“ Sở, em không được uống nữa, đưa cho anh"
Mộ Dung Sở cầm lấy chai rượu nốc mấy nốc liền, khiến Thư Tất Phương sửng sốt, giật lấy chai rượu từ tay cô giấu đi, người phụ nữ khi say cực kỳ càn quấy, thay vì tức giận thì anh lại vô cùng nuông chiều cô, cô muốn anh đưa đi dạo, anh liền dùng con Audi của mình chở cô một vòng ngoại ô, cô nói đói bụng anh lền xuống bếp nấu cho cô bát mỳ bò cô thích ăn nhất, cô nói muốn ngắm sao anh liền lấy ra cái kính viễn vọng đưa cô lên nóc nhà, hai người cùng nhau ngắm sao,!
Thoáng chốc đã hơn 2 giờ sáng, Mộ Dung Sở nằm trong lòng anh ngủ thật ngon, Thư Tất Phương thì mệt bỏ hơi tai, bây giờ anh nận ra rồi, Thư Tất Phương anh không sợ trời không sợ đất chỉ sợ Mộ Dung Sở uống say.
Bất ngờ cô tỉnh giấc, thấy anh đang ôm chặt lấy mình, bất giác nở nụ cười ngón tay nhỏ vuốt ve cánh mũi anh, giọng nói thỏ thẻ bên tai người đàn ông.
“ Chủ nhân à, anh đẹp trai quá “
“ Đẹp đến mức nào “
Mộ Dung Sở giật mình, rõ ràng anh đang ngủ vậy mà lại có thể đáp lại lời cô, Thư Tất Phương từ từ mở mắt, ánh mắt anh liền thay đổi nhìn cô hờn dỗi,
“ Sở, em có nhớ đêm qua em càn quấy thế nào không “
Mộ Dung Sở ôm đầu mình, cố gắng thế nào cũng không nhớ được gì chỉ nhớ bản thân cùng bọn Tư Phong uống rượu, chợt lóe lên một tia suy nghĩ có phải cô uống say quá rồi làm ra chuyện gì rồi không.
“ Chủ nhân à, em đã uống say sao “
Thư Tất Phương nhướng mày nhìn cô, không cần anh trả lời cô cũng biết chuyện gì xảy ra rồi, Mộ Dung Sở cười ngượng ngùng, cắn môi tránh né ánh mắt anh liền bị Thư Tất Phương dữ chặt cằm.
“ Em định bù đắp cho anh thế nào đây “
“ Anh muốn em làm gì để bù đắp cho anh “
“ Em nói xem “, Thư Tất Phương cười tà mị, cô nhìn rõ trong đáy mắt anh lóe lên sự dục vọng.
!
Thư Tất Phương cười yêu nghiệt, tốc độ ra vào càng lúc càng nhanh hơn, Mộ Dung Sở vì bị kích thích quá mạnh mà hét lên.
Thư Tất Phương lật cô lại, hôn lấy đôi môi ướt át, từ đằng sau anh chầm chậm tiến vào, từ miệng người phụ nữ phát ra những âm thanh mê hoặc, tà mị.
Mỗi lần đưa vào đều khiến cô như được đưa lên tận trời xanh.
!
“ Đau, chủ nhân à, đau quá “
Mộ Dung Sở thổn thức, cô vùi mặt vào cổ anh, yếu đuối trách mắng anh, Thư Tất Phương nhìn gương mặt nhắn nhó kia anh liền đau lòng, anh luôn không nỡ làm cô đau, nhưng mỗi khi đối diện cơ thể ngọc ngà đó anh như bị điều khiển, không kiềm chế được sự tác động của mình mỗi khi vào người cô.
" Sở, anh xin lỗi "
Thư Tất Phương vuốt ve khuôn mặt nhỏ, bế cô vào phòng vệ sinh, giúp cô tắm rửa, giúp cô gội đầu rồi sấy tóc,!
" Ăn nhiều vào "
Thư Tất Phương gắp cho cô một bát đầy thức ăn, Mộ Dung Sở nhìn đống đồ ăn hoa cả mắt, anh tiến sát vào tai cô, trêu ghẹo.
" Đêm qua mất sức nhiều vậy, nên bây giờ ăn nhiều vào một chút "
Cô trừng mắt hờn dỗi nhìn anh.
" Chủ nhân, dọn sạch hầm rượu rồi, tất cả rượu đều đưa đến sòng bạc rồi "
Mộ Dung Sở ngẩng đầu nhìn anh, liền quay sang phía Tư Vũ khó hiểu
" Sao lại dọn hầm rượu "
" Lẽ nào em muốn phá nát biệt viện này mới vừa lòng à "
Thư Tất Phương nhìn cô trách, nghĩ lại đêm qua cô chỉ mới uống có hai chai mà đã nhuộm đỏ cả biệt viện bằng rượu rồi, nếu còn giữ rượu trong nhà e là sẽ có ngày cô say đến mức giết người, phóng hỏa.