Phía Toàn Quy vẫn đang lơ lửng, một chiếc máy bay đã bị hắn bắn hạ, chiếc còn lại người trong đó vô cùng lợi hại.
Máy bay không ngừng rung lắc.
Mộ Dung Sở treo người như vậy cũng đã 20 phút, cô đang kiệt sức dần, Tư Phong phía dưới vẫn ôm chặt chân cô.
Jack ở phía sau hét lớn: “ Dây cáp sắp đứt rồi, tiểu bắn tỉa “
Nghe thấy Mộ Dung Sở liền đưa súng vào tầm ngắm nhưng vẫn chưa thể bắn sợi dây đó vẫn chưa đứt hẳn, hai tay cô vì mỏi mà cứng đờ ra, cả người như không xương cứ phấp pha phấp phới.
“ Tiểu bắn tỉa, cố chịu thêm một chút “, Tư Phong bình thản nói, tay càng siết chặt chân cô hơn.
“ Đứt rồi “, Jack đột nhiên gào lên.
Mộ Dung Sở lấy lại tình thần, cô hít một hơi sâu, 5 giấy sau một viênđạn được bắn ra xuyên qua cửa kính máy bay, vào thẳng tên phi công, chiếc phi cơ đó lạc tay lái, bay loạn xạ trong đó vẫn còn hai tên Mộ Dung Sở vẫn muốn bắn nhưng chiếc phi cơ đó đang mất kiểm soát cô không thể tập trung ngắm bắn vào mục tiêu.
“ Chủ nhân à, anh mau quay lại “, Mộ Dung Sở tạm thời buông súng , rồi quay sang phía Jack hét lớn.
“ Mau dùng đạn pháo đi “
Jack luống cuống gật gật đầu rồi chạy ra toa sau cùng nhưng mới chyaj được vài bước liền tụt chân.
“ Không được, không thể dùng đạn pháo trên không “
“ Nhưng bên trong vẫn còn hai tên, bọn họ đang kiểm soát lại buồng lái, nếu không bắn hạ ngay một lần thì người chết sẽ là chúng ta đó “.
Mộ Dung Sở cau chặt mày, hiện tại bây giờ cơ thể cô đã không còn trụ được nữa chỉ dựa vào Tư Phong, nếu không nhanh giải quyết thì cả hai đều sẽ kiệt sức.
Mộ Dung Sở hít một hơi thật sâu, giọng có phần dịu lại: “ vậy chỗ chúng ta có gì dùng được “
“ Thuốc nổ “, thông qua bộ đàm Thư Tất Phương vô cùng bình thản nói, anh ở phía dưới vẫn đang đọ súng với hai tên kia.
“ Jack, thuốc nổ “, Mộ Dung Sở gào lên
Jack chạy nhanh như hỏa lực, chưa tới một phút đã mang ra bốn loại thuốc nổ.
Hắn nhanh chóng đưa vào tay cô, nhận lấy lại khẩu bắn tỉa, Mộ Dung Sở đưa tay lên thiết bị truyền tin.
“ Chủ nhân, anh phải quay lại trước, nếu không cả anh cũng nguy hiểm”
“ Anh nghe rồi, em nghe hiệu lệnh của anh, anh đếm đến ba thì em châm ngòi sau đó nhanh chóng vứt ra “, Thư Tất Phương không đổi giọng, sắc thái vô cùng bình tĩnh.
“ nhưng anh phải quay lại trước, chủ nhân à “.
“ đừng lo, nghe anh “.
Mộ Dung Sở cầm thuốc nổ trên tay run cầm cập, bây giờ cô đang rất sợ hãi, cô nhắm chặt mắt mình.
Bên kia thiêt bị truyền tin, Thư Tất Phương đã bắt đầu.
“ Sở,…1…2…3”
Mộ Dung Sở châm ngòi thuốc nổ, thông qua màn hình cô đã xác định rõ vị trí chiếc phi cơ bên dưới, đúng vào lúc vứt thuốc nổ ra cô liền hét lên.
“ Chủ nhân à, anh mau né đi “.
Sau đó một tiếng nổ vang trời, chiếc phi cơ nổ tung như một quả cầu lửa lóe sáng cả trời đêm.
Mộ Dung Sở dung hết sức còn lại ngưỡng cơ thể ra bên ngoài đảo mắt xung quanh tìm kiếm.
“ Chủ nhân à, anh đâu rồi “.
Ngón tay không ngừng chạm vào thiết bị truyền tin trên tai, Tư Phong đứng bật dậy kéo cô lại vào trong máy bay, bất ngờ bị kéo những bước chân loạng choạng khiến cơ thể mất thăng bằng mà ngồi khụy xuống, trong đáy mắt đỏ lên, óng ánh nước.
Tư Phong đưa mắt vào màn hình chính tìm kiếm Thư Tất Phương, bên ngoài kia bây giờ chỉ còn khói và một mảng đen tối không nhìn rõ được thứ gì.
“ Phương, anh đừng có chuyện gì “, Jack hai tay đan vào nhau run rẩy, cả người hắn ướt đẫm mồ hôi.
“ Này bên tôi còn một chiếc “, trong bộ đàm Toàn Quy hét lớn chói tai, cả ba người quay sang nhìn ra phía cửa còn lại của máy bay, Toàn Quy đang một tay nắm lấy dây cáp trên eo, tay kia đang cầm súng, cơ thể hắn đang mất thăng bằng, lơ lửng loạn xạ.
Jack liền nhanh chóng lấy thuốc nổ, dồn hết sức lực vào tay một phát ném thẳng vào chiếc phi cơ, một quả cầu lửa nửa xuất hiện, Toàn Quy được Tư Phong và Jack yểm trợ kéo trở lại về máy bay, cơ thể hắn cũng bị thương không ít do trận nổ vừa rồi.
Ngẩng đầu lên màn hình lớn thấy Mộ Dung Sở dán chặt vào đó, không ngừng gọi Thư Tất Phương.
Hắn vừa thở gấp vừa hỏi: “ Phương, đâu rồi “.
“ Không,.
.
không thấy chủ nhân đâu “, Tư Phong run rẩy.
“ Chủ nhân à, anh đâu rồi “, Mộ Dung Sở nước mắt dàn dụa, cô đảo mắt tập trung nhìn vào màn hình lớn nhưng càng nhìn lại càng không thấy gì bên ngoài kia tối mù mịt.
Tư Vũ ở buồng lái cũng hốt hoảng, lo lắng, hắn giảm tốc độ còn hạ độ cao.
Đột nhiên Mộ Dung Sở đứng bật dậy, lần nữa siết chặt dây cáp vào eo mình, cô mang mũ bảo hộ, nhìn vào màn hình hít một hơi thật sâu.
“ tiểu bắn tỉa cô muốn làm gì “, Jack kéo tay cô lại, nhưng Mộ Dung Sở ngay lập tức hấc tay hắn ra.
Gương mặt cô sầm tối lại: “ Tôi ra ngoài tìm anh ấy “
“ Cô điên rồi, cũng có khi Phương rơi xuống dưới rồi, đợi đến lúc máy bay đáp đất chúng ta sẽ điều động người đi tìm “, Toàn Quy chạy lại phía cửa ngăn cản.
“ Đến lúc đó anh sẽ chết mất, tránh ra cho tôi“, Mộ Dung Sở chụp lấy cổ áo Toàn Quy quật hắn sang một bên, đi đến phía cửa ngay khoảnh khắc cô đưa người ra ngoài.
“ Sở, không được làm càn “, Thư Tất Phương giọng lúc nghe lúc không, vừa nói vừa thở mạnh, đi từ buồng sau đi đến, tay phải đang ôm chặt cánh tay trái đẫm máu của mình.
Mộ Dung Sở quay đầu, tất cả nước mắt trong hốc mắt liền tràn ra, cô nhanh chóng cởi bỏ dây cáp khỏi người chạy lại phía anh.
Thấy Thư Tất Phương bọn người thở phào một hơi, Jack liền ngồi phịch xuống ghế, vuốt vuốt ngực mình.
Mộ Dung Sở ôm chặt lấy anh, cả cơ thể run rẩy như điện giật, càng khóc càng nhiều, cô nhẹ nhàng đỡ anh ngồi lại ghế
“ Chủ nhân à, anh dọa chết em rồi “
“ Ngoan, đừng khóc “, Thư Tất Phương dịu dàng ôm lấy cô, bàn tay thấm đẫm máu của chính mình vuốt lấy lưng gầy, an ủi.