Yêu Đơn Phương Anh Thật Đau Lòng FULL


Lúc này trong trường bắt đầu truyền ra lời đồn nghe nói Nghê Ánh Quân đang kết giao với thiếu gia của đại xí nghiệp Tiểu Khai, nghe nói cha mẹ của Nghê Ánh Quân thấy con gái mình có thể ở cùng với con nhà giàu thì cảm thấy mừng rỡ không thôi, nghe nói......!nghe nói......
Tần Tiểu Tuyền đều nghe được, trong lòng cô vì thế mà khiếp sợ, đau lòng không dứt, nhưng lý trí nói cho cô biết, chuyện này rất khó làm người ta tin tưởng; nhưng việc Tiểu Quân tránh không gặp mặt cũng là sự thật!
Ngô Sỹ Dương không hỏi nữa, anh cũng không đến Nghê gia tìm người anh vứt bỏ chính mình, bỏ luôn việc học, trong học kỳ cuối, rõ ràng có rất nhiều lớp học cần anh tham gia, rõ ràng còn một đống sách cần anh học cho kì thi tư pháp sắp tới, thế nhưng anh lại hoàn toàn không quan tâm!
Lớp thì không đến, sách cũng không xem, thậm chí về sau, ngay cả trường học anh cũng không tới, không xuất hiện trước mặt bất kỳ người nào, bao gồm cả đội bóng chày mà anh đã từng rất thích.
Tần Tiểu Tuyền tìm anh khắp nơi, từ nhà anh đến vùng lân cận, từ những nơi anh thường xuyên tới đến bên ngoài sân bóng, mỗi một góc trong sân trường cô đều tìm nhưng vẫn không tìm được anh.
Cô thay anh khổ sở, cô biết anh thật lòng thích Tiểu Quân; nhưng cô cũng tức giận, không phải nói là bạn tốt sao.

Tại sao có chuyện thương tâm khổ sở lại không tới tìm cô, cứ như vậy mà trốn một mình?
Chuyện của Ngô Sỹ Dương cùng Nghê Ánh Quân ở trong trường dấy lên một làn sóng, nhưng đại đa số đều là tin tức bát quái, phong ba qua đi thì một chút dấu vết cũng không có, chỉ có cô, người quan tâm anh, chỉ có cô không ngừng truy tìm, không ngừng chú ý.
Đêm hôm đó, Tần Tiểu Tuyền đeo balo đi trong sân trường Ngô Sỹ Dương đã biến mất ba tuần rồi, không có bất kỳ người nào nhìn thấy anh, cũng không có ai muốn đi tìm anh.

Nhưng Tần Tiểu Tuyền vẫn không buông tha, nhất là tối nay, cô đột nhiên cảm thấy kích động, muốn đến đội bóng chày một chút, cũng không nhất định anh sẽ ở đó, khả năng tìm được anh cũng không cao, bởi vì nơi đó nhất định sẽ có người quen, lấy cá tính của Sỹ Dương, hiện tại anh nhất định không muốn gặp người quen.
Nhưng cô vẫn muốn đi xem, có lẽ sẽ có phát hiện gì đó.

Khi đi thông qua phòng làm việc của đội bóng chày, dọc theo đường đi sẽ đi qua sân thể dục, bên cạnh sân thể dục là đài quan sát, phía sau đài là một mảng bụi cỏ lớn, nơi đó rất vắng người, mà cũng hiếm khi có ai tới đó!
Bởi vì nơi đó nhiều muỗi phải biết khi đang trong giai đoạn yêu đương người ta sẽ không để ý đến hoàn cảnh, cho dù là vùng khỉ ho cò gáy cũng có thể nói chuyện yêu đương, nhưng ngay cả những đôi tình nhân đang yêu cuồng nhiệt cũng không muốn đi đến đó.
Khi cô đi ngang qua đài quan sát thì đột nhiên nghe âm thanh phát ra từ phía sau, cô lập tức dừng lại, mặc dù âm thanh đó không lớn, nhưng vẫn khiến cô cảm thấy tò mò.
Cô từ từ đi lên phía trước, đi tới phía sau đài quan sát, quả nhiên anh đang ở nơi đó.
Cô nhìn thấy anh người con trai đang lâm vào trạng thái bi thương, khó có thể tự kềm chế.
Ngô Sỹ Dương ngồi ở đó uống bia, một lon lại một lon; tuy ánh đèn phía sau đài quan sát mờ mờ, nhưng cô vẫn có thể nhìn rõ là anh!
Vẻ mặt của anh….trên mặt anh là nước mắt......
"Sỹ Dương."
Ngô Sỹ Dương sững sờ, im lặng quay đầu nhìn về phía cô, không biết nên nói gì; Tần Tiểu Tuyền đi lên phía trước, ngồi xuống bên cạnh anh.
Anh yên lặng khóc, lon bia trong tay vẫn lơ lửng trong không trung.
"Anh thật sự rất thích cô ấy phải không?"
Ngô Sỹ Dương gật đầu, có lẽ bởi vì ở trước mặt cô, nên anh không cần che giấu nữa, càng không thể nào giả bộ tự nhiên.


Cho tới nay, cô vẫn luôn giống như tim của anh, luôn có thể đọc được suy nghĩ sâu nhất trong nội tâm anh.
"Tiểu Tuyền, tôi nên làm như thế nào?" Anh khóc, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Anh biết ánh đèn mờ mịt, không ai thấy rõ, nên không cậy mạnh nữa, không cần cố giữ tôn nghiêm của đàn ông, vì vậy mà nước mắt cứ rơi không ngừng.
Tần Tiểu Tuyền cũng khóc cùng với anh, hai người cùng nhau rơi lệ.
Cô đã nói, thích một người, tự nhiên hi vọng người kia cũng có thể tìm được người trong lòng; hiện tại anh mất đi người mình thích, cô không cảm thấy kích động, mà ngược lại, cô đau lòng thay anh.
"A Dương, anh biết không? Thích một người, không nhất định phải vĩnh viễn ở cùng một chỗ, chỉ cần xác định người đó luôn vui vẻ là được rồi." Lời này cô nói cho anh nghe, nhưng cũng là nói cho chính mình nghe!
"Tại sao thích một người thì không cần phải vĩnh viễn ở chung một chỗ?" Bộ dạng Ngô Sỹ Dương giống như đứa bé đang hỏi vấn đề.
"Bởi vì chúng ta có thể vĩnh viễn thích một người, nhưng lại không thể ép buộc người kia vĩnh viễn thích mình!" Cô vừa nói vừa thở dài.
Ngô Sỹ Dương lau nước mắt, mặc dù không ngừng lau nhưng vẫn không lau hết được; Tần Tiểu Tuyền rốt cuộc không nhịn được, vươn tay ôm anh.
"Tiểu Tuyền......"
"A Dương, anh biết không? Tôi cũng rất thích một người.


Đừng hỏi tôi là ai, tôi sẽ không nói cho anh biết đâu, nhưng " cô vừa khóc, vừa cười, "Người đó thích một nữ sinh khác, hơn nữa bọn họ đã ở chung một chỗ rất nhiều năm, rất thích rất thích nhau, cho nên việc đó cũng không còn quan trọng nữa, chỉ cần người đó có thể vui vẻ là tốt rồi."
"Có thật không?"
"Thật chứ! Chỉ cần anh ấy vui vẻ, cho dù vĩnh viễn anh ấy không thích tôi, vĩnh viễn chỉ xem tôi là người bạn tốt nhất cũng không sao, tôi nguyện ý làm bạn bè tốt nhất của anh ấy."
"Cô đúng là ngu ngốc mà."
"Anh cũng thế."
Anh rốt cuộc cười, trong khoảng thời gian này, đây là lần đầu tiên anh cười!
Cô chỉ dùng ba, hai câu, dùng tình cảm của mình để an ủi anh, nhưng trong nháy mắt lại hóa giải tất cả đau khổ trong lòng anh.

Điều này thật giống như ma lực!
"A Dương, phấn chấn lên, tương lai phía trước còn dài!" Tần Tiểu Tuyền vừa khóc vừa khuyên anh, "Chúng ta cũng sắp tốt nghiệp, sắp tới còn phải tham gia sát hạch, có một đống sách còn phải học, A Dương, không phải anh muốn làm Kiểm Sát Trưởng sao? Anh phải phấn chấn lên chứ!"
Nhìn cô, Ngô Sỹ Dương đột nhiên cảm thấy những đau khổ này dường như đã được cô hóa giải rất nhiều, thật ra thì anh cũng không rõ là mình đang khổ sở, hay là không cam lòng?
Có lẽ anh đang rất khổ sở, bởi anh đã cho đi tình cảm thật của chính mình."Cô nói đi, người nam sinh kia là ai?"
Tần Tiểu Tuyền cười rộ lên, "Tôi đã nói rồi, không nên hỏi tôi...tôi chắc chắn sẽ không nói cho anh."
"Chúng ta không phải bạn bè tốt nhất sao?"
"Ít làm trò đi!"

Anh cười, cô cũng cười, mặc dù trong lòng đau đớn rất nhiều, nhưng bọn họ đều dùng nụ cười để an ủi lẫn nhau muốn trưởng thành thì ít nhất phải trải qua một lần vừa cười vừa khóc thế này, có đau đớn thì mới trưởng thành được.
Dù biết sẽ đau, nhưng không thể sợ; bởi vì sợ, thì sẽ không thể trưởng thành.
Bởi vì Tiểu Quân cứ như vậy mà biến mất khỏi cuộc sống của anh nên bọn họ không có gặp nhau để chính thức nói chia tay.

Phải chăng cô xem anh như vi khuẩn gây bệnh, chỉ muốn thoát khỏi anh?
Ngô Sỹ Dương cũng không biết mình đã làm gì mà lại bị ghét bỏ như vậy.

Mà vậy cũng tốt, không gặp thì không gặp.

Mặc dù trong lòng anh vẫn còn nghi vấn, bởi chia tay mà không hề được báo động trước, nhưng đang lúc tuổi trẻ kiêu ngạo, nên anh không muốn thảo luận lại, càng không muốn truy cứu; bởi vì nếu cứ tiếp tục thảo luận thì chỉ làm vết thương càng ăn sâu thêm, nếu cứ tiếp tục truy cứu thì cũng chỉ làm chính mình thấy khuất nhục hơn.
Anh biết anh xuất thân từ gia đình bình thường, gia cảnh cũng chỉ là tầm trung, so ra thì kém hơn cái xí nghiệp Tiểu Khai kia rồi......!Đương nhiên anh đã nghe về lời đồn đãi đó.
Không sao, không sao…Anh không có hèn như vậy…Để cô đi, giúp cô hoàn thành ước vọng; người ta cũng không muốn thấy anh thì anh còn đi dây dưa làm gì.
Khó trách khi đó người của Nghê gia đi báo cảnh sát đến xử lý, bây giờ suy nghĩ lại, anh thấy thật mất mặt mà.
Nhưng chuyện này đã lưu lại một bóng ma rất sâu trong lòng anh Cá tính của Ngô Sỹ Dương cũng thay đổi, anh không liều lĩnh như vậy nữa, cũng không thể lúc nào cũng vui vẻ cười, không lớn tiếng nói chuyện, hay muốn làm gì thì làm; anh bắt đầu đến lớp học, một mình ngồi một góc nhìn tấm bảng đen, suy nghĩ lại mọi chuyện..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận