Yêu Đến Điên Dại FULL


Hơn 1 tiếng sau Mộ Dung Sở mới tắm xong, bọn họ lại kéo cô ra đặt ngồi xuống ghế, cô bây giờ như một con rối bị bọn họ điều khiển làm hết cái này đến cái kia, một người phụ nữ mang bộ quần áo trên sào cây mang đến mặc lên cho cô, là một bộ đồ dân tộc nhưng trông đẹp và cầu kỳ hơn của bọn họ, còn có một cái mũ kiểu hoàng gia làm bằng cây và lông của công trông vô cùng đẹp mắt.

Sau khi mặc xong đồ, một người giúp cô chải lại tóc, một người giúp cô trang điểm, một người cúi xuống mang giày vào cho cô, Mộ Dung Sở nhìn bọn họ chỉ biết thở dài, cô có càng vùng vẫy thì cũng không có ích gì.

Từ bên ngoài hai người đàn ông trên tay là một mâm cơm và trái cây, những món ăn dân tộc này trông tởm vô cùng, có món cứ đen đen, mùi cũng rất khó ngửi Mộ Dung Sở vừa nhìn thấy đã buồn nôn, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy sợ đồ ăn, nó như không phải dành cho người ăn, ngay cả động vật có khi còn thấy sợ.

( Tiếng dân tộc )
“ Cô mau ăn đi “
Người phụ nữ già nhất cũng đi vào nhìn Mộ Dung Sở rồi nói nhưng cô nghe không hiểu cũng không muốn nghe: “ Thả tôi ra đi, các người bắt tôi làm gì “.

Vừa vùng vẫy đứng dậy lại bị bọn họ nhấn ngồi xuống, tuy không hiểu bà bà đang nói gì nhưng cô cũng biết là bà bà đang bắt cô ăn mấy thứ kinh tởm kia.

Mộ Dung Sở bị bọn họ ép ăn đến mức phát cấu cô vung tay cả đống đồ ăn liền đổ hết xuống sàn, khiến bà bà trợn mắt đi đến vung tay vào mặt Mộ Dung Sở cái tát của bà ta như trời giáng đau đến tê liệt, từ trong khóe mắt Mộ Dung Sở liền chảy nước ra.

( Tiếng dân tộc )

“ Mặc kệ cô ta, cho cô ta đói đi, chúng ta đi chuẩn bị cho lễ tế “.

“ Vâng, bà bà “.

Bọn họ nói với nhau tràn dài rồi đi hết ra ngoài, để lại Mộ Dung Sở hai mắt mờ mẫn, bên tai ong cả lên, cái tát của bà bà còn hơn cả thiên lôi, sức mạnh này tựa như những người đàn ông vạm vỡ, đau thấu trời.

Mộ Dung Sở hoang mang, cô hé mở tấm màn thấy ngay ngoài cửa là hai tên đàn ông lực lưỡng đứng canh, quay trở lại vào trong Mộ Dung Sở ôm chặt đầu mình, cảm giác như đang mơ, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đột nhiên nhớ lại đám người này hệt như lời mà bọn người Thư Tất Phương nói đến, đây cũng là mục đích bọn họ đến hòn đảo này, đám thổ dân này chính là mục tiêu của Thư Tất Phương.

“ Cô ăn đỡ cái này đi “.

Người phụ nữ đi vào trên tay cầm một đĩa bánh, Mộ Dung Sở quay đầu thấy cô ta liền gào lên: “ Cô cố tình dụ tôi đuổi theo để bọn họ bắt tôi đến đây sao “.

Cô ta đặt đĩa bánh cúi người thu dọn đống đổ nát, không thèm nhìn Mộ Dung Sở lấy một cái, sự im lặng khiến Mộ Dung Sở tức điên: “ Rốt cuộc mấy người bắt tôi làm gì “.

Người phụ nữ đứng thẳng ánh mắt bình thản nhìn vào mắt Mộ Dung Sở: “ Bọn họ bắt cô làm vật hiến tế cho lễ tế ngày mai “.

Mộ Dung Sở kinh ngạc như sét đánh bên tai, cô trợn tròn mắt không tin những gì mình vừa nghe thấy, hai tay run rẩy: “ Vật tế,….

vật tế là sao, các người mau thả tôi ra “.

