Thư Tất Phương được Jack băng bó vết thương, vì lúc nổ chiếc phi cơ kia cũng gần với anh nên cơ thể có rất nhiều vết thương.
Mộ Dung Sở ngồi bên nắm chặt cánh tay anh, nước mắt vẫn chảy, anh nhìn mà đau lòng, những ngón tay run rẩy lau đi nước mắt cho cô, dịu giọng: “ Sở, ngoan, đừng khóc nữa, anh không sao rồi “.
Cô chầm chậm gật đầu, mắt dính chặt vào những vết thương đang rỉ máu kia.
“ Chủ nhân, anh nghĩ bọn họ là người của ai “, Tư Phong đứng nghiệm nghị trước mặt anh, giọng lạnh.
Thư Tất Phương không nói gì chỉ nhìn thẳng một điểm như đang nghĩ về gì đó.
“ Phương, có phải là tay trùm mafia đó không “, Toàn Quy nhướng mày, nhìn từng người một vừa nói vừa thở dài.
Mộ Dung Sở ngước đầu nhìn hắn khó hiểu, bọn họ đi tới đâu là có kẻ thù tới đó, từ lúc cô bắt đầu đi theo Thư Tất Phương thì đúng là không đếm hết.
Ở đâu có người của anh thì ở đó sẽ có kẻ thù của anh.
Mộ Dung Sở bất giắc thở dài, lúc này Jack cũng đã băng bó xong vết thương cho Thư Tất Phương, hắn nhìn Tư Phong và Toàn Quy rồi lắc đầu bỏ đi.
“ Còn bao lâu nữa đến đảo “, Thư Tất Phương tay vuốt tóc Mộ Dung Sở vừa nói.
Thông qua bộ đàm Tư Vũ điềm đạm trả lời: “ Dạ, khoảng 20 phút nữa chủ nhân “.
Thư Tất Phương quay sang phía Mộ Dung Sở kéo cô vào lòng mình, dịu giọng: “ Em ngủ một lát đi “.
Mộ Dung Sở choàng tay qua cổ anh, lắc lắc đầu.
“ Ngoan, ngủ một lát đi “.
Dù có nói thế nào Mộ Dung Sở vẫn không dám chợp mắt, cô sợ khi đang say giấc thì lại xảy ra chuyện, hơn nữa cũng rất lo cho Thư Tất Phương, cả đêm cô chỉ nhìn vào những vết thương kia của anh, mà cau mày.
Hơn 1 giờ sáng hôm sau máy bay tư nhân của Thư Tất Phương hạ cánh, lúc này mặt ai cũng toàn vẻ mệt mỏi, Mộ Dung Sở nắm tay Thư Tất Phương đi trước.
“ Chủ nhân, anh tới rồi “, một người đàn ông còn rất trẻ, mặc một chiếc áo kiểu hawai và chiếc quần jean lửng màu trắng đi đến kính cẩn cúi đầu chào Thư Tất Phương.
Ngay sau đó là 2 chiếc xe Rolls_Royce màu đen cũng chạy đến, bên trong hai chiếc xe hai người đàn ông bước xuống, đứng ngay cửa xe cúi đầu.
“ Chủ nhân, mời anh “.
“ Chào mừng chủ nhân “, vừa đi đến hai chiếc xe hai người đàn ông liền đồng thanh cất lời.
Bọn họ chia nhau ra hai xe, Mộ Dung Sở, Thư Tất Phương và Toàn Quy lên chiếc đầu tiên; chiếc thứ hai có Tư Vũ, Tư Phong và Jack.
15 phút sau bọn họ đến căn cứ nơi người của Thư Tất Phương đang đóng quân.
Nơi đây như một cái cung điện, tứ phương đều kín cổng cao tường, xung quanh chỉ có núi, cách cung điện khoảng 300 mét là biển.
Vừa xuống xe, trước mặt hơn 600 người đàn ông, dàn hàng hai bên cửa chính, thấy Thư Tất Phương bọn họ cùng nhau cúi đầu, cùng nhau cất giọng: “ Chào mừng chủ nhân “.
Hơn 600 con người cùng lúc cất giọng tạo ra âm thanh vang vọng khiến Mộ Dung Sở giật mình, cô nhướng mày bất ngờ.
Cảm thấy Thư Tất Phương giống như một vị vua, phía sau là hàng trăm trung thần bước vào cung điện của chính mình.
Khi nắm tay Thư Tất Phương bước vào Mộ Dung Sở lại thấy bản thân tỏa ra ánh hào quang của một nữ vương.
Đi vào trong sự xa hoa khiến cô không chớp nổi mắt, nó so với biệt viện ở Nam Sơn còn sang trọng, xa xỉ gấp trăm lần, một nơi như vậy mà chỉ có thể xem là căn cứ thôi sao.
Trong khi căn cứ của Thư Tất Phương ở Nam Sơn còn không bằng một góc ở bên này.
Hai bên là hai hàng nữ nhân đang cúi đầu, bọn họ ai nấy đều vô cùng xinh đẹp, trắng trẻo, nhìn ai cũng thấy đẹp, Mộ Dung Sở lén đưa mắt nhìn sang Thư Tất Phương khi anh đi vào giống như là không nhìn thấy bọn họ, mắt chỉ nhìn thẳng phía trước, bất giác Mộ Dung Sở nhếch mép cười, nắm tay anh chặt hơn.
“ Chủ nhân, tôi đã chuẩn bị đầy đủ rồi “.
Thư Tất Phương không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ một cái rồi cùng Mộ Dung Sở đi lên phía lầu trên.
Bọn họ thấy anh đi khuất rồi mới dám thả lỏng, trở lại công việc của mình.
Trong căn phòng rộng lớn, căn phòng này phải bằng 4 căn phòng bình thường ghép lại, thật sự rất rộng.
Nằm trên giường Thư Tất Phương ôm chặt Mộ Dung Sở trong lòng, anh nhìn cô mãi không ngớt, khiến Mộ Dung Sở thấy xấu hổ.
" Chủ nhân à, anh đừng nhìn em nữa "
Thư Tất Phương nhếch khóe miệng, rồi hôn lấy cô, mới đầu thì dịu dàng càng hôn lâu về sau lại càng mạnh bạo hơn, anh dùng lưỡi cạnh mạnh khoan miệng của người phụ nữ rồi mút mạnh, Mộ Dung Sở thở mạnh cô ôm chặt lấy cổ anh, càng bị anh hôn sâu cô lại càng không kìm được mà thốt ra tiếng nỉ non.
" Ưm!.
"
Lúc lâu sau anh nhả lỏng đôi môi nhỏ, chuyển xuống cắn mút cổ cô, để lại vài vết đỏ đỏ hồng hồng, hai tay phía dưới đang làm loạn bên trong lớp áo.
Mộ Dung Sở vừa thở gấp vừa tránh né.
" Chủ nhân à, anh muốn làm gì "
" Sở, dù sao trời cũng sắp sáng rồi hay chúng ta đừng ngủ nữa, được không "
Dứt câu anh lại lao đến hôn cô điên đảo, chiếc váy ngủ trên người phụ nữ cũng nhanh chóng bị anh cởi bỏ, bàn tay to bóp nắn nơi đỉnh núi liền khiến nó bừng đỏ lên, Mộ Dung Sở dần chìm đắm vào sự kêu gọi của anh, cô rên rỉ từng nhịp.
" Phương à,! ưmm!.
.
"
Hai con người như chạy đua với thời gian, trời chưa sáng họ cũng sẽ không dừng lại.