Tần Tiểu Tuyền từ ghế Thẩm Phán bước đi đến cửa dành cho quan tòa rồi rời đi.
Cô xoay người, lau sạch nước mắt Điều này thật làm cô cảm thấy khó xử, từ khi cô làm thẩm phán đến nay thường gặp phải khổ sở, mỗi vụ án đều muốn khảo nghiệm cô một lần.
Tất cả mọi người đều tin tưởng cô là người nắm giữ công lý, tin tưởng trong lòng cô cân bằng, tin tưởng cô chính là đại biểu thiện ác, nhưng chính cô cũng hoài nghi bản thân mình.
Thiện ác, tốt xấu, nào có đơn giản như vậy?
Ngô Sỹ Dương thấy được, anh đứng lên, đi ra ngoài nơi này tuy là viện của tòa án, không phải kiểm sở nơi anh làm việc, nhưng anh lại rất quen thuộc, giống như đang chạy trong phòng bếp.
Vòng qua một đoạn hành lang, quẹo một cái, quả nhiên, anh nhìn thấy Tần Tiểu Tuyền.
Cô đứng ở một góc của hoa viên, cầm ly nước nhưng lại không uống.
Ngô Sỹ Dương đau lòng nhìn cô, anh hiểu cô đang đấu tranh
Ở vị trí này, mỗi ngày cô đều gặp phải những chuyện khổ sở như vậy, người bình thường không muốn thì cứ tránh là được, còn cô phải một giải quyết từng cái một, muốn trốn cũng trốn không được.
Thử đọc truyện không quảng cáo tại { T ????ÙMT????????????Ệ????.V???? }
Đi tới bên người cô, Ngô Sỹ Dương cười với cô; dĩ nhiên Tần Tiểu Tuyền cũng đã nhìn thấy anh, bất đắc dĩ nở nụ cười, nhưng nụ cười này lại vô cùng mệt mỏi.
Anh thật đau lòng, vì cô mà đau lòng, nhất là khi nghe đoạn tự bạch vừa rồi của cô, không thể không thừa nhận, hốc mắt của anh cũng đã đỏ.
Bọn họ cái gì cũng không nói, mà vốn dĩ cũng không cần nói, bọn họ đã quá quen thuộc lẫn nhau, một ánh mắt, một nụ cười là có thể biết ý tưởng của nhau.
Không cần phải nói, cái gì cũng không cần nói, nếu như cần an ủi, chỉ cần đem bả vai của mình cho đối phương! Đối với bọn họ, đó không chỉ là bả vai của bạn bè, so với quan hệ bạn bè còn sâu hơn, điểm này trong lòng bọn họ đều biết rõ.
Từ chương này mình sẽ chuyển xưng hô của 2 nhân vật chính là anh em nha
"Nhanh lên, nhanh lên, đi chạy bộ thôi!"
"Không thành vấn đề!"
"Chỉ chạy thôi thì rất nhàm chán!"
"......!Vậy tôi sẽ ra đề mục để khảo cô."
"Phóng ngựa tới đây!"
" Hình pháp điều 310."
"Để tôi nghĩ......!Ở chốn đông người, người có ý chỉ trích hoặc thuật lại chuyện với ý đồ làm tổn hại danh dự người khác sẽ bị ghép vào tội phỉ báng, bị giam ngắn hạn, dưới một năm tù hoặc bị phạt tiền dưới 500 ngàn."
"Không tệ! Đổi lại cô hỏi tôi."
"Luật Tố tụng dân sự điều 277, liên quan tới......"
"Không cần, tôi biết {đương sự có trách nhiệm đưa ra chứng cứ chứng minh tính thực hư của câu chuyện.
Nhưng luật pháp cũng không có quy định rõ ràng về vấn đề này nên đôi khi không được công bằng cho đương sự}."
"Xem như anh lợi hại! Tôi lại hỏi anh......"
"Đến phiên tôi chứ......"
"Được được! Anh hỏi đi."
"Ngoại lệ của việc đưa ra chứng cứ."
"Sự thật đã được chứng minh rõ ràng ở toà án, đương sự đồng ý tiếp nhận vấn đề, không tranh chấp, dùng một cách luận chứng gián tiếp ở toàn án, những thứ này đều không cần đưa ra chứng cứ."
"Cô cô......Cô thật lợi hại! Chẳng lẽ tất cả đều nằm trong đầu cô hả?"
"Đâu có, tới phiên tôi! Luật tố tụng dân sự điều 645."
"??? Tôi......!tôi không biết!"
"Lừa gạt anh á! Luật tố tụng dân sự chỉ có 640 điều, làm gì có điều 645."
"Cô trêu chọc tôi......"
"Đừng có so đo như vậy mà!"
"Ha ha ha......"
"Ha ha......"
- -- ------
"Lại đang cười chuyện gì vậy?"
Lúc hai người Tần Tiểu Tuyền và Ngô Sỹ Dương tan việc, rời khỏi viện toà án cũng đã là mười giờ tối.
Trùng hợp là bọn họ xong việc cùng lúc nên hẹn nhau rời đi.
"Cũng không có gì!"
"Còn nói không có, trên tòa án tự nhiên anh bật cười, không phải là cười nhạo em chứ?" Thanh âm êm dịu nhưng giọng điệu lên án lại rất nặng, điển hình là phương thức nói chuyện của Tần Tiểu Tuyền.
Anh cảm thấy căng thẳng, sợ cô hiểu lầm, "Không phải, không phải, anh......!anh nhớ tới chuyện trước kia, trước kia chúng ta cùng nhau chạy bộ ở sân trường, sau đó còn khảo bài nhau."
Nghĩ tới, cô cũng cười, hai người tiếp tục đi, đi đến chỗ quẹo, cách chỗ làm càng lúc càng xa, tâm tình cũng càng lúc càng nhẹ nhõm.
"Vậy bây giờ anh còn muốn chơi trò khảo điều luật không?"
Gương mặt điển trai như muốn sụp xuống, "Đừng!"
Cô lắc đầu bật cười, "May mắn là giờ anh đã là nhân viên chấp pháp."
Anh đi theo bên người cô, thể hiện một chút động tác để biểu hiện rằng anh luôn chăm sóc cô mọi nơi, ví dụ như để cô đi bên trong, để cô đi phía trước một chút...
Nhìn tay cô nhẹ nhàng lắc lư, Ngô Sỹ Dương đột nhiên muốn nắm tay cô, nhưng lại không đủ dũng khí, nên cứ đưa ra rồi lại rút về!
Bàn tay của Ngô Sỹ Dương cứ duỗi rồi lại rút, duy trì một khoảng cách nhất định với tay của Tần Tiểu Tuyền.
Mắt thấy sắp chạm đến, nhưng rồi lại rụt về, trong lòng Ngô Sỹ Dương tự mắng mình là kẻ vô dụng; vào lúc này, Tần Tiểu Tuyền đột nhiên dừng lại, nhìn thấy vẻ mặt ảo não của anh.
Cúi đầu, thấy tay của anh dừng ở giữa không trung, cô cười, "Anh nghĩ muốn nắm tay em sao?"
Bộ dạng lúc này của Ngô Sỹ Dương giống như là đứa bé bị phát hiện ăn trộm đồ.
Đây là lần đầu tiên anh thấy xấu hổ, mặt cũng đỏ lên.
Tần Tiểu Tuyền nhìn anh, chủ động nắm tay của anh.
Cô cô cô......!Cô nắm tay anh?
Cô biết mình kích động, nhưng đây không phải là một ngày, hai ngày, mà là mười năm đoạn tình cảm đơn phương này nói sao cũng nói không rõ.
"Tiểu Tuyền, em còn nhớ là em từng nói rất thích một nam sinh, thế nhưng anh ta lại thích người khác, cho nên em nguyện ý chúc phúc cho anh ấy......!Người nam sinh kia là ai?"
"Trí nhớ của anh sao lại tốt như vậy chứ?" Chuyện cũng đã nhiều năm như vậy.
Nói đến cũng buồn cười, đoạn hội thoại này đã trôi qua nhiều năm như vậy mà anh vẫn không quên được, lại thường hay nghĩ tới, muốn biết cái người may mắn đó là ai?
Rốt cuộc là kẻ nào có phúc đức như vậy được Tiểu Tuyền thích?
Đáng chết! Anh thật sự để ý, vượt qua cả tưởng tượng!
"Anh trả lời em trước đã, em hỏi anh...anh có còn nghĩ về Tiểu Quân không?"
Ngô Sỹ Dương suy nghĩ một chút, gật đầu rồi lại lắc đầu, "Nghĩ, bởi vì anh cùng cô ấy đã từng kết giao; nhưng bây giờ cũng không còn, bởi vì trải qua nhiều năm như vậy, chắc cô ấy cũng đã gả cho người khác."
Đây là mối tình đầu thời thiếu niên tuy dấu vết rất sâu, rất đau nhưng sức mạnh của thời gian vẫn lớn hơn, tuy cô ấy đã từng là người trong lòng anh, nhưng trải qua nhiều năm chia lìa, loại cảm giác thích đó đã sớm phai nhạt, nhạt đến mức chính anh cũng không xác định được là nó có từng tồn tại hay không..