Yêu Đội



Edit + Beta: Vịt

Cuối cùng sau khi một cây cầu lớn nối liền khu vực khai thác mỏ Tây Bắc và phía Bắc Toffmanka bị phá hủy, đường sá phía Đông Kampocha đã hoàn toàn bị cắt đứt. Xe Jeep Diệp Triêu lái bị chặn lại ở bên đống đổ nát và biển lửa khó có thể vượt qua, chiến xa bộ binh Lương Chính và Ngải Tâm ở dọc theo con đường phía Nam chạy như điên, nhưng đường vòng tiến vào khu vực trung tâm Kampocha vẫn cần thời gian.

Diệp Triêu chờ không kịp, đang định liên hệ lại lần nữa với Tiêu Mục Đình, nơi xa bỗng nhiên truyền đến tiếng vang của quân cơ tầng trời thấp đi tới.

Lăng Yến kinh thanh nói: "Là bọn họ!"

Cửa đuôi quân cơ đã mở ra, Tiêu Mục Đình đeo kính bảo vệ mắt khom lưng đứng ở cạnh cửa, một tay kéo vòng treo, một tay làm điều chỉnh cuối cùng với túi dù trước ngực. Phía sau anh, là đội viên tinh anh Trung đội 1 của Liệp Ưng do Ninh Thành, Doãn Thiên cầm đầu, Thích Nam Tự là lính đặc chủng Trường Kiếm duy nhất đứng một hàng với bọn họ.

Gió từ cửa khoang thổi vào, tiếng vang ở trong khoang máy bay xô ra làm người ta bất an. Tiêu Mục Đình nhìn nhìn đèn chỉ thị trên cửa khoang, Nghiêm Sách đứng ở bên trái cabin tay cầm máy xác định vị trí, trầm giọng nói: "3 giây chuẩn bị."

Tiêu Mục Đình nheo mắt lại, hai chân cong lên, tay phải trống cầm lấy dây thừng.

"3, 2." Một giây cuối cùng, Nghiêm Sách gọn gàng linh hoạt mà hô: "Nhảy!"

Trong bầu trời âm u tách ra dù hoa hình chữ nhật, một chiếc nối tiếp một chiếc.

Tiêu Mục Đình đeo chính là dù cánh có thể tự do điều khiển phương hướng, sau khi thành công mở dù, anh một tay đỡ cần điều khiển, một tay nắm chặt súng trường, ánh mắt như chim ưng quét vùng đất phía dưới.

Ở trên vùng đất cằn cỗi rắn rết hoành hành này, có người mà anh phải cứu ra.

Kampocha là khu vực đặc thù nhất Toffmanka, võ trang phân liệt không dám tự tiện xông vào, bộ đội gìn giữ hòa bình không rảnh bận tâm, chính phủ tạm thời lại càng không dám vượt Lôi Trì nửa bước. Tiêu Mục Đình và Diệp Triêu trước khi dẫn đội lên đường, quân đội từng trịnh trọng dặn dò — sau khi đến Toffmanka thực hiện nhiệm vụ gìn giữ hòa bình mà Liên Hợp Quốc bố trí là được, không được nhúng tay vào tranh đoạt phe phái của địa phương, lại càng không được nổi xung đột với lính đánh thuê chiếm cứ ở Kampocha, sứ mệnh của chiến sĩ mũ xanh da trời là gìn giữ hòa bình, không phải là dẫn chiến.

(Lôi Trì là tên một con sống, ởđây hiểu là ranh giới)

Vì vậy, tiểu đoàn Trung Quốc giống các bộ đội gìn giữ hòa bình khác, chưa từng bước vào Kampocha. Trước khi nhận được tin tức của Diệp Triêu, Tiêu Mục Đình mặc dù cực độ lo lắng tình cảnh của Thiệu Phi, cũng không nghĩ qua cậu sẽ rơi vào trong tay lính đánh thuê Kampocha.

Một khắc kia, sợ hãi đã lâu không lĩnh hội qua giống như túi nước đá dội xuống đầu, Tiêu Mục Đình một quyền nện ở trên vách khoang, cổ họng siết chặt tới khó có thể lên tiếng.

Nghiêm Sách tiến lên đè lại vai anh, lạnh giọng hô: "Tiêu đội."

Anh hung hăng hất đầu, vài giây sau xé ra một nụ cười miễn cưỡng: "Tôi không sao."

Tỉnh táo lại! Anh xoay người, nhanh chóng lấy ra bản đồ khu Kampocha, tận lực đặt xuống lo âu làm cho người ta hít thở không thông, vạn phần khắc chế mà làm hành động sắp xếp.

Đường bộ cơ hồ không thông, máy bay quân sự cánh cố định không phải là máy bay trực thăng võ trang, không cách nào muốn dừng ở đâu thì dừng ở đó, khu vực khai thác mỏ Tây Bắc công trình cơ sở hạ tầng tổn hại nghiêm trọng, duy nhất một sân bay có thể để cho quân cơ hạ xuống cách Kampocha hơn 50km. Thời gian cấp bách, nếu dừng ở đó, e rằng không kịp tiếp viện.

Ngón tay Tiêu Mục Đình ở phía Đông Kampocha trên bản đồ dọc theo khu vực chỉ qua lại, nhíu mày trầm tư hồi lâu, cuối cùng nói: "Chúng ta nhảy dù chỗ này. Ninh Thành, Doãn Thiên."

"Đến." Hai người đứng khuất sáng, nửa bên thân thể ở trong bóng râm, cao lớn tuấn lãng, bình tĩnh đáng tin, hoàn toàn khác với ấn tượng mà Tiêu Mục Đình từ chỗ Lạc Phong có được.

"Có vấn đề hay không?" Anh hỏi.

Ninh Thành cầm cổ tay Doãn Thiên, "Không có."

"Nghiêm đội." Tiêu Mục Đình không dừng lại, chuyển hướng Nghiêm Sách: "Anh mang theo chiến sĩ Trường Kiếm tới sân bay, Lương Chính ở nơi đó sẽ gặp các anh, chiến xa bộ binh cộng thêm xe Jeep cải trang chúng ta tự mang, nếu như bên tôi tiến triển không thuận, còn lại liền giao cho các anh."

Nghiêm Sách nhíu chặt hai hàng lông mày, còn chưa kịp đáp lại, Thích Nam Tự một bên đột nhiên đứng dậy: "Tiêu đội, tôi nhảy dù với các anh!"

Tiêu Mục Đình và Nghiêm Sách liếc mắt nhìn nhau, chuyển hướng Thích Nam Tự: "Cậu đi theo đội trưởng của cậu."

"Máy Bay ở trong đó!" Thích Nam Tự tiến tới gần một bước, vẻ mặt cấp thiết: "Cậu ấy là người bạn quan trọng nhất của tôi, tôi muốn trước tiên chạy tới cứu cậu ấy!"

"Để cậu ấy đi đi." Nghiêm Sách đẩy Thích Nam Tự về phía trong đội viên Liệp Ưng, nói với Tiêu Mục Đình: "Đã tới rồi, thằng nhóc này không cam tâm bị tính vào thê đội thứ hai."

Nhảy dù là một loại nguy hiểm nhất trong tất cả tập kích sau lưng địch, lính nhảy dù ở trong thời gian không gian ngừng trệ không ngắn, giống như mục tiêu sống bại lộ trong tầm mắt kẻ địch, cho dù dù cánh (*) tính cơ động có thể cao hơn mấy lần so với dù tròn (*), cũng khả năng bị cả người lẫn dù cùng nhau rơi nhiều hơn.

Dù cánh:



Dù tròn:



Nếu như thời gian đầy đủ, Tiêu Mục Đình sẽ không lựa chọn nhảy dù.

Một khi lựa chọn, nhất định phải tìm được địa điểm rơi xuống khá an toàn.

