Tôi không nghĩ rằng trong ngày đầu tiên của kỳ nghỉ mình lại đột nhiên bị bệnh.
Có lẽ là do khoảng thời gian lúc trước quá bận bịu, căng thẳng quá độ ở phòng làm việc nên khi đột nhiên nghỉ ngơi thì lại bị bệnh.
Trường học của Bùi Húc tổ chức tập huấn nên sáng sớm thằng bé đã đi rồi, cả kỳ nghỉ đều không ở nhà.
Tôi tìm đại chút thuốc trong ngăn kéo ở phòng khách rồi uống với nước lạnh, sau đó ngơ ngơ ngác ngác tiếp tục trở lại phòng ngủ.
Khi tỉnh lại lần nữa là do bị khát, tôi thoáng nghe thấy tiếng gì đó vang lên trong phòng khách.
Tôi gắng tỉnh táo lại, cầm một quyển sách dày trong tay rồi rón rén đi ra phòng khách.
Khi đối diện với đôi mắt của người trong phòng khách, tôi khá lúng túng mà thả quyển sách đang giơ cao xuống.
Bùi Húc sao? Sao thằng bé lại trở về nhỉ?
Còn chưa đợi tôi lên tiếng hỏi thì Bùi Húc đã mím môi, cầm nhiệt kế trong tay đi về phía tôi.
Tôi không kịp phản ứng lại, chỉ ngây ngốc nhìn thằng bé đo nhiệt độ cho mình.
“Dì đang nóng ran lên kìa.” Thằng bé nhìn con số hiện trên nhiệt kế, vẻ mặt cũng xệ xuống.
“Ừm.” Chẳng trách tôi thấy đau nhức cả người: “Sao nhóc lại về thế?”
Bùi Húc xoay người bỏ nhiệt kế vào lại ngăn kéo rồi cầm thuốc trên bàn lên ngó một cái: “Cháu trở về lấy sách quên mang theo, thấy thuốc ở phòng khách thì đoán là dì đổ bệnh, vì thế nên cháu đã xin thầy giáo nghỉ tập huấn.”
Tôi hơi nhíu mày: “Tôi có thể tự chăm sóc mình, nhóc mau về tập huấn đi.”
Thằng bé cầm lấy cái cốc uống nước của tôi trước đó rồi nhìn về phía tôi: “Ồ, vậy ra dì uống nước lạnh là chăm sóc bản thân đấy à? Còn uống thuốc linh tinh nữa?”
Tôi bị nghẹn nhất thời, có ảo giác như thằng bé mới là người lớn vậy.
“Trong nhà không còn thuốc hạ sốt nữa, cháu đi ra ngoài mua thuốc. Phòng bếp có nước nóng đã đun sôi rồi, dì uống tạm trước đi.”
Thằng bé nói xong thì cầm chìa khóa đi ra cửa, tôi ngồi đờ trên ghế sô pha.
Trước đây tôi từng tự mình đến bệnh viện làm phẫu thuật mổ ruột thừa cấp tính, nằm viện một mình.
Sau đó vẫn bị Diệc Hoan biết được, cô ấy đỏ mắt trách tôi không coi cô ấy là bạn bè.
Thật ra không phải, chỉ là tôi không quen ỷ lại vào người khác.
Trong tiềm thức, tôi không muốn có mối quan hệ thân thiết với bất kỳ một người nào.
Tiếng mở cửa đột ngột kéo tôi ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.
Bùi Húc thở hổn hển đi vào, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Thằng bé chắc là chạy về.
Thằng bé đi vào phòng bếp rót một cốc nước nóng nữa rồi ngồi xổm xuống trước mặt tôi, lấy thuốc ra rồi hướng dẫn tỉ mỉ.
Tôi nhìn thằng bé làm tất cả những thứ này với vẻ mặt không cảm xúc.
Đối với tôi thì cảm giác được người khác quan tâm là quá lạ lẫm.
Cuối cùng Bùi Húc cũng không trở lại tập huấn.
Dưới sự giám sát của thằng bé, tôi đã nhanh chóng khá hơn.
Tôi cũng từng nói với thằng bé rằng nhân lúc đang nghỉ thì đi ra ngoài tìm bạn mà chơi.
Nhưng thằng bé chỉ lắc đầu rồi chọn ở trong nhà với tôi.
Có đôi lúc chúng tôi sẽ cùng đi ra ngoài mua đồ ăn.
Có đôi khi vào ban ngày, chúng tôi sẽ kéo rèm cửa sổ lại rồi làm tổ trong phòng khách xem một bộ phim cũ.
Có lúc chập tối, sau khi ăn cơm xong chúng tôi sẽ đi dạo trong vườn hoa ở dưới tầng.
Nhưng sự giao tiếp giữa chúng tôi vẫn không có nhiều.
Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Diệc Hoan mang theo nồi lẩu và nguyên liệu nấu ăn tới nhà với vẻ mặt mệt mỏi.
Câu đầu tiên mà cô ấy nói với tôi là: “Bé yêu, người phụ nữ kia về nước rồi.”
Chương 6
Người phụ nữ mà Diệc Hoan đang nói đến là Thanh Thu, bạn cùng lớp đại học của chúng tôi.
Mặc dù Diệc Hoan không muốn thừa nhận, nhưng cô ấy đã từ chối những buổi hẹn hò mù quáng suốt những năm qua, một phần là vì Thanh Thu.
Sự vướng mắc giữa hai người họ, với tư cách là người ngoài cuộc, tôi có thể thấy rõ nhưng không tiện nói ra điều gì.
Cả tôi và Diệc Hoan đều không giỏi nấu ăn lắm, nên cuối cùng Bùi Húc là người đem nguyên liệu nấu ăn đi vào bếp.
Diệc Hoan đi theo sau thằng bé, quen thuộc mở tủ lạnh lấy rượu, nhưng chỉ thấy bát đĩa, quay đầu nhìn về phía phòng khách: “Bảo bối, rượu của tớ đâu?”
Bùi Húc vòng qua cô ấy đi đến tủ rượu trong phòng ăn, đưa tới một chai rượu có độ cồn thấp, thấp giọng nói: "Dì ấy mới bị ốm nên không được uống rượu."
Trong lòng tôi "lộp bộp" một tiếng, có chút khẩn trương nhìn về phía Diệc Hoan.
Quả nhiên giây tiếp theo Diệc Hoan đã đỏ mắt, trách móc tôi không nói với cô ấy mỗi khi bị ốm.
Tôi đành phải nhíu mày dỗ dành cô ấy, nói rằng đó chỉ là cảm sốt thông thường thôi, không có gì nghiêm trọng cả.
Dành chút thời gian để nhìn bóng dáng bận rộn trong bếp, tôi nghi ngờ Bùi Húc cố tình.
Tôi đành chuyển chủ đề: "Thanh Thu về nước tìm cậu à?"
Diệc Hoan uống một hớp rượu, có chút bực bội: "Ừ, cô ấy gọi điện thoại cho tớ, nói muốn quay lại."
Vừa nói, cô ấy vừa nặng nề đặt ly rượu xuống bàn trà, kích động nói: "Cô ấy cho rằng mình là ai mà lại cho rằng tớ sẽ đợi cô ấy? Có nhiều tiểu thịt tươi như vậy đang chờ bà đây sủng hạnh đấy nhé."
Thấy cô ấy cố làm ra vẻ tự nhiên, tôi đưa tay về phía cô ấy cố ý nói: "Vậy đưa điện thoại di động cho tớ, để tớ gọi cho cô ấy, sau này đừng đến tìm cậu nữa."
Diệc Hoan sửng sốt một giây, sau đó giống như một con hamster nhỏ đem điện thoại giấu vào trong ngực, có chút tủi thân: "Cậu làm gì vậy! Cả cậu mà cũng trêu chọc tớ."
Tôi thở dài: “Tớ muốn cậu đối mặt với trái tim mình”.
“Vậy cô ấy cũng không thể không nói một lời rồi ra nước ngoài nhiều năm như vậy, sau đó trở về nhẹ nhàng nói muốn quay lại, coi như những năm tháng xa cách chưa từng tồn tại.” Diệc Hoan cúi đầu, nghẹn ngào nức nở.
Tôi ngồi xuống, ôm cô ấy vào lòng: "Được, vậy cậu phải quan sát cô ấy cẩn thận một chút."
Lúc Bùi Húc bưng nồi lẩu ra, Diệc Hoan đã uống hết một bình rượu.
Trên bàn ăn còn kiên quyết kéo thêm Bùi Húc uống cùng cô ấy.
Tôi bất đắc dĩ cười cười: “Cậu ấy còn nhỏ, uống rượu cái gì?”
Diệc Hoan lại lơ đễnh: "Tiểu Húc sắp thành niên rồi, uống chút rượu cũng không sao. Đồng chí Hạ Mộ đừng có cứng nhắc như vậy được không?"
Sau đó tôi trơ mắt nhìn Bùi Húc lặng lẽ uống rượu.
Được rồi, tôi mặc kệ đấy.
Bữa cơm này ăn rất lâu, mặc dù Diệc Hoan vẫn cười nói đùa giỡn suốt thời gian đó, nhưng tôi biết cô ấy thực sự đang rất buồn.
Khi đó cô ấy quan tâm đến Thanh Thu bao nhiêu, thì việc Thanh Thu ra nước ngoài lại làm tổn thương cô ấy bấy nhiêu.
Nhiều năm như vậy, cô ấy vẫn chờ đợi Thanh Thu.
Cuối cùng, Bùi Húc uống đến hơi say, Diệc Hoan đột nhiên nổi tính say rượu phát điên, đòi Thanh Thu đến đón.
Đối mặt với hai kẻ say rượu một lớn một nhỏ này, thái dương tôi giật giật.
Đỡ Bùi Húc về phòng trước, trước khi nằm xuống thằng bé còn dông dài với tôi bảo không cần rửa bát, sáng mai nó dậy sẽ dọn.
Tôi cười, cảm thấy tính cách của cậu giống như một ông già.
Trở lại phòng khách rồi ngồi xổm trước mặt Diệc Hoan, sau đó thì lôi kéo tay của cô ấy: "Bây giờ cậu có chắc là muốn gọi điện thoại cho cô ấy không? Tớ biết cậu không có say."
Diệc Hoan trầm mặc, một lúc sau mới nói: "Tớ rất nhớ cô ấy."
Tôi xoa đầu cô ấy thì thầm: "Oke, tớ hiểu rồi."
Tôi lấy điện thoại di động của cô ấy, gọi cho Thanh Thu, cho cô ấy biết địa chỉ nhà tôi.
Sau đó, tôi đợi Thanh Thu chung với Diệc Hoan.
Khoảng nửa giờ sau, chuông cửa vang lên.
Diệc Hoan đang nằm sấp bỗng ngồi thẳng dậy, rót cho mình một ly rượu nữa rồi lại nằm sấp xuống.
Tôi lắc đầu bất lực rồi đi ra mở cửa.
Người con gái ở ngoài cửa đã nhiều năm không gặp, thần sắc hơi lạnh lùng, nhưng giữa lông mày lại ẩn chứa sự lo lắng không thể che giấu.
Tôi và Thanh Thu gật đầu chào nhau rồi nghiêng người để cô ấy đi vào nhà.
Cô ấy bước nhanh về phía Diệc Hoan, ôm Diệc Hoan vào lòng, còn gọi tên Diệc Hoan bằng một giọng ấm áp.
Khi sự lạnh lùng tan biến, đó là sự dịu dàng chỉ thuộc về riêng Diệc Hoan.
Tôi đứng ở cửa nhìn họ, trong thoáng chốc, như thể tôi đã trở lại thời đại học.
Vào thời điểm đó, Diệc Hoan thường cố tình giả vờ say rượu, lần nào cũng yêu cầu tôi gọi điện thoại bảo Thanh Thu đến đón cô ấy.
Cô gái lạnh lùng sẽ luôn vội vã chạy đến, cẩn thận dỗ dành cô gái say rượu.
Cảnh tượng trong ký ức chồng lên cảnh tượng trước mắt, như chưa từng thay đổi.
Thanh Thu ôm Diệc Hoan ra khỏi cửa, tôi nhìn Diệc Hoan đang vùi đầu vào cổ cô ấy giả vờ bất tỉnh.
Đột nhiên mở miệng: "Thanh Thu, Diệc Hoan là người bạn quan trọng nhất của tớ, đây là lần cuối cùng tớ giúp cậu."
Nói đến thế thôi, cô ấy và Diệc Hoan đều hiểu.
Cô ấy quay lại và nghiêm túc nhìn tôi: "Cảm ơn."
Tôi vẫy tay, đóng cửa lại.
Chương 7
Ngày hôm sau, tôi đến phòng làm việc.
Nhìn Diệc Hoan khoan thai tới muộn với cái cổ có dấu dâu tây.
Trong mắt tôi chứa ý cười, không nói lời nào.
Diệc Hoan lại "Giấu đầu lòi đuôi" mà lẩm bẩm một câu "Tớ còn chưa đồng ý đâu".
Nhưng chúng tôi đều biết, đó chỉ là chuyện sớm muộn.
Cô ấy và Thanh Thư như đang chơi một ván trò chơi đưa đẩy đã viết xong kết cục.
Nói thật, tôi hâm mộ sự can đảm của Diệc Hoan.
Hâm mộ cô ấy dám giao trái tim vào trong tay một người khác.
Không giống như tôi, dường như đã mất đi năng lực yêu một người.
Dưới sự cố gắng của tôi và Diệc Hoan, phòng làm việc đã dần dần đi vào quỹ đạo.
Tôi có thêm rất nhiều thời gian rảnh rỗi, lúc Bùi Húc đi trường học, tôi sẽ một mình đi đến trạm tàu điện ngầm.
Nhìn dòng người lui tới trạm, suy đoán xem bọn họ đang suy nghĩ gì.
Thời gian trôi qua, đối với tôi mà nói là đứng im, nhưng cũng là tăng tốc.
Giao thừa cứ thế mà đến.
Tôi nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn.
Trước khi nghe điện thoại, tôi đang mua bột mì ở siêu thị.
Trong một lần tình cờ, Bùi Húc biết được chuyện tôi thích ăn thịt chiên giòn từ trong miệng Diệc Hoan.
Lén giấu tôi học cách nấu món này.
Dự định tối nay sẽ thể hiện tài năng cho tôi thưởng thức, nhưng trong nhà không có bột mì, trong phòng bếp còn đang nấu canh.
Trong chốc lát thằng bé không đi được, thế nên đành phải "Cử" tôi đi ra ngoài mua.
Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại, là bố của tôi.
Tôi không biết ông ta lấy được số điện thoại của tôi từ đâu.
Nghe máy, ông ta chỉ nói một câu: "Dì của mày dọn dẹp nhà cửa, tìm được thư mẹ mày để lại cho mày, tự mày trở về lấy."
Sau đó, ông ta lập tức cúp điện thoại.
"Dì" trong miệng ông ta là mẹ kế trên danh nghĩa của tôi, chỉ lớn hơn tôi không đến mười tuổi.
Tôi gửi một tin nhắn cho Bùi Húc, cuối cùng vẫn lái xe trở về cái "nhà" kia.