Mộ Dung Sở chạy đến mức hai chân tê cứng, tim cô đập nhanh như thể muốn bay ra bên ngoài, phía sau vẫn là bọn người đó vẫn đang đuổi theo bọn họ dường như không biết mệt là gì, vừa đuổi theo cô lại vừa gầm rú.
Mộ Dung Sở đuối sức cô nép mình vào một bụi cây, hai tay ôm chặt ngực thở hỗn hễn, khóc đến sưng cả mắt, cô nứt nở từng tiếng: “ Thư Tất Phương, anh đang ở đâu “.
( Tiếng dân tộc )
“ Qua bên này đi, cô ta có thể đang ở hướng này “.
Giọng nói của người đàn ông làm Mộ Dung Sở rùng mình, cô cảm giác bọn họ một lúc đang tiến lại gần chỗ cô hơn, Mộ Dung Sở bóp chặt mũi mình, ngay cả hơi thở cũng không dám để bọn họ cảm nhận được.
Tiếng chân một lúc một gần, Mộ Dung Sở run rẩy, nước mắt tuôn ra như suối.
Không được
( Tiếng dân tộc )
“ Cô ta ở đây, ở đây ….
”.
Chỉ trong chớp mắt Mộ Dung Sở bị tên đàn ông kéo ra khỏi đám bụi cây, tay hắn bóp chặt cánh tay cô, cảm giác như máu không còn đường lưu thông nữa, Mộ Dung Sở vùng vẫy, gào lên: “ Không, thả tôi ra,…thả,…thả tôi ra mau “.
( Tiếng dân tộc )
“ Mau mang vật tế về “.
Hai tên đàn ông siết chặt hai bên cánh tay cô, Mộ Dung Sở vừa đuối sức vừa bị siết đến đau nhói cô không còn sức la hét hay chống cự, trước mắt bắt đầu mù dần, cảm thấy bản thân sắp không ổn giây phút cuối cùng trước khi ngất cô gọi to tên anh.
“ Thư Tất Phương “.
Mộ Dung Sở bất tỉnh, bị đám người dân tộc kéo đi, bọn họ hú hét lên còn hát hò bài ca vui mừng, cứ như bắt được vàng.
“ Sở,…, là cô ấy, các cậu có nghe thấy không".
Thư Tất Phương đang đi liền bất động khi nghe thấy tiếng gọi, chỉ nghe giọng người hơi vang không quá rõ cũng không gần.
Cả đám người nhìn nhau kinh ngạc, trong mắt bọn họ lóe lên tia hy vọng.
“ Chủ nhân, là tiểu bắn tỉa, tiểu bắn tỉa đang gọi anh “.
Thư Tất Phương được Tư Vũ xác nhận, mặt anh tối sầm lại, ánh mắt hiện lên những tia máu, sát khí tràn ngập trong đáy mắt.
…
Người con gái bất động trên giường, cô hôn mê đến tận trời tối mới tỉnh lại, sau khi mở mắt thứ đầu tiên nhìn thấy chính là ánh mắt quỷ dữ của bà bà, bà ta nhìn Mộ Dung Sở như thể hận không thể ngay lập túc giết chết cô.
Mộ Dung Sở toàn thân đau đớn, cô ngồi bật dậy, gào to lên với bọn họ: “ Thả tôi ra, các người điên rồi, mau thả tôi ra “.
Vừa đứng lên Mộ Dung Sở liền bị bà bà bóp chặt bả vai, nhấn cô ngồi xuống, bà ta quay sang đám phụ nữ phía sau, đưa tay ra hiệu bọn họ liền lập tức đi đến giữ chặt Mộ Dung Sở kéo đến bồn tắm gỗ, mọi thứ đã được chuẩn bị từ lúc nào, hai người phụ nữ cởi bỏ bộ quần áo trên người cô, rồi đẩy mạnh khiến Mộ Dung Sở ngã nhào vào bồn tắm.
( Tiếng dân tộc )
“ Chỉ còn nửa tiếng, các người nhanh tay lên"
“ Vâng, bà bà “.