Muốn cứu đội viên thân vùi trong doanh của kẻ địch, cũng phải dốc toàn lực bảo vệ đội viên đi theo mình.

Quân cơ cũng không vút qua nội địa Kampocha, giống như máy bay ném bom Mĩ Nga thỉnh thoảng đánh tới ghé qua Đông Nam Kampocha. Lúc lính đánh thuê bên ngoài nhận thấy được dị thường, 17 lính đặc chủng đã tháo túi dù, lặng yên không một tiếng động mà lẩn vào trong rừng rậm.

Trong rừng nguy cơ tứ phía, nhưng cũng tứ phía có khả năng sống. Tiêu Mục Đình năm đó cùng Ninh Giác cùng nhau ở trong rừng sâu núi thẳm phía Bắc xa xôi nhiều lần ứng phó độc lập với buôn ma túy, đối với hoàn cảnh tương tự sẽ cực kỳ quen thuộc.

Việc cấp bách, là tìm được Thiệu Phi ở chỗ nào.

Kampocha do hơn 10 đội buôn lậu súng ống đạn được chiếm cứ, các thế lực bất đồng chiếm địa bàn, nước giếng không phạm nước sông. Chỗ Thiệu Phi và Ngải Tâm tách ra gần tới cầu lớn phía Đông, Tiêu Mục Đình mặc dù không biết chiếm cứ góc Đông Nam là của đội nào, nhưng có thể dựa vào tin tức không nhiều lắm thu nhỏ phạm vi tìm kiếm.

Chia ra hai đường, Ninh Thành Doãn Thiên mang 7 đội viên dọc theo đường phía Bắc cắt vào bên trong, Tiêu Mục Đình dẫn Thích Nam Tự cùng với 6 đội viên đi đường phía Nam.

Cùng một thời gian, Lương Chính và Ngải Tâm đã tới sân bay quân sự cách Nam Kampocha 50km.

Rừng rậm không sâu, một tổ Tiêu Mục Đình bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới giao giữa rừng cây và một con đường 1 chiều. 3 chiếc xe Jeep dừng ở ven đường, hơn 10 lính đánh thuê võ trang đầy đủ cảnh giác mà dọc đường tìm kiếm.

Hiển nhiên, bọn chúng đã biết có người xông vào.

Tiêu Mục Đình không tiếng động mà ra thủ thế với các đội viên, sau đó lách mình dùng thân cây làm bình chắn, Thích Nam Tự giống như con báo nhanh nhẹn mà nhảy lên đầu cành. Họng súng của mọi người đều nhắm ngay lính đánh thuê càng ngày càng gần.

Nửa phút sau, Tiêu Mục Đình giữ cò súng bắn tỉa 88, đạn xuyên qua bộ phận giảm thanh và ức chế lửa, phát ra một tiếng âm ỉ cực thấp, từ cổ họng một tên lính đánh thuê xuyên qua.

Không đợi đồng bọn xung quanh gã phản ứng, trong rừng đã bay qua mười mấy đường đạn. Tiếng đạn âm ỉ khảm vào thân thể đám lính đánh thuê, không một ai kịp kêu cứu.

Khu chiến loạn có quy luật sinh tồn mọi người đều biết — dưới tình huống bất kỳ tài xế không rời khỏi ghế lái, để tùy thời khởi động xe hơi. Thích Nam Tự dùng cành lá làm che chắn, ở trong dụng cụ ngắm quang học ghim chặt người điều khiển xe Jeep bên trái, dư quang liếc thấy ngón tay Tiêu Mục Đình phía dưới động một cái, lập tức ấn xuống cò súng.

Hai viên đạn cơ hồ đồng thời bắn ra, một trái một phải khoan vào đỉnh đầu hai tên lái xe.

Chiếc xe ở giữa động cơ chấn vang, liều chết bỏ chạy.

