Càng về trưa, nhiệt độ càng tăng, cái nóng ở đây có thể bỏng chết người, ánh nắng chiếu rọi khiến mọi thứ chói lóa nhìn không rõ, vẫn là đám người Thư Tất Phương, ngoại trừ Mộ Dung Sở ra thì ai cũng bình thản dưới cái nóng như hỏa diệm sơn này, đây là lần thứ 3 bọn họ đến đây, còn đây là lần đầu Mộ Dung Sở đến, chỉ mấy tiếng cô đã say nắng không biết bao nhiêu lần.
Không khí đang trầm lặng liền bị một tiếng động phá vỡ, Mộ Dung Sở cực kỳ nhạy cảm chỉ cần một tiếng động khẽ trong phạm vi 5 mét cô cũng có thể nghe thấy được, Mộ Dung Sở bật dậy khỏi bờ vai của Thư Tất Phương.
“ Có tiếng gì đó “
Câu nói thu hút sự tò mò của tất cả người ở đây, bọn họ ai cũng lắng tai nghe nhưng không ai nghe thấy, ngay cả Thư Tất Phương cũng không nghe ra được.
“ Là xe địa hình “
Mộ Dung Sở đứng bật dậy, ánh mắt nhìn xa xăm, trước mặt họ là một thế giới cát vô định, chỉ thấy màu vàng nghệ của cát ngoài ra không có bóng dáng của bất cứ thứ gì khác.
“ Tiểu bắn tỉa tôi đâu nghe thấy gì “
“ Đợi anh nghe thấy có khi lại muộn rồi, cũng không biết người đang đến là bạn hay là thù"
Cô chỉ xác định được là có người đang chạy xe địa hình đến đây nhưng không biết là người của Thư Tất Phương hay là bọn người hôm trước đã tấn công bọn họ.
Thư Tất Phương giữ chặt tay cô, bọn họ ai cũng trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, vẻ mặt ai cũng vô cùng nghiêm trọng, nhìn theo hướng cô đang nhìn, Mộ Dung Sở nhắm chặt mắt lắng tai nghe lần nữa, giọng cô chắc nịch:” Là 4 chiếc xe địa hình “
Vứa dứt câu ngước đầu lên đã nhìn thấy 4 chiếc xe địa hình đang phi như điên đến chỗ bọn họ, một tiếng “ đoàng “ lớn, Thư Tất Phương bước lên cơ thể anh chắn trước cô, khẩu súng đã được lên nòng bắn liên tục về phía đó, tiếng súng từ hai phía vang lên như thể xé toạt bầu trời, hai bên chiến đấu vô cùng quyết liệt, Mộ Dung Sở lùi về sau cô đút tay vào cái hộp gỗ mình mang theo, lấy ra một thứ hệt như mìn, dứt khoát ném về phía bọn người kia, chớp mắt một chiếc xe nổ tung, thêm một quả hai chiếc xe đằng sau liền ngã xuống, chiếc xe cuối cùng bị hai chiếc xe kia cản đường liền lệch tay lái rồi ngã theo.
“ 10 điểm cho tiểu bắn tỉa “
Huyết Tư Vũ mồ hôi chảy ròng trên gương mặt, hắn vừa thở mạnh vừa vỗ tay tán dương cô, ai cũng nhướng mày, đơ người.
Có tổng cộng là 12 tên tấn công đều bị người của Thư Tất Phương bắt gọn, đưa tới trước mặt anh.
“ Chủ nhân là người của Salim, hắn là muốn đuổi cùng giết tận chúng ta, lũ chó này “
Mộ Dung Sở thở phào ngồi xuống, khó hiểu nhìn bọn họ, cô chau mày: “ Salim là ai “.
“ Là kẻ thù Nam Sơn, trong giới vũ khí hắn với chủ nhân là một chín một mười “.
Salim là người Tây Vực chính gốc hắn là tay buôn vũ khí đứng đầu vùng Đông Nam Á, hắn luôn muốn trở thành bá chủ trong giới vũ khí có thể một tay nắm trùm toàn bộ thế giới ngầm nhưng lại thua dưới tay Thư Tất Phương, hắn so với anh ngoài việc dùng súng ra thì là một tên ngốc, làm việc không hề tính toán hay suy nghĩ, đây cũng chính là điểm chí mạng là điều duy nhất luôn khiến hắn bại trận dưới tay anh.
Thư Tất Phương đi đến gần một tên đang quỳ rạp, anh bóp chặt khuôn mặt hắn,nhếch môi khinh bỉ, giọng lạnh lẽo.
“ Salim đang ẩn thân ở đâu “
“ hừ,…có ngu tao mới nói “
“ Có khí chất “
Một tiếng ‘ đoàng ‘, tên đàn ông bất động, viên đạn bay xuyên qua trán tạo nên một cái lỗ tròn đỏ chói, máu phụt ra thấm đỏ màu cát những tên còn lại cũng run rẩy, Thư Tất Phương lại đi về phía một tên khác, lần này anh ngồi một chân đối diện với hắn, còn chưa kịp nói gì liền nghe thấy tiếng hét của Mộ Dung Sở.
“ Chủ nhân, cẩn thận “
Ngay sau đó Thư Tất Phương ôm chặt cánh tay trái, anh nhíu chặt mày, ánh mắt bùng lửa, nhìn xuống đất một con bọ cạp đen to đang bò ngọ ngậy, trong chớp mắt Thư Tất Phương bị con bọ cạp đó cắn phải, bọn người Tư Vũ chạy đến đỡ anh, tên đàn ông cười lớn, vô cùng thỏa mãn.
“ Haha,… lần này mày chết chắc rồi Thư Tất Phương, đó là loài bọ cạp độc nhất Tây Vực, chỉ có vua của Tây Vực mới có thuốc giải, nếu trong 7 ngày không uống được thuốc giải mày sẽ thăng thiên, hahaha “.
“ Chủ nhân, tôi hút độc ra cho anh nhé “.
Mộ Dung Sở đưa miệng vào vết cắn nhưng lại bị Thư Tất Phương hấc ra.
“ Em điên rồi sao, ngay cả em cũng sẽ trúng độc “.
Hơi thở Thư Tất Phương trở nên khó khăn, xung quanh vết cắn đã chuyển màu thành tím, chất độc kia đang lan ra khắp cánh tay.
“ Bây giờ ngay cả việc vào thành cũng khó, thì làm sao bọn mày có được thuốc giải, chưa kể chỉ có vua của bọn ta mới có thuốc giải, cả Tây Vực không có lọ thứ 2, hahaah…”
Một tiếng súng nữa bắn xuyên ngực trái, hắn chết ngay tại chỗ những tên còn lại cũng bị Tư Phong bắn chết hết.
Thư Tất Phương dần dần ngất lịm đi.
…
“ Salim tên chó, hắn còn chơi cả trò này “ Tư Vũ tay thu thành nắm đấm, hắn đã tức giận đến mức đỏ cả mắt.
Mộ Dung Sở im lặng trầm ngâm, ngồi ở giường nhìn Thư Tất Phương không ngớt, một ngón tay anh động cô liền cảm nhận được, giọng hiện rõ sự lo lắng: “ chủ nhân “
Thư Tất Phương ngay cả việc mở mắt cũng rất khó khăn, anh nhìn cô cười nhẹ: “ Không cần lo lắng “
Sau khi Thư Tất Phương bất tỉnh, Tư Phong đã nhanh chóng nghiên cứu thuốc tiêm cho anh tạm thời có thể hạn chế sự di chuyển của chất độc, kéo dài thời gian phát tác độc trong cơ thể anh.
Bọn họ chỉ có 7 ngày, nếu sau 7 ngày Thư Tất Phương không có được thuốc giải thì anh thật sự sẽ chết ở nơi này.
Vấn đề quan trọng hiện tại chính là thuốc giải kia đang trong tay Ngụy Tranh – Vua của Tây Vực.