Mộ Dung Sở đưa Thư Tất Phương về phòng, cẩn thận đắp chăn cho anh, rồi mới đi.
“ Sở, lúc nãy em rốt cuộc là làm sao, nói anh biết “
Vừa quay đi đã bị Thư Tất Phương giữ chặt tay lại, anh kéo cô xuống giường ngồi đối diện mình, Mộ Dung Sở nhìn anh cố tỏ ra bình thường: “ Chủ nhân à, em thật sự không sao, anh đừng lo nhé “
Cô quyết định ở lại cho đến khi anh ngủ say mới rời đi, vừa xuống phòng khách từ ngoài Tư Phong cũng hồng hộc chạy vào, vẻ mặt dường như có chuyện vui.
“ Tiểu bắn tỉa, tôi đã cho xét nghiệm máu cô với cả cho thử nghiệm với loại vi rut đó rồi “
Hắn nói xong thì đến sofa ngồi bên cạnh Tư Vũ, Mộ Dung Sở ngồi đối diện bọn họ, cô cất giọng: “ Kết quả thế nào “, nói xong liền uống ngụm nước.
Tư Phong gương mặt rạng rỡ, vừa cười vừa nói: “ Máu của cô rất đặc biệt, nó miễn nhiễm với tất cả các loại vi rút cấp trung “
Tư Vũ cùng Mộ Dung Sở trố mắt nhìn hắn, gương mặt ai cũng trở nên có thần hơn, Tư Vũ quay sang: “ vậy có nghĩa là máu của tiểu bắn tỉa có thể chữa được bệnh của chủ nhân? “
Tư Phong gật gật đầu.
Mộ Dung Sở nhếch mép cười: “ Vậy mau nghiên cứu thuốc đi “
Tư Phong đột nhiên rũ mắt xuống rồi ậm à ậm ừ: “ Nhưng phải cần một lượng máu rất lớn, tiểu bắn tỉa liệu cơ thể cô có chịu nổi không “.
Cả ba người đều rơi vào trầm lặng, nhìn nhau ánh mắt ai cũng chứa nỗi buồn, Mộ Dung Sở thớ dài một cái đang chuẩn bị mở miệng nói thì trên tầng Thư Tất Phương cất giọng: “ Tôi cấm các cậu làm càn, không được lấy máu cô ấy “.
Cả ba con người liền rung mình ngồi thẳng, mặt Tư Phong chớp mắt đã không còn chút máu nào, Thư Tất Phương từ từ đi xuống cả ba đều đứng bật dậy.
Anh đi về phía cô, gằng giọng: “ Ai dám cãi lệnh, tôi giết kẻ đó “.
Mộ Dung Sở không nhìn anh, ngước đầu về phía Tư Phong, cao giọng: “ Tôi chịu được “
Ba người đàn ông kinh ngạc nhìn cô, Thư Tất Phương nhíu chặt mày, anh tức giận nghiến răng ken két siết chặt cánh tay cô: “ Mộ Dung Sở, cô điếc à, cô không nghe tôi vừa nói gì sao, cô muốn chết đúng không “, giọng nói người đàn ông như thú hoang, gào lên khiến ai cũng xanh mặt, lực siết ở cánh tay quá mạnh khiến Mộ Dung Sở đau đến đỏ cả mắt, cảm thấy hơi thở dần yếu đi, hai bên tai cô cứ ong ong, còn đầu đột nhiên lại đau dữ dội, vừa cất lời nói được hai tiếng cơ thể như mất hết sức lực, Mộ Dung Sở liền ngất đi, Thư Tất Phương buông lỏng cánh tay bế người phụ nữ về phòng, Tư Phong vội tay vội chân kiểm tra cho cô.
Thư Tất Phương cũng thấp thỏm không yên đứng nơi góc phòng, bây giờ lại cảm thấy hối hận vì đã dung lực với cô.
Hơn mười phút sau, Tư Phong mới ngưng tay, anh quay sang phía Thư Tất Phương cúi gầm mặt: “ chủ nhân, cô ấy vì thiếu máu nên mới như vậy “
Thư Tất Phương cất giọng lạnh: “ Là vì cho máu tôi?”
Tư Phong gật nhẹ đầu còn không dám ngẩng mặt nhìn anh.
Thư Tất Phương bùng phát cơn giận, anh đi lại giật lấy khẩu súng trong người Tư Vũ bắn liền ba phát lên trần nhà, khiến hai người Phong_Vũ sợ hãi quỳ rạp xuống trước mặt anh.
Thư Tất Phương giọng đầy sát khí: “Các người dám thông đồng với nhau, các người không xem tôi ra gì nữa đúng không “
“ Không phải, chủ nhân, chúng tôi không dám, chúng tôi không có cái gan đó đâu ạ “, Tư Phong chắp tay, đầu cúi thấp vừa nói miệng vừa run rẩy.
“ Chủ nhân à, anh… đừng tức giận “
Thư Tất Phương dí sát khẩu súng vào đầu hắn, trong mắt anh bây giờ đỏ như màu máu như hàng ngàn mũi đao muốn đâm thủng hai người bọn họ, ngay khoảng khắc ngón tay kia chuẩn bị bóp cò, Thư Tất Phương liền khựng lại nhìn về phía Mộ Dung Sở.
Thư Tất Phương vứt mạnh khẩu súng vào người Tư Phong đi đến bên giường, anh ôm chầm người phụ nữ trong lòng, Mộ Dung Sở có tuy vẫn còn mê man nhưng có thể cảm nhận được người đàn ông trong lòng mình đang sợ hãi.
Cô vuốt ve tấm lưng anh, khẽ bên tai: “ Chủ nhân à, em không sao, chỉ là thiếu chút máu thôi, không phải chuyện lớn gì “
Thư Tất Phương rời khỏi người cô, anh trừng mắt: “ Chuyện nhỏ sao, ai cho phép em xem thường mạng sống của bản thân như vậy “
Mộ Dung Sở bũi môi, mè nheo nắm chặt lấy tay anh: “ Chủ nhân à, thật sự không sao đâu, em chỉ cần ăn nhiều vào một chút là sẽ khỏe ngay thôi “.
Anh hơi nheo mắt nhìn cô, thật sự hết cách với người phụ nữ này.
Cô quá bướng bỉnh, quá ngông cuồng, anh không nghĩ lại có một người phụ nữ gan to tày trời như vậy.
Biết rõ cô là người thế nào, làm việc lúc nào cũng theo quán tính, luôn xem nhẹ mọi việc nhưng không ngờ ngay cả tính mạng của chính mình cũng không màng đến.
Thư Tất Phương nhìn cô bất lực, ánh mắt vẫn rất sắc bén: “ Không cho phép các người làm càn nữa, tôi tự hiểu rõ bệnh của mình “
Nói xong đứng bật dậy rời đi.
Mộ Dung Sở sầm mặt nhìn về phía hai người Phong_Vũ, giọng không nhỏ cũng không to: “Phong, mau tiến hành điều chế thuốc đi “.
Tư Phong nhìn cô, ánh mắt cô rất kiên định, cuối cùng bọn họ mặc kệ lời của Thư Tất Phương, cái mạng này của bọn họ chính là được anh ban cho nên không thể vì sợ chết mà bỏ mặc không cứu, dù có thật sự bị anh giết chết cũng không hối hận.
Tư Phong ầm thầm lấy một lượng máu khá lớn từ Mộ Dung Sở, mang đến căn cứ.
Sau khi lấy máu xong Mộ Dung Sở lần nữa ngất đi.
Hai ngày sau, Tư Phong đã thành công chế ra thuốc chữa trị căn bệnh quái lạ kia nhưng Thư Tất Phương nhất quyết không uống còn tức giận đánh đập hành hạ bọn họ, hai người đàn ông thương tích đầy người, Tư Vũ còn bị nặng đến nổi phải băng bó một cánh tay, đến khi Mộ Dung Sở tỉnh lại thì cũng đã là ngày thứ ba, nhìn hai người Phong_Vũ cô cũng đoán được hai ngày qua Thư Tất Phương đã nổi điên đến mức nào, cô lấy viên thuốc từ chỗ Tư Phong đi đến phòng Thư Tất Phương.
Mở hé cửa thấy Thư Tất Phương đang ngồi bất động, hai tay cào cấu cơ thể mình, Mộ Dung Sở đi đến ngăn lấy tay anh, Thư Tất Phương nhìn thấy cô cũng nổi giận, nhận thấy người đàn ông lại sắp mất kiểm soát, Mộ Dung Sở lén bỏ viên thuốc vào miệng mình, bất ngờ lao đến hôn lấy anh, cô dùng cánh lưỡi đẩy viên thuốc vào sâu trong khoang miệng anh, đến khi cảm nhận được nó đã bị anh nuốt xuống mới chịu nhả đôi môi người đàn ông ra, Thư Tất Phương liền tức giận, gào lên: “Mộ Dung Sở, cô muốn chết sao “.
Mộ Dung Sở nhìn anh, ánh mắt có ý cười, cô hạ giọng: “ Được rồi chủ nhân, bây giờ anh muốn phạt gì thì phạt đi “
Vừa dứt câu Mộ Dung Sở bị anh bóp chặt cổ, cánh tay của người đàn ông quá to lớn như muốn nuốt trọn cả cái đầu nhỏ của cô, Mộ Dung Sở trợn mắt nhìn trần nhà, đau đến phát khóc, đến lúc cảm nhận được bản thân không thở nỗi nữa, xung quanh mọi thứ đều không nhìn rõ nữa, Mộ Dung Sở nặng nề gọi anh: Phương à “.