Mộ Dung Sở hôn mê bất tỉnh, trên cổ cô hiện rõ nằm dấu tay đỏ ửng, cả gương mặt trắng bệch đến mức thấy rõ gân xanh nhô ra, cơ thể cũng trở nên lạnh hơn, chỉ một giây nữa thôi Thư Tất Phương đã thật sự giết chết cô rồi, khoảng khắc cô gọi tên anh mới khiến anh nhận ra bản thân đang làm đau người phụ nữ của mình, khoảng khắc cô ngừng thở Thư Tất Phương như bị xé toạt, nỗi đau lớn tới mức không ngừng cúi mặt cầu xin cô tỉnh lại.
Thư Tất Phương bất động bên giường nhìn người phụ nữ đang đeo mặt nạ oxi, đang từng phút cố níu lấy sự sống.
Đã hơn hai tiếng Mộ Dung Sở vẫn không có dấu hiệu gì, cô bây giờ hệt như người thật sự chết đi rồi, hơi thở yếu đến mức không còn cảm nhận được nữa.
Tư Phong ướt đẫm mồ hôi tìm mọi cách cứu chữa cho cô, còn bị Thư Tất Phương tạo thêm áp lực, ánh mắt anh nhìn hắn quá đáng sợ, cứ ngỡ như muốn nuốt sống hắn.
Thư Tất Phương không ngờ khi bản thân đạt đến giới hạn của sự tức giận thì ngay cả người anh yêu anh cũng có thể ra tay không chớp mắt, nỗi sợ này ai cũng biết chỉ mình anh là không ngờ đến.
“ Chủ nhân, cô ấy không sao rồi nhưng khi nào có thể tỉnh lại thì tôi không chắc “, Tư Phong giọng có phần run, còn thấy sợ vì ánh mắt bừng lửa kia của anh.
Tư Vũ đứng ở góc phòng cũng không dám mở miệng.
Sau khi Mộ Dung Sở cho Thư Tất Phương dùng thuốc, anh đã hoàn toàn được chữa khỏi, căn bệnh kỳ lạ trong anh hoàn toàn biến mất rồi.
Thư Tất Phương xua tay đuổi hai người họ ra ngoài, còn mình đi lại bên giường nắm chặt lấy cánh tay kia, tay cô lạnh đến mức cũng khiến người ta hiểu lầm, cơ thể nhỏ bé này làm thế nào có thể hết lần này đến lần khác chịu được cơn thịnh nộ của con dã thú trong anh.
Thư Tất Phương nhìn cô, đáy mắt anh đã ứa nước đây là lần thứ mấy anh khóc vì cô nhưng dù có là bao nhiêu lần đi nữa thì làm sao có thể so được với chuyện cô hết lần này đến lần khác bất chấp tính mạng để cứu anh.
Là chính người đàn ông này đã quá lạnh lùng, vô tình.
Anh nói yêu cô nhưng hình như vẫn chưa yêu đến mức đó, anh nói không muốn làm cô đau nhưng vẫn không hề làm được, anh nói chỉ cần cô nhưng cứ muốn đuổi cô ra xa mình.
Thư Tất Phương nằm bên cạnh người phụ nữ dùng chính hơi ấm của mình đánh tan đi cái lạnh trong cô.
“ Sở, anh xin lỗi, xin lỗi,...em mau tỉnh lại đi “.
Anh sai rồi.
Hai ngày sau
“ Chủ nhân, hơi thở của cô ấy đã ổn định không cần đến ống thở oxi nữa “, Tư Phong vừa nói vừa rút ống thở khỏi mặt cô.
Thư Tất Phương đã trở lại phong thái bình thường, sau cơn bệnh đó anh cũng gầy đi không ít những vẫn không làm mờ đi vẻ điển trai này.
Anh đi lại bàn tay hôm nay đã dịu dàng hơn vuốt qua gương mặt nhỏ, cơ thể cô đã không còn lạnh nữa, da cũng bắt đầu hồng hào trở lại rồi, Thư Tất Phương bất giác nhếch khóe miệng.
Tư Vũ từ bên ngoài lẳng lặng đi vào, anh cúi đầu giọng rất khẽ.
“ Chủ nhân, đã điều tra ra bọn người đó là do Jipp thuê đến “.
Nói rồi hắn không đợi anh mở miệng mà tự quay đầu rời đi, Thư Tất Phương bây giờ không còn tâm trí mà nghĩ đến những chuyện ngoài kia nữa, trong suy nghĩ anh bây giờ chỉ có mỗi Mộ Dung Sở, cho dù bây giờ Nam Sơn của anh có bị người ta cướp mất cũng không quan trọng bằng việc Mộ Dung Sở nằm đây.