Người phụ nữ im lặng rời đi để lại Mộ Dung Sở vừa hoang mang vừa lo sợ, cứ vậy mà khóc, bất giác lẩm bẩm: “ Thư Tất Phương, Thư Tất Phương “.


Thư Tất Phương cùng bọn đàn em tung tin tìm kiếm khắp nơi trên đảo nhưng vẫn không có tin tức gì, anh dần mất kiên nhẫn trực tiếp liên lạc với người quen trong đội ngũ quân đội quốc gia Hy Lạp phong tỏa cả nước tìm cho ra Mộ Dung Sở.

Sống phải thấy người chết phải thấy xác nhưng người không thấy xác cũng không thấy, Thư Tất Phương lóe lên tia sợ hãi, anh bây giờ như người mất hồn cứ im bặt như vậy mà đợi thông tin.

“ Sao lại không tìm ra, chúng ta sau khi nghe tiếng súng là chạy đến ngay sau đó liền lập tức phong tỏa đảo, chẳng lẽ người bốc hơi rồi “, Toàn Quy tay thu nắm đấm ánh mắt nheo hép lại giận dữ.


“ Đúng là rất lạ, chuyện này quá khó tin, hòn đảo này cũng đâu có lớn tới nổi không tìm ra người được chứ “, Jack cũng cất lời, hắn cũng đang vô cùng khó hiểu và lo lắng, nhìn qua bọn họ một lượt rồi thở dài.

Thư Tất Phương nhắm chặt mắt hai tay siết chặt lại, nghiến răng ken két, ngọn lửa tức giận ngày một cháy lớn hơn như thể thiêu rụi cả nơi này.

Đột nhiên Thư Tất Phương đứng phấc dậy, ánh mắt như ngàn mũi đao kiếm, giọng lạnh đến thấu xương: “ Đến ngọn núi phía Tây “.

Bọn người nghe thấy liền nhướng mày hiểu ngay, cả đám người chuẩn bị vũ khí lập tức đi ngay.


Trời cũng sáng, mặt trời vừa ló dạng bên ngoài mấy người phụ nữ hôm qua lại đi vào, cũng mang theo những món ăn ghê rợn đó vào cho Mộ Dung Sở cô vừa liếc qua liền lên cơn buồn nôn.

Cô đã định vung tay lần nữa nhưng lần này lại bắp gặp ánh mắt như muốn nuốt sống mình của bà bà, Mộ Dung Sở liền kiềm chế cơn giận, không hấc đổ cũng không ăn, bọn người đặt xong đồ ăn lại rời đi, cô thật sự không thể ngồi đây đợi trở thành vật tế được Mộ Dung Sở đứng bật dậy, nhìn lén ra bên ngoài không thấy hai tên đàn ông kia nữa chỉ thấy vài đứa nhóc đang chơi đùa với nhau.

Cơ hội đây rồi.

Cô im lặng từ từ đi ra, đứng ngay cửa hít một hơi thật sâu, Mộ Dung Sở tông mạnh cánh cửa bỏ chạy, nhìn thấy cô phóng ra hai ba tên đàn ông liền gào lên.

( Tiếng dân tộc )
“ Cô ta chạy rồi, vật tế chạy rồi “.


Cả đám đàn ông liền đuổi theo trên tay còn cầm theo cây đao dài mũi đao sắc bén, Mộ Dung Sở vừa chạy tay vừa gỡ cái mũ trên đầu quăng sang hướng khác để đánh lạc hướng bọn họ, cô cứ chạy cứ chạy vì khu rừng quá rậm rạp cũng quá rộng lớn nên không biết mình đang chạy hướng nào, chỉ cắm đầu chạy mãi.

( Tiếng dân tôc )
“ Bắt bằng được vật tế nếu không chúng ta sẽ bị thần linh trách phạt “.

“ Vâng, tộc trưởng “.

Đám đàn ông la hét, gào rú tiếng hết của bọn họ vang vọng trong khu rừng, không biết Mộ Dung Sở chạy đến đâu nhưng cả cô cũng nghe thấy được thứ âm thanh đáng sợ đó.

Mộ Dung Sở vừa chạy vừa không ngừng lẩm bẩm: “ Chủ nhân à, anh đâu rồi, chủ nhân,…”
Cứu em.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận