Yêu Đúng Oan Gia, Thật Là Thất Sách

- Muội quyết định rồi đại tỉ! Muội sẽ không suy nghĩ về Hiên Phi ca ca nữa đâu! - Thu Nguyệt nói ra thật rõ ràng, dẫu có dứt khoát nhưng ánh mắt vẫn đượm chút buồn nhẹ.
Lệ Nhan không nằm lười biếng nữa, vội ngồi lên nhìn tiểu muội của mình cười mỉm thật cố gắng. Lòng nàng xót xa không biết làm sao nữa đành nói hơi thiểu não.
- Tỉ xin lỗi đã không giúp gì được uội! - Lệ Nhan biết mình ưa miệng mồm lẻo mép nhưng lại không làm nên thành tựu gì. Thế nhưng Thu Nguyệt chỉ nói.
- Đâu phải tại tỉ. Huynh ấy thành thân mà, vả lại muội biết Hiên Phi ca ca chỉ xem muội đơn thuần như tiểu muội thôi!
Trông tiểu muội xinh đẹp khổ vì hắn, nàng thật muốn xông qua nhà hàng xóm làm loạn nha. Chuyện cũng không có thể, Lệ Nhan biết Thu Nguyệt mạnh mẽ hơn bề ngoài sẽ vượt qua hết thôi nên cũng đành cổ vũ theo sự lạc quan đó.
- Vậy thì quên phứt cái tên Thổ Phỉ ấy đi! Trên đời này còn biết bao nhiêu nam nhân tốt dành cho tiểu muội của tỉ chứ!?
Nghe thế Thu Nguyệt cũng bớt đau lòng, trong phòng cũng nhanh chóng vang tiếng hai tỉ muội cười khúc khích. Xem như từ giờ nhà nàng không còn gì liên quan đến Hiên Phi nữa. Lệ Nhan sẽ cho đó là một việc tốt.
Sáng hôm sau, hai ông cha đánh nhau xong, nàng liền qua nhà hắn xem mấy con chó con. Nhưng ngồi chơi với bầy chó một hồi, nàng mới loay hoay hỏi…
- Hiên Phi đi đâu rồi Long thúc? Sao hắn chẳng cho Cẩu Cẩu ăn gì hết?
- Àh… nó đi bảo tiêu rồi con! - Long Bách Phi cười nói khi mồ hôi lấm tấm phủ trán. Nghe thế nàng lại càng khó hiểu hơn.
- Mới vừa đi hả thúc? Hình như bốn ngày nữa thành thân rồi mà!
- Nó… nó tranh thủ đi sớm vì muốn khi thê tử về nhà sẽ có nhiều thời gian bên nhau!
Lệ Nhan có chút sững người khi nghe “thê tử của Hiên Phi”. Có lẽ nàng chưa tiếp thu nỗi chuyện hắn sẽ có vợ hay sao nên hơi buồn bã trong lòng.̀ Còn Long Bách Phi căng thẳng hi vọng Lệ Nhan sẽ tin lời nói của người lớn. Ông ấy khẽ nhìn hướng phòng của thằng con ngay góc khuất hậu viên mong mọi thứ sẽ trôi chảy.
Vài ngày sau chó con đã mở mắt khỏe mạnh đáng yêu. Đồng thời bên Long Môn tiêu cục cũng nô nức chuẩn bị trang trí hỉ sự. Lần này đến phiên nàng chứng kiến vải đỏ treo cao cao. Vì quá ghét Hiên Phi, đến hỉ sự của hắn, nàng nhìn cũng thấy chướng mắt không vui.
Long tiêu chủ đương nhiên muốn hôn của con trai mình phải thật là hoành tráng nên tự đứng ra chỉ đạo công việc sắp xếp trong phủ. Còn Hiên Phi là tân lang lại chẳng thấy xuất hiện dù đến tận hôm cận ngày rồi.
Nàng bẽn lẽn lại xin thật lễ phép.
- Long thúc cho con mang Cẩu Cẩu và mấy con chó con về nhà con được không ạ? Hiên Phi cũng chưa về, nhà bên này lại có hỉ sự nên con thấy để tụi nó ở bên nhà con sẽ tốt hơn!
- Được! Con cứ thoải mái, chăm sóc chúng giúp Hiên Phi nhà thúc nhé!… Còn về phần không mời cả nhà con, thúc cũng thật “áy náy” trong lòng.
Long Bách Phi cười cười nói với nàng. Dù có ghét Mạch Kiểm nhưng con gái lão ta ngoan ngoãn lễ phép, Long Bách Phi không có lí do gì thù ghét. Nhìn Lệ Nhan, ông ấy càng thấy mình có lỗi ghê gớm.
Lệ Nhan cười đá mắt ngay với cha hắn và trả lời thật lém lĩnh…
- Thúc đừng xem con là người lạ. Con biết thúc cố ý chọc tức cha con mà!
- Ây… đừng nghĩ thúc nhỏ nhen nha! - Long Bách Phi chỉ biết cười trừ vì phúc hắc thâm sâu đã bị trẻ con nhìn thấu hết thảy rồi.
- Là do cha con trước thôi thúc. Con xin phép!
Nàng cho sáu con chó con vào giỏ mây để mang về nhà mình. Khả Khả có vẻ rất phấn khích khi đưa Cẩu Cẩu về. Nhưng Cẩu Cẩu ngoan ngoãn đi theo nàng vẫn ngoảnh nhìn lại hướng phòng Hiên Phi rồi cất tiếng sủa có chút kì lạ. Cha hắn run lên lo lộ chuyện nên ngăn không cho Cẩu Cẩu chạy vào hậu viện.
Lệ Nhan đến dẫn Cẩu Cẩu đi về nhưng trong lòng cũng có chút hoài nghi hành động mờ ám của cha hắn.
Đến tối, nhìn quanh đường vắng tanh, nàng trèo tường vào nhà hắn xem thử. Và quả nhiên phòng Hiên Phi vẫn còn sáng đèn, lạ lùng hơn chính là từ cửa chính cho đến các cửa sổ đều bị khóa ngoài.
Nghĩ đến mấy ngày nay hắn không đi bảo tiêu chỉ bị nhốt trong phòng làm nàng lập tức chạy đến gõ cửa, trong lòng có chút hồi hộp…
- Thổ Phỉ? Ngươi có trong đó không?
Hiên Phi đang nằm một đóng thê thảm trên giường, nghe tiếng Lệ Nhan ngoài cửa sổ lập tức tỉnh táo sống lại. Hắn mừng đến rơi lệ nha chòm ngay đến cửa…
- Lệ Nhan… mau cứu ta đi! Cứu ta!
Nàng cắn môi nghe hắn rên từ trong. Người nhốt chỉ có thể là Long thúc thôi, nghĩ thế nàng có chút hơi sợ. Nhưng bỏ mặc hắn như thế cũng không xong. Thế là nàng nhanh chóng đi tìm một thanh kiếm cứng cáp để phá khóa.
May là nàng không thuộc loại nữ nhi chân yếu tay mềm vô dụng nên thành công giải cứu mỹ nhân. Cánh cửa mở ra, nàng chưa kịp thấy gì thì Hiên Phi từ trong đã chòm ôm lấy cả người nàng còn đứng ngoài cửa sổ.
Chưa phải nàng chưa từng ôm ấp qua cùng hắn nhưng quá đột ngột khiến cho tim nàng đập loạn, má cũng nóng lên rồi xô hắn ra.
Hiên Phi đang chòm trên giường cạnh cửa sổ lớn nên vì cú xô của nàng té lăn quay một vòng. Hắn ôm đầu uất hận gào lên….
- Sao ngươi mạnh tay vậy đầu heo kia?
