Mộ Dung Sở đã ngồi như vậy hơn 9 tiếng đồng hồ, cô không buồn ăn uống, chỉ biết tập trung cao độ vào cái máy tính.
Bọn người Tư Vũ từ lúc sáng sớm đã tìm đến biệt viện, nhìn dáng vẻ mệt mỏi đó của cô, bọn họ có chút chạnh lòng, Toàn Quy đau lòng lên tiếng: “ Cô mau nghỉ ngơi một chút đi, nếu cô có chuyện gì Phương sẽ lột da bọn tôi mất “
“ Anh đừng nói nhảm nữa “, giọng cô không cao không thấp nhưng nghe ra rõ vẻ mệt mỏi.
Bên ngoài có tiếng bước chân vội vã chạy vào người đàn ông thấm đẫm mồ hôi người còn đầy máu, hắn hớt ha hớt hãi: “ Có người tấn công căn cứ “, vừa dứt câu liền ngã lăn đùng ra bất tỉnh.
Mộ Dung Sở đứng bật dậy, tay ném chiếc máy tính sang một bên, giọng lạnh:” Tôi cũng đi “
...
Căn cứ bây giờ như chiến trường, một trận nổ súng giữa người của Thư Tất Phương và người của Salim, khắp nơi toàn là xác người, máu chảy thành sông.
Bên trong quá hỗn độn làm bọn người Mộ Dung Sở không thể trực tiếp đi vào bằng cửa chính mà phải dùng cửa phụ để vào trong, đi đến đâu xác người nằm vươn vãi đến đó, Mộ Dung Sở trừng mắt nhìn mọi thứ đang dần mất kiểm soát, đi xuống lầu bọn họ không ngừng phải cúi đấu tránh né đạn, Mộ Dung Sở tức đến phát điên cô chạy vào một căn phòng lấy ra khẩu súng bắn tỉa không nói năng gì cứ thể mà nhắm bắn, tiếng súng vang lên liên thanh không ngừng không cần biết là người mình hay kẻ thù chỉ cần ai đang cầm súng trên tay rơi vào tầm ngắm của cô, cô sẽ bắn, bọn người Toàn Quy đứng trơ mắt nhìn theo cô, vài phút sau cả căn cứ trở nên yên tĩnh lúc này xác người cũng chất thành núi .
Mộ Dung Sở mệt mỏi buông lỏng khẩu súng trong tay, mặt không biến sắc nhìn mớ hỗn độn trước mắt mình, từ sau lưng cô vang lên tiếng vỗ tay rôm rả, quay đầu nhìn thấy Salim vẻ mặt cười tươi vừa vỗ tay vừa đi lại đứng bên cạnh cô, giọng tán thưởng: “ người đẹp cô còn là một tay bắn tỉa chuyên nghiệp, thật không tin nổi “.
Mộ Dung Sở không còn hơi đâu mà nói chuyện với hắn, cô chỉ bất động mặc Salim làm gì thì làm.
“ Lão già chết tiệt thả chủ nhân tao ra “, Tư Vũ muốn xông đến đánh ông ta nhưng bị Mộ Dung Sở cản lại, hắn như mất hết lí trí gào lên không ngừng lao đến chỗ Salim.
“haahha,...chủ nhân của các anh sao lại hỏi tôi chứ “, ông ta cười ha hả, giả ngờ giả nghệch khiến ai cũng chướng mắt.
Salim không ngừng nhìn về phía Mộ Dung Sở, cô biết ông ta đang nhìn mình nên không thèm để tâm mắt chỉ nhìn thẳng về một điểm.
Toàn Quy cũng lạnh giọng lên tiếng: “ Salim, mày muốn chết cũng không cần phải bày trò phiền phức như vậy “, dứt câu hắn rút ra khẩu súng chĩa về phía ông ta cùng lúc đó bọn đàn em của Salim cũng đồng loạt rút súng chĩa về phía họ, Mộ Dung Sở trừng mắt cô hắng giọng: “ bỏ súng xuống “.
Toàn Quy không để tâm lời cô nói hắn bước lên trên vài bước, Mộ Dung Sở tức giận quay sang chụp lấy khẩu súng, giọng đanh thép: “Tôi nói , bỏ...súng...xuống “
Salim lặng lẽ quay đầu ra huệu cả bọn đàn em liền hạ súng xuống, lùi về sau.
Mộ Dung Sở gương mặt không rõ biểu cảm gì, ánh mắt vô hồn nhìn ông ta, chưa đầy ba giây liền nhìn sang hướng khác.
Salim bất ngờ lao đến ôm lấy Mộ Dung Sở, khiến cô giật thót mình, người đơ cứng, cô trừng mắt nhìn hắn, tên Salim cười gian xảo ghé vào tai cô : “người đẹp, chủ nhân cô bỏ rơi cô rồi sao, chi bằng đi theo tôi nhé “.
“ Salim thả cô ấy ra “, Toàn Quy lần nữa chĩa súng vào ông ta nhưng vẫn bị Mộ Dung Sở ngăn lại, cô nhìn Salim giọng lạnh lùng: “ Lão già, bỏ cái tay giơ bẩn của ông ra khỏi người tôi “
Ông ta nhìn cô cười, siết chặt vòng ôm hơn, Mộ Dung Sở giọng sát khí hơn, ánh mắt cô nổi lửa: “ Thả tôi ra “.
Salim gật gật đầu cười nhẹ rồi buông Mộ Dung Sở ra, ông ta như vừa nói vừa cười: “Được, được, người đẹp đừng tức giận “.
“ Lão già, ông còn không mau cút “, Mộ Dung Sở dần mất kiên nhẫn, tay cô đã siết thành nắm đấm từ lâu, nếu ông ta còn đứng lại thêm một giây chắc chắn sẽ lại có thêm một cuộc hỗn chiến.
Salim cười trừ, gật đầu, đi được vài bước ông ta quay đầu, giọng nguy hiểm “ Người đẹp, tôi sẽ thường xuyên tới thăm cô “.
Mộ Dung Sở thở dài một cái khoảnh khắc cô quay người đột nhiên thấy đầu choáng váng, mọi thứ trước mắt hóa thành sương mờ mờ ảo ảo, cô ôm đầu mình chỉ nghe thấy một tiếng hét rồi bất tỉnh.
Bọn người Toàn Quy hoảng sợ chạy lại đỡ lấy cô, không ngừng gọi tên cô nhưng Mộ Dung Sở đã rơi vào mê man.
Ở bệnh viện, Jack khẩn trương cấp cứu, hơn 20 phút sau mới trở ra, gương mặt không quá nghiêm trọng: “ Cô ấy bị tụt canxi, vì không ăn ngủ đủ giấc “, nói rồi hắn thở hắc ra một hơi .
Toàn Quy cũng theo đó thở dài, cô vì muốn tìm Thư Tất Phương mà cả một ngày không ăn uống miếng nào còn không chịu chợp mắt.
“ Vẫn chưa tìm thấy, Phương sao”, Jack đi đến chỗ cái ghế làm việc vừa nói tay vừa rót nước.
Không thấy Toàn Quy trả lời, chỉ thấy Tư Vũ lắc lắc đầu vẻ mặt bất lực.
Đến lúc Mộ Dung Sở tỉnh lại cũng đã là ba ngày sau, sau khi được Jack kiểm tra sức khỏe tổng quát lại lần nữa thì cô trở về biệt viện, thứ đầu tiên cô đụng vào sau khi quay về là cái máy tính.
Toàn Quy thấy liền ngăn ngay nhưng lại bị cô ghẻ lạnh lườm cho một cái, sự cố chấp của Mộ Dung Sở ai cũng biết rõ.
“ Được, nhưng cô phải ăn gì đó đã “, nói xong hắn nhìn Toàn Quy ra hiệu, Toàn Quy liền quay đầu đi xuống bếp.
Năm phút sau liền mang lên cho cô bát mỳ bò mà cô thích, ban đầu Mộ Dung Sở không chịu ăn nhưng bị Toàn Quy nói nhảm đến điếc cả tai, cô vì không muốn nghe hắn nói nữa nên đành ăn.
...
Từ lúc bị Salim bắt giam ở đây, Thư Tất Phương luôn ở trong dáng vẻ đó.
Thật ra là đang chờ cơ hội phản kháng ông ta.
Mỗi ngày đều sẽ có người theo đúng giờ ăn mang cơm đến cho anh, ngoài ra thì không ai đến nữa.
Trong căn phòng, Thư Tất Phương ngồi trên ghế, lưng dựa ra sau mắt nhắm chặt, từ cửa có tiếng động giống như có người đang đi vào, nghe thấy tiếng động Thư Tất Phương gào lên một tiếng chói tai.
“ Cút “
Vài giây sau, liền có tiếng người phụ nữ đáp lại anh, giọng ấm ức, mang phần buồn bã: “chủ nhân à, sao anh lại đuổi em “.
Thư Tất Phương ngồi thẳng dậy, anh mở to mắt kinh ngạc , ngay lập tức quay đầu.