Sau đó Thư Tất Phương lại đưa mắt sang chiếc giường với bộ ga chủ đạo là màu trắng, bình thản đi đến nhanh như chớp giật tấm ga khỏi giường vứt xuống sàn vừa định châm lửa thì bị Mộ Dung Sở ngăn lại.
“ Phương à, đốt như vậy sẽ cháy nhà em đấy“.
Thư Tất Phương kéo lấy tay cô nhấc bổng lên rồi vứt mạnh người phụ nữ xuống giường
Anh gào lên với cô: “ Nói, hắn đã đụng vào người em chưa “
“ Không, không có “, Mộ Dung Sở ôm lấy cổ anh, vừa cười vừa nói.
Thư Tất Phương giận dữ hôn mạnh lấy cô, nụ hôn như muốn đục nát khoan miệng nhỏ, Mộ Dung Sở ôm chặt cổ anh thở dốc, hôn xong anh vào tai cô thủ thỉ: “ Từ bây giờ ở đây chỉ được phép có mùi hương của anh “.
Mộ Dung Sở chớp chớp mắt, gật gật đầu nhìn anh, rồi bật cười, người đàn ông này của cô lúc ghen lại thô bạo đến vậy, lại còn vô cùng bá đạo.
Nói xong anh liền ra lệnh cho Tư Vũ thay một bộ ga giường mới, còn thu gom tất cả những thứ liên quan đến Túc Lăng Hạ mang đi đốt sạch.
Mộ Dung Sở nhìn anh lắc đầu thở dài.
“ Phương à, ăn xong chúng ta đi dạo phố nhé“, Mộ Dung Sở gắp một miếng thịt vào bát anh vừa nói.
“ Được “, Thư Tất Phương nhận lấy miếng thịt, nhếch khóe miệng cười.
Macau về đêm vẫn tấp nập và phồn hoa như vậy, cô đã xa nơi này cũng hơn một năm chưa gì đã thấy có cảm giác hơi lạ lẫm.
Con đường cũ lại có thêm vài tòa nhà mới được xây dựng, thiết kế không tồi, điện đường cũng tiên tiến hơn, phố đi bộ cũng được sửa san lại rộng hơn cũng có nhiều quầy hàng ăn vặt hơn, chỉ mới một năm đã có thể phát triển như vậy cũng chỉ có Macau mới làm được.
“ Em có muốn ăn gì không “, Thư Tất Phương một tay khoác qua eo cô, tay kia vuốt tóc người phụ nữ.
Hai người đứng bên một con sông, dưới ánh đèn đường vàng chiếu rọi cô lại thấy Thư Tất Phương đẹp trai đến vậy, vốn dĩ bình thường anh đã đẹp rồi bây giờ còn anh tuấn hơn, bất giác cô cười tươi rồi lắc đầu.
đòang! đoàng!.
đoàng.
Mộ Dung Sở giật bắn mình nắm chặt lấy cánh tay Thư Tất Phương, tiếng súng ở trong con hẻm tối đối diện với chỗ bọn họ, cô nói khẽ: “ Phương à, chuyện gì vậy “.
“ Đừng sợ “, Thư Tất Phương bình thản ôm lấy cô, tiếng súng lần nữa vang lên, lần này còn có tiếng la hét, Thư Tất Phương ôm Mộ Dung Sở quay người đi nhưng đi được hai bước thì đã nghe tiếng bọn người ở ngay đằng sau, tiếng súng cũng to hơn, dồn dập hơn.
Cả hai bất giác quay đầu, là một đám người bịt mặt trên tay ai cũng là khẩu bắn tỉa bọn họ đang nhắm bắn vào đoàn xe chạy trên cây cầu lớn, Mộ Dung Sở liền nhíu mày, cô dần thả lỏng cơ thể khỏi người Thư Tất Phương, đưa mắt nhìn bọn người bắn tỉa kia, rồi nhìn lên phía cây cầu, trên đó vô cùng hoảng loạn đoàn xe kia có khoảng hai mươi chiếc, đều dột ngột dừng lại giữa cầu, người chết hình như cũng không ít, Thư Tất Phương nhíu mày.
Đám người này dường như không thấy Mộ Dung Sở và Thư Tất Phương, chỉ chăm chăm vào đoàn xe trên cầu kia, trong những chiếc xe kia cũng có người nhắm bắn lại bọn họ vừa chớp mắt đã có ba tay bắn tỉa chết ngay tại chỗ, cảnh tượng cứ như phim.
Nhìn bọn người bắn tỉa trước mắt dần dần gục xuống, bất ngờ Mộ Dung Sở lên tiếng “ Dùng súng bắn điện “.
Bọn người quay đầu trừng mắt nhìn cô vài giây, Mộ Dung Sở bước lên hai bước rồi nói tiếp: “ Từ đây đến đó chỉ cách tầm năm mét, có thể dùng súng bắn điện,! nhanh “.
Thư Tất Phương nắm lấy một cánh tay cô, nhíu mày khó hiểu.
Bọn người kia nghe cô nói xong liền nghe theo, hai tên lấy ra khẩu súng bắn điện từ trong balo, chỉ hai cú bóp cò cộng thêm vài phát đạn từ khẩu bắn tỉa, người bên đoàn xe kia đều im bặt, không còn động tĩnh gì nhưng vẫn để một chiếc xe chạy thoát.
Bọn người bắn tỉa sau khi xác nhận đoàn xe kia đã được giải quyết hết, bọn họ cất lại khẩu súng vào balo rồi đi về phía Mộ Dung Sở và Thư Tất Phương, xếp thành một hàng, kính cẩn cúi đầu cùng nhau đồng thanh: “ Bái kiến nữ chủ “.
Thư Tất Phương trợn mắt nhìn cô, cảm nhận được sát khí Mộ Dung Sở quay đầu nhìn anh, nắm lấy cánh tay người đàn ông vừa cười vừa nói: “ Phương à, chuyện này em sẽ giải thích sau nhé “.
Trở về biệt thự cùng bọn người kia, Thư Tất Phương cùng Mộ Dung Sở ngồi trên sofa, đứng ở bên cạnh anh là hai người Phong_Vũ, bọn người kia quỳ ở đối diện.
Mộ Dung Sở gằng giọng: “ Tiểu Bạch, rốt cuộc là có chuyện gì “.
Người đàn ông tên tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn cô giọng khàn khàn: “ Mộ tỷ, bọn người đó là người của tên trùm mafia Hy Lạp, hắn ta đang muốn bước chân vào giới chính trị ở Macau, từ lúc đến đây đã giết không ít người rồi, em không liên lạc với tỷ được chỉ đành thay tỷ đứng ra giải quyết, Mộ tỷ, em chấp nhận mọi hình phạt “, nói xong liền cúi rạp đầu.
Trùm mafia Hy Lap mà hắn nói chính là tên Jipp, Mộ Dung Sở bất giác ngẩng đầu nhìn Thư Tất Phương.
Mộ Dung Sở nhìn tiểu Bạch: “ Giới chính trị thì có liên quan gì đến chúng ta “.
“ Mộ tỷ, hắn là muốn lấy chính trị làm bước đệm để bước chân vào thế giới ngầm, mục đích là muốn thay thế vị trí của tên trùm hiện tại “
Ông trùm của thế giới ngầm hiện tại không phải là Thư Tất Phương sao, Mộ Dung Sở tự nhiên có cảm giác bị nắm thóp, cô ho khẽ vài tiếng.
“ Mộ tỷ hắn còn đang cho người điều tra, hắn là muốn gặp tỷ để bàn chuyện giết tên trùm thế giới ngầm kia “.
Mộ Dung Sở liền ho to hơn bên cạnh đã mùi ám khí nồng nặc, sao lúc nào liên quan đến chuyện giết thuê thì cũng là liên quan đến Thư Tất Phương vậy, nếu cứ như vậy cô sẽ cạm đất mà ăn cũng đâu thể nào nhận tiền của người ngoài mà quay sang giết người đàn ông của mình được.
Mộ Dung Sở ngồi thẳng người, gằng giọng: “Chuyện này không liên quan đến chúng ta, nên nhớ chúng ta không nhận lời giết người trong thế giới ngầm “.
“ Vâng, nữ chủ “, bọn người cùng lúc nói.
!
Trong phòng Thư Tất Phương im lặng ngồi đọc sách bên cửa sổ, ánh mắt kia rõ là đang giận hờn cô, Mộ Dung Sở từ từ tiến lại từ phía sau ôm lấy anh, nói khẽ vào tai: “Phương à, trễ rồi chúng ta đi ngủ thôi anh “.
Thư Tất Phương vứt cuốn sách nắm tay kéo cô ngồi lên đùi mình, giọng lạnh: “ Có vẻ rất nhiều người muốn thuê em giết anh? “
“ Đúng là nhiều thật “, Mộ Dung Sở vừa nói vừa cười.
“ Hình như thù lao cũng không tồi đâu, em có nhận không “, Thư Tất Phương nhấn mạnh vào cổ tay cô, nhướng mày.
“ Đương nhiên là không, giết anh chẳng khác nào em tự giết chính mình “.
Phải, cô yêu anh còn không đủ làm gì có chuyện giết anh, vì anh ngay cả tính mạng mình cô cũng không màn đến, giết anh chi bằng cô tự giết chính mình.
Thư Tất Phương nhấc bổng ôm chặt cô vào người, lao đến hôn lấy cô đắm đuối rồi đi về phía giường.