- Tại…. Tại ngươi ôm như muốn siết chết ta chứ bộ! - Nàng trả lời có chút ấp úng. Tự nhiên thấy hơi ngại với Hiên Phi khiến nàng kinh hãi hơn nha. Hiên Phi bĩu môi đáp lại.
- Ta chỉ vì mừng quá. Bị lão già nhốt hơn ba ngày rồi tưởng tiêu đời luôn. Phải mau trốn thôi!
Nói rồi Hiên Phi cuống quýt mở tủ lấy quần áo cho vào tai nải chuẩn bị bỏ trốn. Lệ Nhan cố hít thở đều lại để bình tĩnh, sau đó cũng trèo luôn vào trong. Ngồi xuống giường nhìn hắn thu xếp, nàng không khỏi khó hiểu….
- Sao ngươi lại trốn? Chẳng phải ngày mai ngươi thành thân rồi hay sao?
- Thì đó chính là lí do ta phải trốn đó!
Hiên Phi vẫn loay hoay tìm cho ra số ngân lượng mình giấu riêng dưới gầm tủ phòng những chuyện thế này. Đã có gan bỏ trốn thì tuyệt đối không thể để hết tiền phải quay trở về – đó chính là nguyên tắc của Long công tử. Hắn còn định bụng mang theo vài món đồ quý giá có thể cầm cố thêm.
Lệ Nhan nhíu mày càng không hiểu hơn nên lên tiếng…
- Hôn lễ của ngươi cơ mà sao lại trốn? Cô nương đó ta nhìn thấy cũng rất xinh đẹp… xứng với ngươi lắm. Chẳng phải ngươi cũng tỏ ra đầy tình ý đó sao?
Nàng nói như mình đang tự nói nhảm một mình bằng tâm trạng không vui. Thật sự chính lúc đó nhìn thấy hôn thê của hắn ngoài chợ cùng sánh bước với hắn thì nàng đã không thích một cách kì lạ rồi. Lệ Nhan lại tự cho là mình vì quá lo cho tiểu muội nên cũng khó chịu theo.
Hiên Phi thôi lấy đồ nữa và nhìn nàng ngồi đó. Lời nàng nói ra giữa hắn và cô nương khác, chính bản thân hắn cũng khó chịu. Hắn bước đến làm nàng hơi run ngẩn nhìn…
- Cô nương đó là do cha ta chọn thôi!
- Vậy sao từ đầu ngươi không phản đối ngay? Đợi đến lúc Long thúc nhốt mới muốn bỏ trốn sao? - Chuyện hắn làm quá khó hiểu hỏi sao nàng không hỏi lại. Hiên Phi chỉ dửng dưng đáp lời ngay.
- Vì lúc đó ta giận ngươi!
Nghe Hiên Phi nói thế, mặt nàng có chút si ngốc khi hỏi ngược lại hắn…
- Ngươi giận ta thì có liên quan gì chứ? Hay là ngươi rãnh rỗi hết lí do nên mới đổ thừa trên đầu ta hả Thổ Phỉ?
Lệ Nhan không chịu tội oan uổng như thế đâu nên tỏ chút thái độ hung hăng. Hắn thật không hiểu nổi sao mình lại siêu lòng với loại nữ nhi nóng nảy, hung dữ, lại không đẹp như nàng vậy chứ. Thậm chí có lúc hắn còn cảm thấy Lệ Nhan thiếu nữ tính hơn cả mình.
Nhưng khổ nổi trong tâm hắn chỉ có nàng, ba ngày bị nhốt hắn chỉ nhớ nhung mình nàng, tưởng vô vọng rồi không ngờ rằng chính nàng đến cứu hắn ra.
Hiên Phi ngồi xuống trước nàng vẫn còn đang ngồi trên giường thấp. Tự dưng nàng có chút xíu căng thẳng, dù không biết Hiên Phi định làm gì nhưng nàng cảm thấy nên né tránh trước. Song hắn đã kịp nắm lấy tay nàng.
Lệ Nhan tưởng tim văng ngược khỏi người vì giật mình rồi, may là nàng tinh thần vững chắc nên chỉ vội cố rút tay ra và hét toán lên….
- Làm trò gì vậy Thổ Phỉ?
Hiên Phi vẫn kiên nhẫn cầm lại tay nàng lần này siết chặt hơn không dễ cho Lệ Nhan vung tay ra nữa. Nàng nuốt khan nhìn trực diện cái mặt đẹp hoa nhường nguyệt thẹn của hắn. Nếu cứ phải lâm vào tình cảnh này lâu thêm chắc nàng phải đi gặp đại phu chữa bệnh lóa mắt mất thôi.
Hiếm khi Hiên Phi giữ nét mặt nghiêm túc như thế, lại càng đẹp hơn khiến nàng điên lên không muốn ngồi yên thêm chút nào cả. Nhưng khi hắn lên tiếng, nàng thẫn thờ ngay.
- Chúng ta cùng nhau bỏ trốn có được không Lệ Nhan!?
Đôi môi hoàn mỹ của hắn đang lải nhãi cái chuyện động trời gì đó thật làm nàng đinh tai nhứt óc. Phải mất một khoản thời gian phân tích bằng cái đầu không mấy thông minh của mình, Lệ Nhan mới thôi ngớ người ra.
Tay hắn vẫn nhất mực cầm chặt tay nàng khi chờ đợi thật hồi hộp. Vậy mà nha đầu ngốc nỡ đáp lời hắn bằng câu hỏi khác vô cùng trong sáng – ngây thơ….
- Tại sao ta phải bỏ trốn với ngươi chứ? Ngươi trông ta rãnh lắm sao?
Hiên Phi nghẹn ngào vì mớ tình cảm chất chứa ứ trong cổ họng không thốt nên lời chỉ vì vẫn không thể tin chuyện mình lại đi si mê Lệ Nhan. Người ta đã nói ra đến thế rồi, nàng thật biết cách làm tâm hồn mỹ nam tổn thương.
Nhìn Hiên Phi có vẻ sốc đến mức chỉ biết gục đầu thê thảm, Lệ Nhan tranh thủ rút tay ra thật nhanh. Nếu cứ nói chuyện với oan gia khi tay trong tay, thì nàng lo lắng sẽ phát sinh chuyện kì cục hơn như chân trong chân vào một ngày không xa.
Nhưng Hiên Phi không buông, hắn ngẩn lên nhìn nàng. Nàng càng khờ khạo khi nhác trông gương mặt anh tú tuấn mỹ đó có chút mắc cỡ hồng hồng hai má lúc nói với mình.
- Ta không muốn lấy vợ…. Là ta thích ngươi nên mới muốn bỏ trốn cùng ngươi, Lệ Nhan!
ĐÙNG!!! Đó chính là tiếng sét vang trong đầu Mạch tiểu thư sau mười tám năm lẻ ba tháng mười ngày chơi chung vô tư trong sáng cùng hắn. Hiên Phi vừa nói ra một chuyện thật quá khinh thiên động địa. Hắn thích nàng sao?
Việc này sốc hơn cả thấy trứng vịt nở ra con gà nữa nha. Nàng thật không biết sao chuyện như thế lại có thể xảy ra và cả nguyên nhân phát sinh nữa chứ? Nhưng tim nàng đã đập loạn nhịp trước khi nàng lấy kịp nhận thức. Hai má vì hồi hộp cũng nhanh chóng ửng đỏ theo hắn.
Thấy nàng mắc cỡ, xấu hổ như vậy khiến Hiên Phi có chút mừng rỡ vì đó là phản ứng theo chiều hướng tốt cho hắn. Anh chàng nhỏm người lên sát hơn lần nữa lập lại…
- Ta thích ngươi thật lòng đó!
