Ngồi trong con xe Audi màu đen của Thư Tất Phương, anh thì bận rộn xem đồ của mình, cô thì ôm chặt lấy cánh tay anh mà ngủ, phía sau là chiếc Volvo của Toàn Quy.
Sau khi chỉnh đốn lại đám người của Ruang Rit, Thư Tất Phương đã chuyển hắn đến một phòng giam lớn hơn nơi có nhiều camera giám sát và hệ thống báo động, còn có một hệ thống tự cảm, chỉ cần một hành động nhỏ hệ thống bị kích hoạt ngay lập tức sẽ phóng ra tia điện hành hạ hắn đương nhiên tia điện đó sẽ không khiến hắn chết được, hắn chỉ có thể muốn sống không được muốn chết cũng không xong .
Mộ Dung Sở tỉnh giấc, cô nhìn anh nhìn hai người Vũ_Phong, rồi nhìn ra bên ngoài, Thư Tất Phương bị nhất cử nhất động của cô làm phiền liền chau mày nhìn người phụ nữ.
“ Ngồi yên “
“ Chủ nhân à, chúng ta đã đi lâu như vậy vẫn chưa về nhà sao “
Người phụ nữ này e là đang mơ ngủ, rõ ràng chỉ mới lên xe được 15 phút, nhìn người phụ nữ ngơ ngơ ngác ngác, hết nhìn nơi này lại nhìn nơi kia, Thư Tất Phương hơi nheo mắt nhìn cô không rời, bỏ đồ trên tay xuống anh giữ chặt gương mặt người phụ nữ rồi trừng mắt nhìn cô, Mộ Dung Sở cũng muốn thử một lần trừng mắt nhìn thẳng vào anh nhưng chưa được 30 giây đã thua, sát khí bên trong người đàn ông này quá nặng.
Cô tránh khỏi anh ngồi bất động nhìn ra cửa bên ngoài, liền nheo mắt khó hiểu cô chăm chú nhìn cả đoạn đường, con đường này hôm nay rất lạ, nó vắng vẻ đến đáng sợ, Mộ Dung Sở cảm nhận được mùi nguy hiểm, cô quay sang lay lay cánh tay anh.
“ Chủ nhân à, anh có thấy có gì đó rất lạ không “
Kít….
Vứa dứt lời chiếc xe đột ngột phanh gấp, Mộ Dung Sở không làm chủ được liền nhào người về phía trước may là có Thư Tất Phương hành động anh của anh còn nhanh hơn sự phản xạ của cô, kéo chặt Mộ Dung Sở lại vào lòng mình.
Chiếc Volvo đằng sau cũng không kịp phản ứng xém thì đâm vào con Audi của anh.
“ Chủ nhân phía trước bị chặn rồi “, Tư Vũ gương mặt hắn vô cùng thản nhiên, giọng lạnh tanh như không có chuyện gì.
Phía đầu xe bọn họ một đám người bịt mặt, trên tay ai cũng cầm vũ khí, Thư Tất Phương day thái dương rồi nhắm mắt thở dài, đây chính là thế giới của anh.
Thư Tất Phương khẩy khẩy ngón tay ra hiệu cho Vũ_Phong, nhận được lệnh cả hai gương mặt tối sầm lại, mở cửa xe nhanh nhẹn đi ra, phía sau Toàn Quy và Jack cũng đã trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, Mộ Dung Sở tròn mắt nhìn anh: “ Chủ nhân à, em có cần xuống không “
Thư Tất Phương ôm chặt cô hơn, những ngón tay bình thản vuốt xuống những lọn tóc, cười nhẹ: “ Em ở yên đây “, nói xong anh cũng quay người xuống xe.
Vừa thấy Thư Tất Phương bọn người đó cứ như hổ đói lập tức nhào đến, hai bên chém chém giết giết vô cùng quyết liệt, Mộ Dung Sở ngồi bên trong có cảm giác như đang xem phim, chỉ sau đó vài giây gương mặt liền biến sắc, Mộ Dung Sở nhíu chặt mày tập trung nhìn vào bụi cỏ bên đường liền thấy có kẻ đang ẩn nấp trên tay còn cầm súng, đang nhắm vào Thư Tất Phương, Mộ Dung Sở nhếch miệng: “ Muốn giết chủ nhân của bà, còn non lắm “
Cô nhào đến ghế lái lấy khẩu súng từ trong người ra, từ từ cho hạ kính xe, chỉnh lại tư thế đưa họng sóng ra ngoài, miệng đếm nhẩm: 3,2,1.
Trong chớp mắt một tiếng đoàng vang lên nhưng người bị bắn không phải Thư Tất Phương mà là tên đáng ẩn nấp kia, viên đạn xuyên thủng đầu hắn, Mộ Dung Sở phi nhanh ra ngoài hét lên: “ Chủ nhân, có người đáng ngắm bắn “
đoàng
Một tiếng súng lại vang lên Mộ Dung Sở lập tức khom người, lùi lại dựa lưng vào thành xe, cô đã nhìn thấy tên vừa nổ súng, Mộ Dung Sở nhanh chóng lấy lại khí thế tên kia liền bật ngửa ra sau, viên đạn lần này bay thẳng vào mắt trái hắn, Mộ Dung Sở đứng phấc dậy nhìn anh cười tươi, trong giây phút cô lóe lên một tia kinh ngạc, chạy thật nhanh đến phía anh chỉ nghe thấy tiếng hét chói tai: “ Chủ nhân “, cơ thể Mộ Dung Sở lăn vòng ra xa đó hai mét, cô nằm bất động trên vũng máu, bọn người tấn công liền nhào vào chiếc xe đó chạy đi mất, Mộ Dung Sở cả người đơ đứng, cô thở mạnh nhìn về phía anh.
Thư Tất Phương chết lặng, anh muốn ngay lập tức chạy về phía cô nhưng đôi chân kia cứ như bị dính chặt, anh không nhấc nổi chân mình, cả cơ thể cũng không tự chủ được mà run bần bậc, anh thấy cô đang cố gắng đưa tay về phía anh, miệng đang thì thầm gọi anh.
“ Sở,…”, Thư Tất Phương gào lớn, cả con đường vọng lại tên anh, tên của cô phát ra từ miệng anh mang nặng sự sợ hãi.
Chạy đến ôm lấy cô, sự khẩn trương khiến người ta đau lòng, anh ôm chặt, tay anh sờ lấy đầu cô nơi đang không ngừng tuôn máu, anh cố gắng bịt như thế nào vẫn không ngăn được máu chảy ra, mắt anh đỏ bừng, ghì chặt cô: “Sở, nhìn anh, nhìn anh này, Sở,…đừng sợ, ngoan, em,..,sẽ không ,….không sao đâu mà"
Bọn Tư Vũ đứng đơ người đằng sau, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Thư Tất Phương mất kiểm soát như vậy, Mộ Dung Sở rơi vào cơn mê man nhưng vẫn thấy rõ đôi mắt xanh kia dần chuyển đỏ.
“ Tiểu bắn tỉa,..”, Giọng của Tư Vũ cứ như mang cả tấn đá, tên cô phát ra từ miệng hắn nghe rất nặng nề.
Mộ Dung Sở cố gắng nhếch miệng muốn cười, nhưng cơn đau đã áp chế suy nghĩ đó của cô, bây giờ khuôn mặt cô trắng bệch còn không ngừng nhăn lại.
Những lần trước cô bị thương anh cũng lo lắng, sợ hãi nhưng hôm nay sự sợ hãi kia lại ở một tần suất khác từ sợ hãi thành thịnh nộ, cô chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của anh.
Hai mắt Mộ Dung Sở đỏ lên, nước mắt như sắp tràn ra, cô không muốn khóc, khóc sẽ khiếp anh sợ hãi hơn nhưng làm sao có thể ngăn được cảm xúc mình, cô đã khóc.
“ Chủ nhân, chủ,..nhân, à,…”, Mộ Dung Sở từng chữ phát ra vô cùng khó khăn, cô cố gắng để tay mình có thể cử động, cô muốn chạm vào gương mặt đang không ngừng run lên kia của anh, tay cô vừa nhấc lên anh liền nắm chặt tay cô áp vào mặt mình, “ Đừng lo,…chủ nhân,..à, anh đừng,…khụ khụ, đừng lo nhé “, nhìn thấy cô đang chìm trong đau đớn nhưng vẫn cố gắng an ủi mình, Thư Tất Phương không kìm được nữa nước trong đáy mắt đã tràn ra chảy dài.
Rất đau
“ Đừng nói, em đừng nói nữa “, Thư Tất Phương khóc nhiều hơn, anh đang sợ, rất sợ.
Mộ Dung Sở không chịu được nữa, hai mắt cứ chớp chớp liên tục, Thư Tất Phương bóp chặt gương mặt cô tuy anh không muốn những vẫn phải bóp thật chặt, làm cô đau để cô không rơi vào trạng thái bất tỉnh, giọng anh lạnh lẽo: “ Sở, nhìn anh, nhìn anh đi,…Sở “
Hai bên mắt lông mi Mộ Dung Sở không ngừng run run, cô thở gấp hơn, anh rất vững ôm lấy cô, cô có thể cảm nhận rõ hơi ấm từ bàn tay anh, khẽ nhếch miệng, cô sắp không thở nổi nữa.
“ Sở, em ngoan,…nghe lời anh, đừng ngủ,…”
Mộ Dung Sở thật sự không mở nổi mắt, ý thức mơ hồ chỉ biết cô được anh hôn lên trán, nụ hôn rất dịu dàng, dịu dàng nhất từ trước tới nay.
Cánh tay cô không còn sức đang từ từ rơi xuống khỏi mặt anh thì bị anh lập tức chụp lấy: “ Sở, nhìn anh đi,…anh xin em, đừng ngủ “
Mộ Dung Sở nhắm chặt mắt, hơi thở yếu ớt giống như không còn thở nữa, mọi cử động dù là nhỏ nhất cũng ngừng hẳn.
“ Mộ Dung Sở, anh ra lệnh cho em mở mắt
ra,....Sở,...anh xin em, đừng ngủ “.
Thư Tất Phương điên cuồng lắc lư cơ thể cô, khiến máu ở đầu càng chảy nhiều hơn, bọn người đứng phía sau nhìn vũng máu cũng không ngừng run rẩy sự sợ hãi một lúc một tăng, chợt thấy anh đã quá mất bình tĩnh, Jack chạy lại ngăn mọi áp lực từ anh lên người cô.
“ Phương, anh bình tĩnh lại đi, phải nhanh chóng đưa cô ấy đến bệnh viện, anh như vậy là đang giết cô ấy “
Thư Tất Phương bừng tỉnh, anh nhanh chóng bế thốc cô lên, cả người Mộ Dung Sở như được vớt ra khỏi vũng máu, máu từ trên đầu cô nhỏ giọt xuống mặt đường, Thư Tất Phương gào lên, giọng gào như một con dã thú đang phát điên.
“ Phong tỏa tất cả các chuyến đường tới bệnh viện cho tôi “
“ Vâng, chủ nhân “, hai người Vũ_Phong đồng thanh, cả hai trên mặt không còn một tia máu, bọn họ cũng sợ hãi.