“ Sở, mau tỉnh lại xem anh tặng gì cho em “.
Thư Tất Phương dứt lời anh đi vào tủ quần áo từ trong két sắt lấy ra một cái hộp màu xanh ngọc, trong đó là một sợi dây mặt ngọc lục bảo được điêu khắc vô cùng tinh xảo, Thư Tất Phương nhẹ nhàng nhấc cơ thể cô lên rồi đeo vào cổ, anh ghé sát vào tai người phụ nữ: “ Sở của anh “.
Mộ Dung Sở toàn thân như không còn lực, cũng rất đau đớn, từ từ mở mắt ra, cô còn không tin được bản thân vẫn có thể tỉnh lại, giấy phút đó cô đã nghĩ mình cứ vậy mà chết trong tay Thư Tất Phương.
Vừa cựa mình đã thấy cơn đau ở cổ lan ra khắp cơ thể, cô chống tay từ từ ngồi dậy tựa lưng vào thành giường, đưa tay lên sờ nhẹ cổ mình cô cũng có thể cảm nhận rõ được nó bị anh bóp chặt đến mức nào, vốn dĩ cổ người phụ nữ đã nhỏ sau khi bị anh bóp còn nhỏ đi thêm vài phần, sờ xuống phía dưới thì thấy sợi dây chuyền ngọc lục bảo, vừa ngẩng đầu đã thấy Thư Tất Phương đi vào, anh đi đến bên giường ngồi cạnh cô, dịu giọng: “ sợi dây đó em nhất định phải giữ cho kỹ, có chuyện gì cũng không được tháo xuống, nhớ chưa “.
Mộ Dung Sở nhìn anh khó hiểu, cô chớp chớp mắt: “ Chủ nhân à, cái này của anh sao".
“ ừm,...nhưng từ bây giờ nó là của em “, anh vuốt tóc cô, rồi kéo người phụ nữ ôm chặt vào lòng.
Cô vẫn không hiểu chuyện gì nhưng đột nhiên cơn đói kéo đến, Mộ Dung Sở nhìn anh nhíu mày khiến Thư Tất Phương liền lo lắng: “ Sở, làm sao vậy, em đau ở đâu”.
Cô nắm lấy cánh tay anh, tay kia đặt trên bụng mình, nhắm chặt mắt nũng nịu: “ Chủ nhân à, em đói quá “.
Thư Tất Phương thở phào, bế thốc cô lên đi xuống phòng bếp.
Vì Tư Phong và Tư Vũ phải thay anh ra ngoài giải quyết một số việc nên Thư Tất Phương đích thân nấu cho cô ăn.
“ Nào ăn đi, phải ăn nhiều vào biết chưa “, anh vừa thổi nguội vừa không ngừng phàn nàn, khiến Mộ Dung Sở có cảm giác như anh là một bà mẹ nóng tính, cô nhìn anh bất giác mỉm cười.
Nhìn người phụ nữ ăn ngon miệng Thư Tất Phương phần nào trút được lo lắng, anh lẳng lặng đưa tay về phía cổ cô vừa chạm vào đã khiến Mộ Dung Sở giật bắn mình ngã người ra sau, cô ôm chặt cổ mình gương mặt trở nên sợ hãi, còn thở gấp: “ Chủ nhân à, đừng bóp cổ em, em sai rồi “, Mộ Dung Sở nhìn anh với ánh mắt tránh né, Thư Tất Phương tim liền nhói lên tia đau xót, anh ôm chặt cô vào lòng, cơ thể run rẩy: “ Sở, anh xin lỗi, đừng sợ, đừng sợ nữa “.
Hai phút sau Mộ Dung Sở mới bình tĩnh trở lại, cô không nói lời nào quay người lên phòng, bỏ dỡ bát mỳ, Thư Tất Phương im lặng nhìn người phụ nữ như vô hồn.
Ngay sau đó anh cũng tìm lên phòng, mở cửa ra thấy người phụ nữ đang ngồi thu mình lại, mặt úp chặt xuống đầu gối, Thư Tất Phương lại ngồi đối diện cô, biết là anh Mộ Dung Sở ngẩng đầu, nhìn anh cười như không cười, Thư Tất Phương nhìn cô hồi lâu rồi ôm lấy, Mộ Dung Sở ôm chặt cổ anh, thỏ thẻ: “ Chủ nhân à, anh làm sao vậy “.
Thư Tất Phương chỉ im lặng lắc đầu.