế bên cạnh anh, Thư Tất Phương hấc đầu ra hiệu cho Tư Phong đi kiểm tra.
“ Chủ nhân không có gì cả “
“ Sao lại không có gì, rõ ràng có tiếng động, anh đã kiểm tra kỹ chưa, để tôi tự đi thì hơn “
Mộ Dung Sở nghi hoặc, cau mày nhìn hắn, vừa đứng lên đã bị Thư Tất Phương nắm lấy cánh tay kéo lại, anh hơi nheo mắt, giọng nghiêm nghị: “ Đã nói không có gì, không đến lượt em đích thân kiểm tra “
Mộ Dung Sở cô cảm nhận được sự kỳ lạ, chắc chắn ở đó có thứ gì đó, chỉ là không biết là người hay là vật mà thôi nhưng có vẻ chỉ mỗi cô nghi ngờ.
“ Chủ nhân, địa hình thế nào “.
Tư Vũ nhanh nhẹn rót một ly nước đặt trước mặt anh.
“ Rất phức tạp “, gương mặt Thư Tất Phương không biến sắc, anh nhận lấy ly nước uống nhanh một ngụm liền hết sạch.
“ Sao chúng ta không trực tiếp gửi thư cho tên vua đó bảo là chúng ta đến, hắn sẽ cho người đến đó chúng ta “.Tư Vũ nhìn quanh một lượt tất cả người ở đó, trên mặt ai cũng hiện rõ sự mệt mỏi.
“ Nếu hắn biết chúng ta đến đây chắc chắn sẽ cho người đến nhưng không phải để đón chúng ta mà là giết chúng ta, hắn biết chúng ta đến đây là vì giúp Toàn Quy chủ nhân chỉnh đốn hắn, cậu nghĩ hắn đối với chúng ta có hiếu khách được không “.
Tư Phong ngồi gần đó, búng mạnh lên trên hắn, vừa say nắng vừa bị đánh Tư Vũ hoa cả mắt.
Mộ Dung Sở không còn nhìn rõ mọi thứ xung quanh, hai bên tai ong cả lên, cô nhận ra bản thân đã bị say nắng liền dựa đầu vào Thư Tất Phương thở hỗn hễn.