Mộ Dung Sở nhìn gương mặt nhăn nheo xấu xí kia khi tức giận trông bà ta không khác gì phù thủy.
“ Thả tôi ra mau,…thả ra “.
Mặc kệ Mộ Dung Sở gào hét, chống cự bọn người này chỉ im lặng giúp cô tắm rửa, sửa soạn.
Bên ngoài đám đàn ông đang chuẩn bị cho buổi lễ tế, một ngọn lửa lớn cháy bùng lên tỏa sáng khắp nơi, trên bàn cúng có trái cây, bánh trái, có muối, có những thứ rất kì quặc, đáng sợ, còn có một chậu nước, người đàn ông được bọn họ gọi là tộc trưởng đang nắm trên tay cành cây rất dài không ngừng đọc mấy câu thần chú quỷ dị, vừa đọc vừa co chân nhảy như kẻ điên, xung quanh bọn người kia hai tay chắp để đằng trước, cúi gập đầu.
Mộ Dung Sở bị bọn họ sắp đặt mọi thứ, cô mặc trên mình một bộ quần áo khác, trông kỳ dị và rất rườm rà, mấy người phụ nữ lôi cô ra ngoài đi đến chỗ tộc trưởng, ông ta liền mở trừng mắt cất lời.
( Tiếng dân tộc )
“ Mau trói vật tế lại “.
Hai tên đàn ông từ phía sau đi lại, mạnh mẽ nắm lấy cô trói chặt vào cái cây to ngay trước ngọn lửa cao, Mộ Dung Sở hoảng sợ tột độ, cô sợ hãi trước mọi thứ, Mộ ung Sở lấy hơi la hét lên: “ Thả tôi ra, không,.
.
không được, thả ra “.
Tộc trưởng đi đến, ông ta dùng một cây kim nhỏ chích vào đầu ngón tay Mộ Dung Sở rồi đưa cái chậu nước đến một giọt máu từ ngón tay nhỏ vào đó, tên tộc trưởng liền nhếch khóe miệng, ánh mắt vô cùng nguy hiểm nhìn cô, nụ cười của tên tộc trưởng này khiến Mộ Dung Sở rợn tóc gáy.
( Tiếng dân tộc )
“ Mặt trăng đã xuất hiện, lập tức bắt đầu lế tế “
Bọn người sau khi nghe ông ta nói liền đứng thành vòng tròn, ở giữa là Mộ Dung Sở đang bị troi chặt sau lưng cô khoảng 1 mét là ngọn lửa cao, nó cháy bừng lên khiến Mộ Dung Sở dần thấy nóng bức, mồ hôi chảy thấm đẫm cả người, cô ra sức vùng vẫy, đám người kia mắt nhắm chặt, miệng không ngừng lẩm bẩm mấy câu kỳ quái, khiến cô càng sợ hãi hơn, như thể muốn phát điên lên vì sợ.
Tên tộc trưởng nhúng cành cây vào chậu nước có máu kia rồi không ngừng vẫy vẫy vào mặt Mộ Dung Sở, thứ nước kia có mùi tanh của máu, mùi thối như thể mùi xác chết, Mộ Dung Sở nôn thốc nôn tháo, cô sắp chết vì cái thứ mùi ghê tởm này.
Khắp trời bắt đầu nổi gió mạnh, ở một nơi sâu tận trong rừng thế này bầu trời mù mịt, u ám lại có tiếng rú của động vật, tiếng hú của gió, tiếng của bọn người này đang không ngừng đọc thần chú, Mộ Dung Sở cảm nhận được cái chết sắp đến gần với mình, cô lắc mạnh đầu để giúp bản thân trở nên tỉnh táo hơn, hít một hơi thật sâu, Mộ Dung Sở dồn hết hơi gào lớn: “ Thư Tất Phương, cứu em,!.
Thư Tất Phương “.
Mộ Dung Sở trào ra toàn bộ số nước mắt, cô khóc thảm thiết gọi tên anh trong tuyệt vọng.