Tiêu Mục Đình xách nghiêng súng bắn tỉa, nhanh chóng xông về phía xe Jeep đã mất người điều khiến, mở cửa xe, túm người trên ghế lái xuống. Thích Nam Tự từ trên cây nhảy xuống, cùng với các đội viên khác đồng loạt chạy tới.

Hai chiếc xe Jeep trước sau kéo ra khoảng cách 10m, theo sát chiếc xe Jeep chạy trốn.

"Tiểu Thích, chuẩn bị ống phóng rocket." Tiêu Mục Đình giẫm mạnh chân ga, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm phía trước. Thích Nam Tự vén cửa sổ nóc lên, khiêng ống phóng rocket đơn. Ba chiến sĩ ngồi sau cũng từng người xách súng, ở trong dụng cụ ngắm chộp lấy kẻ địch tùy thời có thể tuôn ra.

"Đoàng!" Sau khi bay nhanh khoảng 10km, đạn hỏa tiễn ở trong dự liệu từ mấy phương bay đâm tới, Tiêu Mục Đình bình tĩnh ung dung mà giữ chặt vô lăng, lúc tránh lúc tiến, đồng thời tránh đạn hỏa tiễn và đạn thường, hoàn toàn chưa bị xe Jeep phía trước bỏ mặc quá xa.

Chiếc xe kia tất nhiên chạy nhanh về phía hang ổ của đội buôn lậu súng ống đạn được, tỷ lệ Thiệu Phi, Trần Tuyết Phong, Chu Tân bị nhốt ở đó rất lớn.

Thích Nam Tự chưa từng ở nước ngoài thi hành nhiệm vụ, lần đầu tới đất chiến loạn, vị thế lại không chút rối loạn nào, một viên đạn sượt mũ sắt của hắn bay qua, hắn mạnh mẽ đè thiết bị phóng xuống, đạn hỏa tiễn lâm vào không khí phụt ra, nổ tung một cứ điểm quân địch hỏa lực mạnh nhất.

Sau khi nổ, mưa đạn dày đặc hơi ngừng lại, Tiêu Mục Đình có thể vọt ra tay trái, giữa lúc chạy tốc độ nhanh, tiêu diệt một chiếc xe đua cải trang từ bên trái lao ra.

Bọn họ đã triệt để bại lộ, nhưng giờ này khắc này, bại lộ khó nói không phải là chuyện tốt.

Mà một bên khác, tiểu đội của Ninh Thành và Doãn Thiên giống như âm hồn sau lưng địch, đã ở trong đấu súng kịch liệt đường phía Nam, lặng lẽ vòng quanh, theo sát một nhóm nhỏ tuần tra lén lút tới chỗ hang ổ của đội buôn lậu súng ống đạn được hư hư thực thực.

Máy truyền tin truyền đến tiếng vang kết nối, Ninh Thành đè thấp tiếng thông báo một điểm phương hướng, hỏi: "Tiêu đội, có đột nhập hay không?"

Thích Nam Tự hưng phấn mà hô: "Tiêu đội, rất gần rồi!"

Bản đồ điện tử hiển thị, chỗ Ninh Thành hiện nay đang ở cách bọn họ khoảng 3km, mà xe Jeep chạy trốn đang đi về phía vị trí đó.

Tiêu Mục Đình cũng không giảm căng thẳng: "Chúng ta hai đường bao vây, cậu ở bên kia trước phái quân tiên phong dò đường, tôi lập tức tới ngay."

Nói xong dặn dò Thích Nam Tự: "Phát tọa độ cho Nghiêm đội."

Càng đến gần hang ổ kẻ địch, đạn càng dày đặc, Tiêu Mục Đình một phương cơ hồ thu hút toàn bộ lính đánh thuê góc Đông Nam tới đây. Trên đường khói thuốc súng nổi lên, hai chiếc xe Jeep tránh thoát đạn hỏa tiễn vô số kể, phía trước vượt qua chướng ngại vật quái dị, phía sau bởi vì nổ tung cháy lên nửa lớn ngập trời.

Tiêu Mục Đình liên tiếp đụng vỡ 3 vật chướng ngại, lúc vọt lên bay vào chiến hào, Thích Nam Tự nhắm ngay tường rào phía trước 50m, đạn hỏa tiễn gào thét giết tới, nổ ra một con đường sương khói mù mịt.

Từ lúc báo động đầu tiên truyền về, Vương tiên sinh đã trở thành kiến bò trên chảo nóng. Đội Mẫu Mạn sau khi ở Kampocha chiếm cứ một chỗ ngồi, vẫn chưa từng xuất hiện tình huống như hôm nay.

Không lâu sau, tình báo thứ hai truyền đến, lính đánh thuê tiền tuyến nói, kẻ xông vào là người châu Á, từ trang bị mà nhìn, vô cùng có khả năng là lính đặc chủng Trung Quốc.

Tiểu Lưu ở bên cạnh mồ hôi lạnh như mưa, không biết nên may mắn Vương tiên sinh còn chưa kịp ra tay với ba tên quân nhân Trung Quốc bị bắt, hay là vì mạng nhỏ của mình lo lắng.

Trong tiếng súng pháo, Vương tiên sinh đã không kịp quản người bắt tới, ngang ngược và hung hăng trước đó bị toàn bộ đánh tan, vết sẹo dữ tợn trên mặt đánh thức từng màn đêm đông 8 năm trước.

Gã bắn chết một quân nhân trẻ tuổi, mà đồng đội của quân nhân trẻ tuổi này giết chết đại ca, anh em của hắn, chỉ có một mình hắn trốn thoát......

Hành hạ đến chết ba tên quân nhân Trung Quốc lạc đàn, gã dám, nhưng đối đầu với lính đặc chủng Trung Quốc nhân số chưa biết, gã không dám!

Lúc Ninh Thành cùng hai đội viên khác ở trong tầm bắn súng bắn tỉa của Doãn Thiên lẻn vào nhà lầu bốn tầng hang ổ hư hư thực thực, Vương tiên sinh đã mang theo thân tín trốn vào đường hầm. Doãn Thiên trốn ở sau nham thạch vị trí cao, giải quyết xong mấy tên lính đánh thuê trong lầu, nhưng bởi vì thị giác bị hạn chế, bỏ qua Vương tiên sinh đang chạy trối chết.

Lúc Ninh Thành hoàn thành thanh toán lầu 1, Tiêu Mục Đình chạy tới, hai chiếc xe Jeep chặn lại lính đánh thuê chạy trốn về phía Nam, chạy trốn về phía Bắc thì rơi vào trong bao phủ hỏa lực của Doãn Thiên.

Lính đánh thuê không phải là chiến sĩ, chủ thuê đã trốn, không có đạo lý tiếp tục bán mạng. Tiêu Mục Đình khống chế bọn chúng, ra lệnh một nửa đội viên canh giữ ở ngoài lầu, tự mình tiến vào tìm kiếm.

Trong phòng giải phẫu, là Chu Tân đang trong mê man. Vương tiên sinh vì từ từ hành hạ hắn, để cho bác sĩ làm giải phẫu bảo vệ tính mạng cho hắn. Mà một gian phòng khác, nằm Trần Tuyết Phong bị vững vàng trói chặt.

Không có Thiệu Phi!

Nỗi sợ hãi Tiêu Mục Đình đè trong lòng lại lần nữa phản công, một trận cảm giác chóng mặt đánh tới, may có Thích Nam Tự tay mắt lanh lẹ đỡ lấy anh.

Bỗng nhiên, cách vách truyền đến tiếng la của Ninh Thành: "Tiêu đội!"

Anh vọt tới, nhìn thấy người máu tựa vào góc tường.

Bụng người nọ có rất nhiều lỗ đạn, dưới thân chảy đầy máu tươi — xem ra là không sống nổi nữa.

"Người các ngươi, tìm, tìm......" Người máu giơ lên cánh tay run rẩy, chỉ chỉ ngoài cửa, "Đuổi, đuổi vào đường hầm rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui