Lúc bị hỏi, Cố Thanh Yến bỗng giật mình một cái, rồi như trở lại trước đây.
Mỗi sáng thức giấc, cô vẫn giữ thói quen mặc bộ đồ thể thao bó sát người, chạy một vòng quanh vườn hoa.
Lần đầu tiên bị Thời Thâm Niên nhìn thấy, cũng là lúc bọn họ chưa ở bên nhau.
Thời Thâm Niên cầm trên tay một chiếc khăn lông mềm.
Dưới ánh nắng vàng chan hòa, bước tới chỗ cô.
Dưới tia sáng rực rỡ ấy, khuôn mặt anh lại như chìm trong bóng tối, không rõ vẻ mặt.
Chỉ thấy đường nét vô cùng sắc sảo, tới mức không thể rời mắt được.
Cố Thanh Yến dừng chạy bộ, lấy mu bàn tay lau khô mồ hôi còn đọng trên trán.
Cả người dựa vào thân cây, ngước cằm lên, nhìn thấy người đứng trước mặt mình là Thời Thâm Niên.
Người đàn ông trước mặt cau mày, đặt chiếc khăn lông lên người cô, trầm giọng dặn dò: “Toát mồ hôi rất dễ bị cảm lạnh.”
Đây là lần đầu tiên Cố Thanh Yến cảm nhận được sự quan tâm của người khác.
Mặc dù thời tiết có nóng nực thật, nhưng trừ phi cô thực sự khỏa thân khi chạy bộ thì mới có khả năng bị cảm mạo.
Cô vắt chiếc khăn lông mềm lên trên cổ, lau đi mồ hôi, cũng không nỡ nắm chặt trong tay.
Từ lúc bắt đầu quen nhau, cô quyến luyến sự quan tâm ấy, luyến tiếc không nỡ buông.
Sau đó, cô ở bên Thời Thâm Niên.
Mỗi sáng sớm, cô đều thức dậy chạy bộ, nhưng vừa mới thay chiếc quần short thể thao chuyên dụng để dễ vận động, đã bị bắt cởi ra, thay vào đó là mặc một bộ quần áo dài tay che kín mít.
Nếu là bộ quần áo thể thao chuyên dụng, Cố Thanh Yến cũng không có gì để nói cả.
Thế nhưng vấn đề là những bộ quần áo ấy lại được thiết kế riêng, vừa vặn bó sát đường eo với hông, lộ ra vóc dáng hoàn hảo.
Thời Thâm Niên quyết định không cho bất cứ ai được thấy vóc dáng cô, cho dù là ở vườn hoa không được có một bóng người nào, hay bất kỳ người ngoài nào muốn vào, cũng đều không được phép.
Anh cưỡng ép Cố Thanh Yến mặc bộ quần áo rộng thùng thình, khiến cho cô cảm thấy không hề thoải mái.
Cố Thanh Yến mấy lần phản đối nhưng đều không có kết quả.
Cuối cùng, cô quyết định chuyển việc chạy bộ thành tập yoga trong nhà.
Nếu bên trong nhà không có ai, Thời Thâm Niên mới cho phép cô mặc bộ quần áo thể thao bó sát người.
Nhớ lại những chuyện quá khứ, Cố Thanh Yến vô thức xoay người vào nhà định thay quần áo, bỗng cô dừng bước chân lại, từ từ quay đầu lại, sực nhớ ra, cuối cùng lấy lại được một chút tỉnh táo.
Cô nhìn Thời Thâm Niên: “Anh… Sao anh biết được tôi đang sống ở đây?”
Cố Thanh Yến nói xong lập tức tự cảm thấy bản thân hỏi thừa thãi.
Có lẽ không có điều gì trên thế gian này là Thời Thâm Niên không thể không biết.
Hoặc ít nhất là ở trong thành phố A.
Chính cô cảm thấy không cần thiết hỏi Thời Thâm Niên đến đây bằng cách nào.
Biết đâu đấy, có khi tiểu khu này cũng chính là do anh đầu tư.
Cố Thanh Yến chậm rãi thở dài một hơi, cúi đầu, tay ngọ nguậy kéo lại dây áo của mình.
Cô đang mặc đồ lót vận động thể thao.
Dây áo cũng không phải lộ hàng táo bạo hay dễ tuột gì.
Chỉ là vải có chút mỏng, nhưng đây là tiểu khu chỗ nhà cô, sao cô lại không thể mặc đồ mình muốn.
Trong lòng cũng chỉ suy nghĩ một chút như vậy, nếu bỗng bật thốt khỏi miệng thì Thời Thâm Niên sẽ cho cô thấy thế nào là 100 cách “không thể”.
Ánh mắt của Thời Thâm Niên bỗng dừng lại trên làn da mịn bóng loáng của cô.
Vì vừa mới tập thể dục xong, ánh sáng tự nhiên hắt lên khuôn mặt vẫn còn mồ hôi của Cố Thanh Yến, trông vừa khỏe mạnh lại vô cùng xinh đẹp.
Thời Thâm Niên nghĩ đến việc Cố Thanh Yến mặc như vậy mỗi khi đi ra ngoài, trừ anh ra, những người khác cũng nhìn thấy, đầu óc bấy giờ nổ một tiếng ầm vang.
Anh sẽ không bao giờ cho phép.
Thời Thâm Niên đặt chiếc túi còn trong tay lên bàn.
Không một lời nào trực tiếp lôi Cố Thanh Yến vào phòng thay quần áo.
Anh đưa hai bàn tay giữ chặt eo của Cố Thanh Yến, nhấc cô lên, để cô ngồi lên chiếc ghế cao trong phòng thay đồ.
Cố Thanh Yến kêu “á” một tiếng.
Bởi chiếc ghế quá cao, chân cô không thể chạm tới được mặt đất.
Cô giãy giụa, cố gắng xuống khỏi ghế, nhưng Thời Thâm Niên ấn bả vai của cô xuống, nhất quyết không để cô có cách nào nhúc nhích được.
Trên mặt Cố Thanh Yến lộ rõ vẻ hoang mang, lo sợ: “Anh muốn làm gì?”
Thời Thâm Niên chỉ “à” một tiếng, không thèm đoái hoái nhìn cô, một tay khác giữ lấy hai cổ tay của cô.
Khung xương của Cố Thanh Yến vốn nhỏ, nhỏ hơn nhiều so với những cô gái khác.
Hai cổ tay vô cùng nhỏ nhắn, chỉ một tay cũng nhẹ nhàng đủ để nắm được.
Cổ tay của Cố Thanh Yến bị nắm lấy, giơ thẳng lên phía trên.
Cô vô cùng giận, tới mức không ngừng đá chân tới Thời Thẩm Niên.
Thời Thâm Niên không nhúc nhích tí nào, lấy hai chân kẹp lấy đùi của cô, khiến cô ngay cả cơ hội chuyển động cũng đều không có.
Điều duy nhất lúc này là vòng eo cô còn có một chút sức lực có thể động và miệng không ngừng chửi thề.
Cô yếu ớt nói, liên tục hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì!”
Thời Thâm Niên nặng nề liếc nhìn cô một cái, nhưng trong nháy mắt, ngay lập tức, đã cởi hết đai đeo của cô từ trên xuống dưới.
Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, nhàn nhạt nói: “Làm em.”
Cố Thanh Yến sợ hãi tới mức bị động, không dám động, sắc mặt trở nên trắng bệch, tâm tư lúc này dường như đã chìm tới đáy.
Giọng cô trở nên run rẩy, đôi môi cũng vì thế mà run run theo: “Anh không thể, anh có bạn gái rồi… anh… Nhan Linh… nếu… cô ấy biết… cô ấy…”
Cô sợ hãi tới nỗi không thốt nên câu.
Thời Thâm Niên lúc này chỉ lướt qua mặt cô, sau đó nhìn chằm chằm vào tủ quần áo, thấy một chiếc váy dài.
Đột nhiên anh buông cô ra, tiến hai bước tới tủ quần áo, cánh tay dài vươn tới, lấy ngay chiếc váy đặt vào trong tay.
Cố Thanh Yến còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy anh đi tới trước mặt cô.
Cố Thanh Yến tuy không còn bị khống chế nữa, nhung cũng vì sợ hãi quá mức mà cô không dám động dậy.
Thời Thâm Niên trầm giọng, nói: “Giơ tay lên.”
Cô theo tiềm thức duỗi hai tay lên, Thời Thâm Niên thay cô, mặc chiếc váy dài vào.
Chiếc váy có thiết kế đơn giản, cổ áo có vài chiếc khuy áo nhỏ, chạy dọc theo cần cổ thon, nhìn qua có cảm giác bảo thủ, khiến cho đối phương khó thưởng thức cái đẹp.
Thời Thâm Niên thuận tiện mặc váy cho cô.
Chiếc váy dài đến tận mắt cá chân, chỉ lộ ra đôi bàn chân trắng nõn, mượt mà.
Những ngón chân nhỏ, đáng yêu đang co chặt lại khi chạm xuống dưới mặt đất, lộ rõ cảm xúc bên trong của chính bản thân cô hiện tại.
Thời Thâm Niên bắt cô đứng ngay ngắn, rồi lại cầm đôi tất của cô.
Anh ôm Cố Thanh Yến vào lồng ngực mình, để cô ngồi lên ghế sofa, sau đó tỉ mỉ, cẩn thận đi tất cho cô.
Khi đôi tất trắng che đi đôi bàn chân nõn nà và đáng yêu ấy, là lúc nội tâm dao động của Thời Thâm Niên cũng bắt đầu trở nên bình ổn.
Toàn bộ cả quá trình, Cố Thanh Yến hệt như một con rối, một chút cũng không dám động.
Thậm chí, bởi vì sợ sẽ ngã xuống từ trên ghế mà đôi tay của cô vẫn bấu chặt lấy cổ áo của Thời Thâm Niên, khiến cho bộ đồ tây trang chỉnh tề của anh trở nên nhàu nhĩ.
Từ sau lần trốn thoát hồi đó tới giờ, cô vẫn cứ luôn nghĩ rằng mình đã hoàn toàn trốn thoát khỏi Thời Thâm Niên.
Nhưng thực tế thì hoàn toàn khác.
Cho đến giờ phút này, cô mới nhận ra.
Cho dù cơ thể cô có tránh né như thế nào thì nội tâm không có cách nào có thể thay đổi.
Họ đã quá quen thuộc đối với đối phương.
Mỗi khi Thời Thâm Niên cử động, là cô không có sức lực để chống lại.
Mãi cho đến khi đi xong tất, Cố Thanh Yến nhẹ nhàng bị anh ôm vào trong ngực, cô mới ý thức được rằng chuyện gì đang vừa diễn ra.
Thời Thâm Niên cởi sạch sẽ đồ của cô, thay cho cô quần áo khác.
Nếu là lúc trước, mỗi khi hoan ái trôi qua, đều sẽ xảy ra chuyện này.
Cũng là chuyện xảy ra khi cô tỉnh giấc vào mỗi sáng sớm.
Một giấc mộng quanh năm, tựa như lại trở về bốn năm trước.
Thời Thâm Niên cũng không cho cô quá nhiều thời gian để suy nghĩ, để cô ngồi lên ghế sofa, đứng dậy đi lấy đồ ăn sáng đã đem sẵn tới.
Anh đặt đồ ăn sáng lên trên chiếc bàn uống trà nhỏ, rồi cẩn thận mở nó ra.
Bên trong có tận mười mấy hộp giữ nhiệt đồ ăn to nhỏ, mỗi một chiếc hộp đều dùng túi vải nhung màu đen.
Anh mở từng chiếc hộp một, vậy mà mỗi cái đều mất tận 5 phút.
Thời Thâm Niên đặt tất cả các hộp thức ăn lên trên chiếc bàn trà nhỏ, cầm một bộ đũa thìa bằng bạc, sau đó dùng chiếc khăn giấy khử trùng một lần lau qua nó, rồi mới đặt trước mặt Cố Thanh Yến.
Thời Thâm Niên vốn có thói quen sạch sẽ đặc biệt nghiêm trọng, đối với đồ ăn lại càng để ý hơn.
Cố Thanh Yến đã thấy điều này vô cùng nhiều lần trước đây.
Nếu là trước kia, cô không để ý, nhưng đều không giống như lần này, khiến cho cô trở nên rung động.
Cô nhớ trước kia, Thời Thâm Niên không bao giờ đi ăn nhà hàng ở bên ngoài.
Anh cảm thấy điều đó không cần thiết.
Mà Cố Thanh Yến lại vô cùng lười biếng, cô có thể nằm lì mà không nghĩ đến việc ngồi dậy.
Lúc ở nhà một mình, cô thường vừa ngồi ăn vừa xem tivi trong phòng khách.
Nếu ở trước mặt Thời Thâm Niên, anh nhất định sẽ không cho phép.
Vậy mà bây giờ, Thời Thâm Niên lại cố ý để bữa sáng ở trên bàn uống trà, mà không hề bắt ép cô dùng bữa ở trong phòng ăn.
Nhưng anh vẫn giữ thói quen trong mỗi bữa ăn như trước kia, là mọi bộ đũa chén đĩa đều cần phải lau một lần.
Có lẽ thói quen thay đổi nhiều nhất của anh lại là tình nguyện dùng bữa trên ghế sofa.
Cố Thanh Yến vô cùng ngạc nhiên, trong bụng cô đang ôm cả một đống lời chất vấn, muốn đấu khẩu một phen với Thời Thâm Niên.
Nhưng nhìn đống đồ ăn đầy đủ màu sắc lẫn hương vị thế kia, Cố Thanh Yến bèn nuốt xuống lời định nói.
Buổi sáng vừa phải vận động, thế nên bây giờ quả thực cô đang rất đói.
Cố Thanh Yến cầm lấy chiếc đũa, cũng không nói năng gì cả, gắp lấy một miếng thức ăn đút vào miệng.
Khi không có ai ở bên cạnh, phần lớn thời gian, cô đều ăn rất nhanh.
Đó là bởi vì khi còn bé, bảo mẫu chăm sóc cô chỉ cho phép ăn có 5 phút.
Nếu vượt quá 5 phút, tất cả đồ ăn đều sẽ bị lấy đi.
Vì Cố Thanh Yến bị bỏ đói mấy lần, làm sao có thể khóc mà không có miếng ăn bỏ vào.
Sau mấy lần tiếp thu sự dạy dỗ, mỗi khi cô ăn, chả khác gì như dân tị nạn châu Phi vậy.
Cũng không để ý xem liệu đồ ăn có ngon hay không, trước tiên vẫn cứ bỏ vào miệng hẵng.
Thế nên sau khi Cố Thắng Nam nhìn thấy cô như vậy, bèn dạy dỗ cô quy tắc trên bàn ăn, vô cùng nổi giận, phạt cô đứng dưới mặt trời cả một ngày.
Sau khi trải qua cả một thời gian dạy dỗ, mới có thể sửa lại được thói quen đấy.
Chẳng qua đó là thói quen từ thời thơ ấu, có lẽ đã ăn sâu vào rễ, khắc sâu vào xương.
Nếu là lúc không có ai ở bên cạnh, cô đều đặc biệt ăn một cách nhanh chóng.
Thời Thâm Niên ăn cái gì đều ung dung thong thả, đến ngay cả củ cải trắng bình thường, cũng có cảm giác như đang ăn sơn hào hải vị vậy.
Anh không thích Cố Thanh Yến ăn quá nhanh, bởi sẽ không tốt cho dạ dày.
Nhưng trong vấn đề này, anh lại không bao giờ ép buộc cô.
Cố Thanh Yến lại cũng không thể không ăn chậm lại.
Cô không thể ngừng suy nghĩ, thật ra Thời Thâm Niên cố chấp ở điểm này của cô, nhưng lại mãi không nói ra.
Nếu là Cố Thắng Nam, xem đây là chuyện toàn bộ nhà họ Cố phải mất mặt, vậy mà Thời Thâm Niên lại có thể nhẹ nhàng cho qua.
Hương vị đồ ăn trong miệng làm Cố Thanh Yến hoàn toàn kích động.
Hương vị này vốn rất quen thuộc, đó là do đầu bếp chính của nhà họ Thời làm.
Thời Thâm Niên là một người vô cùng kén ăn, người ngoài không tài nào tưởng tượng được nhường ấy.
Vị đầu bếp này đã làm trong nhà hàng hàng đầu thế giới.
Sau một lần ăn khi anh đi công tác, anh quyết định mời họ về làm.
Kể từ đó, vị đầu bếp này đã được vào làm trong nhà họ Thời.
Bất cứ khi nào Thời Thâm Niên đi đâu, họ phải theo đó.
Sau đó, Cố Thanh Yến có nghe nói, lúc nhà họ Thời chuyển ra nước ngoài, vị đầu bếp này lại ở lại trong nước.
Lúc ấy, Cố Nhất Thành nhất quyết phải đưa bằng được đầu bếp này về nhà nhưng đều bị từ chối.
Khi cô về nhà, nghe tên đó nói lạnh nhạt rằng vị đầu bếp này tay nghề không còn được như trước, bị Thời Thâm Niên đuổi việc.
Có vẻ như những tin đồn đó là sai sự thật.
Cố Thanh Yến đang ngồi suy nghĩ, không chú ý với lấy chiếc đũa đang ở bên trong chiếc hộp đựng thức ăn của Thời Thâm Niên.
Thời Thâm Niên có thói quen vô cùng sạch sẽ.
Trước kia, vào mỗi bữa ăn, đều phải được chia ra làm hai phần.
Những người khác một phần, Thời Thâm Niên một phần.
Anh không cho phép bất cứ ai khác động vào bát đũa của mình, cho dù có là đêm giao thừa, bữa ăn cũng phải chia ra như vậy.
Ngoại trừ Cố Thanh Yến ra, anh và cô đều ăn cơm một mình, chỉ chuẩn bị có một phần đồ ăn.
Nhưng ngay lúc này, anh lại chuẩn bị hai phần thức ăn giống y hệt nhau.
Cố Thanh Yến chỉ vừa không chú ý, cô mới phát hiện ra chiếc đũa đã được đưa tới.
Cô ngẩn người ra, đã thấy Thời Thâm Niên nắm lấy tay đang cầm đũa của cô, đưa thức ăn từ chiếc đũa đó, bỏ vào trong miệng của anh.
Nuốt thức ăn xong, anh nhàn nhạt nói: “Đừng động vào thức ăn của anh.”.