Lệ Nhan rụt rè nhìn hắn. Chẳng hiểu sao bình thường nàng sức lực một tay nâng trâu, mộ tay vác gấu là thế nhưng giờ yếu xìu nói không ra hơi. Cảm xúc này thật quái lạ, đột ngột đến khiến nàng bối rối lắm. Hiên Phi thì không như nàng, hắn không nhẫn nại hôn nhẹ ngay lên môi nàng.
Bờ môi hắn vấn vương trên môi nhỏ nhắn, nàng lắp bắp nói khi hơi thở Hiên Phi vẫn phả nhẹ rất gần…
- Chưa oẳn tù tì sao ngươi lại hôn nhẹ ta chứ?
- Ta thật thích ngươi lắm… Ngươi có thích ta không?
Hiên Phi nôn nóng chờ đợi câu trả lời từ nàng, cả người dán sát chỉ thiếu một vòng tay là ôm trọn người nàng mất rồi. Với cái tư thế đó, dạng câu hỏi nọ, đầu óc vốn hơi ngốc nghếch của nàng càng trở nên siêu cấp đần độn. Nàng thật sự chưa bao giờ suy nghĩ mình và Hiên Phi sẽ như thế nào nếu như không xung đột đánh nhau. Vì thế chuyện mới mẻ này làm nàng lúng túng.
Hắn thích nàng, còn nói mấy lần như vậy chắc không phải khùng điên nói nhảm rồi, trong lòng nàng cũng có chút vui vui.
Song nghĩ đến nàng có thích lại hay không thì nghĩ thật không ra. Hiên Phi chờ lâu quá trong run rẩy và hồi hộp nên lại bực mình. Phải kiềm chế bản ngã xấu xa lắm hắn mới không đánh nàng một cú sau khi bày tỏ tình ý trong tim.
- Suy nghĩ nhanh nhanh một chút đi đầu heo!?
- Chuyện này nghĩ nhanh sao được? - Lệ Nhan cố cải lại không dễ cho hắn có cái quyền nói thích rồi ức hiếp người ta. Nhưng Hiên Phi khổ sở rỉ rỉ năn nỉ thật đáng thương.
- Ta hồi hộp lắm. Bắt ta chờ lâu ta sẽ đánh ngươi!
- Hung dữ như vậy còn nói là thích ta sao?
- Kiểu thích của ta vậy đó! Làm gì được ta hả?
Hắn thật hung dữ và bạo lực, nàng định nổi hứng nói không thích ngay nhưng nhìn vẻ mặt hắn cũng có chút đáng thương nên ngần ngừ suy nghĩ thêm chút xíu.
Thật ra từ nhỏ đến giờ, có đánh nhau cải lộn với hắn, nàng cũng không có ghét cay đắng tận xương tủy. Có thể gọi là có chút ghét nhưng thân thiết hiểu rõ đối phương như hiểu chính mình.
Nghĩ đến khi nàng buồn khóc hay phiền phức gì đó, hắn đều cạnh bên. Hiên Phi cũng là nam nhân tốt, nếu không khuếch đại một cách khoa trương là siêu cấp mỹ nam nhân. Cả đến Thu Nguyệt xinh đẹp còn thích hắn nữa mà Hắn chỉ có cái tội hay ức hiếp nàng thôi. Nhưng nghĩ về tình cảm nàng dành cho hắn thì khó nói quá.
Lệ Nhan suy nghĩ lung tung rồi bất giác nhớ ra ý nghĩ thoáng qua Thu Nguyệt thích hắn. Tiểu muội của nàng thật rất thích Hiên Phi, nàng là người hiểu rõ hơn ai hết.
- Lệ Nhan! Ta chết mất, nghĩ nhanh lên!
Hiên Phi thở không nổi khi chờ nàng đáp lời. Nàng thì phút chốc đờ đẫn nhớ tiểu muội của mình. Thu Nguyệt thích hắn như vậy, làm sao nàng có thể thích hắn cơ chứ. Hiên Phi thì hết nhẫn nại, không thèm chờ nữa mà cầm tai nải, nắm tay nàng nói…
- Chúng ta bỏ trốn trước rồi từ từ ngươi trả lời ta sau cũng được!
Nàng cảm nhận bàn tay ấm to lớn nắm tay mình, mắt nhìn Hiên Phi sau đó rút ngay tay ra, lắc đầu nói bằng chất giọng có chút rối bời…
- Ta không đi với ngươi đâu! - Hiên Phi nghe thế chỉ nhíu mày giơ tai nải cho nàng thấy rồi cất tiếng năn nỉ.
- Đi đi mà! Ta có mang theo nhiều ngân phiếu lắm không bỏ đói ngươi đâu. Ở lại cha ta bắt ta thành thân, còn cấm hai chúng ta bên nhau nữa!
- …ta không thể thích ngươi đâu!!!
Lần này nàng nói khiến Hiên Phi đơ ra. Trong tim chưa gì đã thấy tê tái hết một nữa. Hiên Phi vẫn không vội chấp nhận, hắn buông tai nải, tay giữ lấy vai nàng…
- Sao lại không thể? Ta rất thích ngươi mà Lệ Nhan. Hay sợ cha chúng ta phản đối?
Lệ Nhan nhìn ánh mắt Hiên Phi hướng về mình, trong lòng nàng còn hơn bị ai đó tra tấn tàn nhẫn nhất. Nàng chỉ biết nói ra trước khi lún sâu thêm chuyện tình cảm cùng hắn…
- Không… ta chỉ không thể!
- Lệ Nhan!!!
Nàng nhắm mắt không dám nhìn hắn thêm chút nào và xoay người nhảy nhanh khỏi cửa sổ để trốn tránh Hiên Phi. Hiên Phi đứng nhìn, tay vừa giữ lấy nàng giờ buông thõng xuống. Gió từ cửa sổ cuốn vào phòng lạnh lẽo. Hắn chưa từng thấy trống rỗng đến thế?
Chẳng lẽ trong chuyện này chỉ có một mình hắn đa tình thích người ta, còn nàng không hề có ý tứ gì. Nhưng cho dù không thích, nàng cũng không cần chạy như thế làm tim hắn đau nhói, vô cùng khó thở.
Và đột ngột phía cửa chính có người mở cửa đi vào…
- Ăn tối nè con trai cưng!
Long Bách Phi cầm mâm cơm đi vào nhìn thấy cửa sổ mở toan liền hết hồn thiếu chút quăng hết cơm canh khỏi cửa rồi. Nhưng cửa sổ như thế cũng không đáng sợ bằng Hiên Phi chỉ đứng như trời trồng không bỏ trốn. Rõ ràng bên cạnh thằng con có tai nải, ông ấy thật sợ nha nên rụt rè gọi…
- Hiên nhi!…
Hiên Phi ngước lại nhìn cha bằng ánh mắt đau đớn khiến kẻ làm cha phút chốc sững sờ. Long tiêu chủ chưa từng thấy con trờ nên như thế nhưng trong lòng lo sợ đây chỉ là “mỹ nhân kế” của Hiên Phi để trốn chuyện thành thân.
Nhưng Hiên Phi không nói lời nào chỉ trèo lên giường lấy chăn đắp kín đầu nằm co ro tự gặm nhắm đau khổ. Long Bách Phi thấy con như thế chỉ siết chặt nắm tay lại run lên hiểu lúc này thì Hiên Phi cũng chẳng chịu kể ra ình nghe đành ngậm ngùi…đi khóa chặt lại cái cửa sổ, phòng khi hắn nổi chứng bỏ trốn thì lại khổ thân.

- Hết chương 8 -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui