Yêu Đơn Phương Anh Thật Đau Lòng FULL


Đến nhà ăn dành cho nhân viên, dĩ nhiên là ăn cơm đơn giản, đừng có nghĩ có món gì ngon, chẳng qua người làm việc ở đây, đại khái cũng không có nhiều thời gian để hưởng thụ cái gọi là thức ăn ngon; trong vòng nửa giờ có thể ăn xong, đa số chính là tranh thủ nửa giờ trong thời gian làm việc.

Từ chọn món ăn đến mang thức ăn lên, chỉ mất nửa phần thời gian, nhưng mà không biết vì sao, bình thường luôn lớn giọng nói chuyện, vậy mà Ngô Sỹ Dương lại không nói câu nào, thật sự im lặng, điều này làm cho Tần Tiểu Tuyền rất không quen.

"Khi nào thì kết thúc thử việc?"
Anh giật mình, ngẩn đầu nhìn về phía cô, "Cái gì?"
"Tôi hỏi, khi nào thì kết thúc thử việc?"
"À! Tháng sau thẩm tra văn kiện, chắc sẽ qua.

"
Tần Tiểu Tuyền gật đầu, "Chúc mừng anh!" Nhịn nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng từ dự khuyết, thử việc, thành kiểm sát trưởng thật, trong nháy mắt đã sáu năm trôi qua.

Sáu năm này, bọn họ cứ như vậy một ở tòa án, một ở sở kiểm sát, đi con đường cuộc đời của chính mình, hướng đến mục tiêu mà mình đã chọn.

Cô trước kia từng bước trở thành thẩm phán, thành tựu và cống hiến cũng không nhất định thắng anh, quan trọng nhất là, Sỹ Dương có một tinh thần vững chắc không dao động, khẳng khái; không như cô, vừa tròn ba mươi tuổi, cả người giống như đã già đi.

"Ai! Có được nhậm chức hay không đối với tôi không có ảnh hưởng, vụ án nên làm tôi vẫn sẽ làm.

"
"Cho nên đối với nghi phạm lớn giọng, anh chính là sẽ tiếp tục lớn giọng; nên cùng thẩm phán sẵng giọng, anh cũng sẽ không lùi bước, đúng hay không?"
"Làm ơn!" Ngô Sỹ Dương rất không phục, "Tôi trời sinh đã lớn giọng, cô cũng không phải không biết; huống hồ nếu tôi thật sự muốn đe dọa bị cáo, còn cần giúp hắn chuẩn bị đồ ăn, nước uống, tôi làm sao phải đối tốt với bọn họ như vậy?"
Anh oán giận, cô vừa uống nước nước trái cây vừa nghe.

Lúc này đồ ăn đã được đưa lên, cô hoạt động, Ngô Sỹ Dương vẫn tiếp tục nói, "Tôi cùng quan tòa sẵng giọng? Đấy chỉ là đối với cô, các thẩm phán khác tôi nào dám?"
Tần Tiểu Tuyền lẩm bẩm, "Cho lên anh đặc biệt xem thường tôi?"
"Không phải!" Anh lớn giọng phản bác, sợ cô hiểu nhầm, "Tôi không có xem thường cô.

" ngược lại, anh rất bội phục cô.

Anh biết mình phá án chỉ biết xông lên, anh chỉ nghĩ đào móc ra sự thật, thầm nghĩ muốn thay người bị hại đòi lại công bằng; nhưng là Tiểu Tuyền phải suy nghĩ rất nhiều vấn đề --- ví dụ như nếu đem bị cáo giam giữ, sau khi được thả ra vẫn sẽ tiếp tục phạm án, vậy đem bị cáo giam giữ thật sự không có tác dụng, bởi vậy cô quyết định kẻ cướp chuyên nghiệp phải cưỡng chế công tác.

Việc này cũng không phải kiểm sát trưởng như anh cần lo lắng, nói cách khác, anh không cần tỉ mỉ, chỉ cần đem chứng cứ thu thập đầy đủ là được rồi.

"Tôi hay nói đùa.

" Ngược lại, cô biết mấy năm nay anh đã chín chắn hơn nhiều! !.

.

"Cô không cần đùa kiểu này, tôi sẽ tưởng thật.

" Ngô Sỹ Dương nhăn mày, anh thật sự nghĩ rằng cô sẽ hiểu nhầm anh, mà đấy là điều anh không nguyện ý nhìn thấy nhất.

"Nhưng tôi hi vọng khi anh hỏi han bị cáo không cần quá hung dữ, đây không phải là nói đùa, Sỹ Dương, chúng ta biết nhau đã nhiều năm, tôi quen với cách nói chuyện của anh, nhưng người khác thì không, ngày nào đó anh gặp phải thẩm phán để ý cách hỏi han của anh, vậy anh nên làm cái gì bây giờ?"
"Tôi biết!"
Một bữa cơm, không muốn nói chuyện công việc, cuối cùng vẫn là không tránh khỏi, vì đây là công việc của bọn họ.

Vừa ăn cơm vừa nói chuyện trời đất, có một số đề tài liên quan đến vụ án, khiến cho bọn họ không có khẩu vị, nhưng có một số đề tài làm cho bọn họ cười ha ha, âm lượng to, làm cho người bên ngoài đều nhìn vào đây.

Bữa cơm đến giờ kết thúc, Ngô Sỹ Dương không thể đánh mất cơ hội, vôi vàng từ túi trong tây trang lấy ra một hộp --- đóng gói tinh xảo --- đặt lên bàn, để trước mặt Tần Tiểu Tuyền.

"Đây là cái gì?"
"Tặng cô.

"
Tần Tiểu Tuyền cười không dám nhận, "Anh lấy thân phận gì tặng cho tôi? Ngô Sỹ Dương hay là kiểm sát trưởng?" Nếu như là người sau, cô không thể nhận.

Nhưng mà nói thật ra, từ trước kia đến bây giờ, anh hay tặng quà cho cô, nhưng phần quà này! !.

.

Ở trong mắt cô gái bình thường hẳn là không vui, nhưng mà cô thật thích, mỗi phần quà anh đưa cô đều rất quý trọng, cô đều giữ lại,
Ngô Sỹ Dương cười, "Cô không cần khẩn trương như vậy được không, đây là tôi lấy thân phận Ngô Sỹ Dương tặng cho cô.

"
Cô gật đầu, thu quà, đem gói đồ mở ra, làm cô ngạc nhiên là, bên trong lại là một cái PDA, còn là loại mới nhất.

"Đây là cái gì?"
"PDA nha! Trọng điểm không phải nó là cái gì, mà là! !.

"Nhận lấy máy, cầm bút lên chạm vào màn hình, "Trọng điểm là nơi này, nhìn xem, cô chỉ cần chạm vào, lập tức có thể tra đến điều khoản, còn có quyết định cao nhất của tòa án, và giải nghĩa pháp luật! ! ! "
Tần Tiểu Tuyền không khỏi bật cười, nhìn người đàn ông trước mắt này như là đang hiến vật quý, "cho nên!.

.

Cho nên đây là một quyển pháp luật toàn thư phải không?"
"Đúng vậy! Đây là pháp luật toàn thư bản điện tử.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui