Nàng gọi theo Hiên Phi nhưng bàn tay to của hắn vẫn tuột khỏi tay nàng. Lòng nàng phút chốc mông lung rối bời. Và Chí Bình nắm lấy tay khiến nàng giật mình nhìn lại. Tay Chí Bình cũng to lớn mạnh mẽ giữ chặt lấy tay nàng.
Nàng biết là mình đã cự tuyệt Hiên Phi, chuyện nàng mong muốn níu kéo hắn ở lại thật là ích kỉ. Tuy nhiên giờ bị bỏ lại với Chí Bình nàng không biết tâm trạng mình đang thấy bơ vơ hay lạc lõng nữa. Chính Chí Bình cũng nhìn thấy ánh mắt nàng trĩu nặng, mi cong ũ rũ song vẫn cố vui vẻ nhất nói cùng nàng.
- Giờ nàng biết ta là ai rồi đó! Nàng trả lời chuyện ta đề nghị lần trước đi Lệ Nhan!
- Điện hạ…
Lệ Nhan không biết làm sao. Nam nhân này cũng là thích nàng, chuyện sốc đến nhiều quá khi nàng vốn là loại người trì độn thiểu năng suy nghĩ làm sao giải quyết dứt khoát không làm ai buồn đây?
- Ta từ bé đã không còn mẹ, thái hậu không xem ta là con mới tìm cách bức hại ta. Bên ta ai cũng là người của thái hậu, ai cũng muốn hại ta, không thì cũng toàn lừa dối lấy lòng ta. Ta chưa bao giờ tin ai cả… rồi ta gặp nàng. Ta thật muốn có nàng bên cạnh lúc nào cũng vô tư, tự nhiên, thành thật với ta.
Mắt nàng ngước nhìn thái tử. Bờ môi nàng mím lại, trong lòng nghẹn ngào hận không thể nằm lăn quay ngay lúc này.
Thiên tử đó nha, kẻ nắm cả thiên hạ thật lòng muốn nàng. Xem ra lần này nàng nên suy nghĩ lại là mình có sức hút thật sự mới như vậy. Chuyện này có vỗ đùi kể lại cho hết người này đến người khác biết nàng vẫn khoái chí như mới. Tuy nhiên thích thú là một chuyện, còn thực tế là một chuyện khác rất xa.
Nhìn Chí Bình đẹp long lanh trước mắt chờ đợi mình, nàng thật muốn trào huyết lệ khi cắn răng nói…
- Xin lỗi điện hạ!… tui cũng rất thích điện hạ, đặc biệt là nét đẹp của người. Người thật rất là đẹp nhưng…
Cái kiểu từ chối vòng vo của nàng làm Chí Bình có đau lòng vẫn không nhịn nổi buồn cười. Nàng ngẩn lên nhìn thấy giấu sau nụ cười của y rất chua chát nên run run sợ bị chém đầu. Người ta nói chơi với vua như chơi với cọp, nay nàng còn lớn gan từ chối tình cảm của thái tử nữa.
Nhưng Chí Bình giơ tay ôn nhu vuốt má nàng. Mặt nàng nhìn sao trông vẫn rất ngốc.
- Ta đẹp vẫn là thua Long Hiên Phi đúng không? - Giọng Chí Bình cứ như không chấp nhận chuyện thua này. Nhưng Lệ Nhan đã vội gượng cười xấu gần chết đáp lời.
- Ây… Chuyện xấu đẹp mỗi người một vẻ nếu đem so sánh ra rất là phức tạp. Không có hơn thua gì đâu điện hạ.
- Ý ta là lòng nàng vốn chỉ có hắn ta nên ta thua. Dù sau ta đến sau hắn, ta cũng đã cố gắng hết sức thì thua cũng phục!
Nảy giờ mặt nàng tỉnh bơ nói chuyện tình cảm với Chí Bình là thế nhưng nghe nhắt về Hiên Phi liền đỏ mặt lắc đầu chối bay chối bướm…
- Tui không có gì với Hiên Phi cả tại…
- Nàng thích hắn! Từ đầu ta biết rồi! Nhưng chỉ cần nàng làm hoàng hậu của ta thì ta sẽ yêu thương nàng hơn hắn gấp ngàn vạn lần!
Mặt Lệ Nhan co quắp lại ngay. Loại nữ nhi không ra giống gì như nàng mà làm hoàng hậu chỉ thành trò cười cho thiên hạ, nỗi ô uế từ cổ chí kim nha.
Mạch Lệ Nhan – hoàng hậu có nét đẹp nghiêng thùng đổ nước, là cò già muốn ăn thịt hoàng đế thiên nga.
Nghĩ đến viễn cảnh bị người ta chê cười nàng thiệt là rùng mình không dám nghĩ đến nữa. Chí Bình biết có thuyết phục làm sao nàng cũng không muốn bên mình nên khẽ đau lòng. Y thích nàng vì nàng thật thà, nếu nàng không thích vẫn miễn cưỡng bên y há khác nào Chí Bình ép nàng giả dối y cả một đời.
Ngày hôm nay vừa có cả thiên hạ đã mất “mỹ nhân” , xem ra cũng là chuyện vui buồn bù đắp cho nhau.
Lệ Nhan tròn mắt bối rối vì Chí Bình áp đến hôn lên má mình sau đó ôm chặt nàng vào lòng. Tay y giữ chặt được nàng nhưng biết đó chỉ là hư vô mà thôi. Chí Bình nói nhẹ nhàng.
- Ta sẽ luôn nhớ nàng. Nàng phải hạnh phúc thì ta thua cuộc mới thấy dễ chịu có biết không?
- … cám ơn điện hạ. Người cũng như vậy nhé!
Cả hai cười nhẹ, nàng vẫn đứng cho Chí Bình ôm giữa cảnh hoàng cung rộng lớn. Hiên Phi đứng ở xa lặng lẽ quan sát, trong lòng lo lắng khó chịu nhưng bất lực không hơn Chí Bình là bao nhiêu.
Dẫu không có một Nhan Chí Bình mắc “bệnh ở đầu và mắt” mới si mê nàng thì nàng vẫn không bên hắn. Nàng vẫn là không chấp nhận tình cảm của hắn…
—————————
Cuộc thi tiêu cục năm nay không có ai chiến thắng nhưng hoàng thất hứa các năm sau sẽ tài trợ cho cuộc thi thêm phần nhộn nhịp, động vui hơn. Ai rõ chuyện cũng biết tân hoàng đế làm vậy để còn cơ hội gặp lại Lệ Nhan thôi.
Hai tiêu cục Long Môn và Cửu Nhật vẫn rất nổi tiếng vì được hoàng thượng ban bảng vàng có công lớn.
Độ nổi tiếng và thanh danh tiêu cục ngày càng được khẳng định, chuyện làm ăn hai bên luôn khấm khá nhưng mọi việc nội bộ vẫn không thay đổi là bao nhiêu. Sáng nào hai tiêu chủ cũng đánh nhau vận động khiến hàng xóm tiếp tục trào lệ ngủ không yên.
Lệ Nhan thì lập công làm rạng danh tiêu cục song về đến nhà vẫn chỉ nằm lăn lười biếng trong phòng không đối hoài đến thế sự. Thu Nguyệt bước vào nói…
- Hiên Phi ca ca vừa đi bảo tiêu về kìa tỉ tỉ!
- Thì sao?
Nàng nằm xoay đầu ngửa ra khỏi giường hỏi lại tiểu muội một cách thờ ơ. Sau cuộc thi về Hiên Phi đi bảo tiêu ngay đến nay cũng đã gần mười ngày rồi. Giờ nàng nằm trong phòng như thế này cốt ngăn cảm xúc muốn tìm hắn đánh nhau cải lộn như thói quen. Muốn quên được, trước hết nàng nên tự sửa tính nết ưa gây sự của mình.
Thu Nguyệt nhìn biểu hiện của nàng liền nhíu mày thanh lại hỏi…
- Tỉ đưa cái túi muội đưa cho Hiên Phi ca ca chưa?
Cái túi. Mặt Lệ Nhan co quắp lại ngay. Trong cuộc thi nàng đi suốt với hắn nhưng quên cái túi vải nhỏ đó mất tiêu. Thu Nguyệt tỏ ra không vui, tay khoanh lại trước ngực nhìn đại tỉ một cách nghiêm trọng. Lệ Nhan ngồi lên cười cười xạo gần chết.
- Tỉ đưa rồi!
- Thật không đó!?
- Thật mà… - Công nhận nói dối không phải là nghề của nàng. Trả lời thế này mồ hôi lạnh cứ tươm ra như suối nước khoáng.
Tiểu muội xinh đẹp của nàng bình thường hiền diệu là thế nhưng cũng là con của Mạch Kiểm nên giận lên cũng rất dễ sợ. Thế là Thu Nguyệt đá nàng ra khỏi phòng hung hăng ra lệnh cho đại tỉ lười biếng của mình…
- Tỉ đi đưa cho Hiên Phi ca ca ngay uội!
- Trời còn sáng mà, hay cứ chờ chiều chiều rồi tỉ đưa luôn!
- Sáng tối gì nữa!? Tỉ không đưa thì muội giận đó!
Lệ Nhan nuốt huyết lệ vào tim thật là mâu thuẫn. Nàng đi đưa túi vải này thể nào cũng bị Hiên Phi đánh chửi ột trận tơi bời. Nhưng thân làm đại tỉ, nàng phải suy nghĩ cho tình cảm của tiểu muội lên hàng đầu. Đành vậy, nàng cố sức đi làm cho xong chuyện này lần cuối với hắn thôi.
Thu Nguyệt nhìn theo thở ra vì thật tức đại tỉ. Người ta đã cố tình tác hợp cho cả hai mà tỉ tỉ ngốc làm không xong. Nếu lần này còn chưa xong việc chắc Thu Nguyệt phải đem hai huynh tỉ này ra cùng ngồi nói chuyện nghiêm túc quá.
Lệ Nhan bước thật là nặng nề ra đến cổng phủ liền nghe giọng hai cha con nhà hàng xóm chửi nhau xối xả. Hiên Phi bực mình gào lên khi nhìn cái mặt mỹ nam trung niên đáng ghét của cha mình….
- Cha có phải cha con không hả? Con đi mới về chưa kịp vào nhà uống trà ngồi nghỉ ấm mông đã bắt con đi tiếp rồi. Các huynh khác đâu? Con cha còn đang bị thương chưa khỏi đó lão già!
Lệ Nhan nghe thấy trong lòng thật lo lắng không biết vết thương trên tay Hiên Phi ra sao nữa. Long Bách Phi cũng không có hiền để con mình hung dữ, ông ấy khí thế la vào mặt đẹp của thằng con trai mình.
- Cha phải cho con hạn chế ở nhà. Cứ đi bảo tiêu đến lúc cha chọn được cho con một cô nương khác để thành thân.
- Con không chịu! Con cũng không thèm đi bảo tiêu nữa! - Hiên Phi cứng đầu đáp trả chỉ khiến Long Bách Phi càng giận đến đen xì mặt.
- Tiểu tử ngươi dám… Có phải con còn có ý gì với con gái lão Mạch Kiểm không hả?
Hai cha con mỹ nam la ầm xong mới trông qua thấy Lệ Nhan đứng trước cổng phủ nhà nàng bên kia. Dĩ nhiên tai nàng vẫn còn tốt nên nghe hết trơn. Lâm vào cảnh này nàng thật không biết làm gì nữa đành nhe răng cười cứ như chấp nhận cho Long thúc có thể nhắc thêm về mình không cần để tâm.
Hiên Phi thì lại chột dạ khi để nàng chứng kiến cảnh cha mình nói vậy. Song chưa gì Mạch Kiểm đã từ trong nhà nhảy ra lớn tiếng gây sự…
- Có tiểu nữ nhà ta mới không thèm có ý gì với con trai ông đó Long Bách Phi!?
- Hứ!? Ai làm sui gia với ông là xui xẻo đến già!
- Còn ai làm sui với ông thì đần độn tận kiếp ak!
Lệ Nhan nhìn hai người lớn tranh cải chỉ khẽ thở dài có ý quay lại vào trong nhà. Dù muốn ngăn cấm nàng và hắn đến mức nào đi nữa thì cha nàng cũng không cần khoa trương đối đầu như thế với cha hắn chứ. Nhưng Hiên Phi nắm lấy tay làm nàng bất ngờ.
Hai ông bố đang túm áo nhau cùng lúc sững sờ trông Hiên Phi nắm tay kéo Lệ Nhan đi khỏi đó. Nàng la ầm mặc kệ trên phố nhiều người nhìn mình. Ở Vạn An này ai mà không biết khi có Mạch đại tiểu thư và Long công tử cùng một chổ sẽ rất ồn ào chứ.
- Làm gì vậy Thổ Phỉ? Cha ta sẽ hiểu lầm rồi phạt cấm túc ta!
- Hiểu lầm gì? Ta thật thích ngươi! - Hiên Phi nói thật tỉnh như sáo càng khiến nàng khốn đốn rên rỉ.
- Ây… chuyện đó mặc kệ ngươi chứ còn ta có thích ngươi đâu đồ Thổ Phỉ thúi tha!
Nàng dằn co ghì tay hắn lại vẫn bị kéo đi xềnh xệch vô cùng thê thảm. Cái tên oan gia của nàng chỉ được cái sức trâu là muốn coi thường ai là coi thường liền à.
Nhưng nàng sớm thấy chút máu thấm ra cánh tay áo màu nhạt của hắn liền không làm trò nữa.
- Tay ngươi chảy máu kìa! - Nàng mím môi nhìn máu thấm ra nhiều hơn. Hiên Phi chép miệng đổ tội lên đầu nàng.
- Tại ngươi làm vết thương hở ra chứ ai còn nói nữa!?
- Ngươi kéo ta đi còn đổ thừa cho ta sao?
Hắn mặc kệ tiếp tục đi thì nàng đứng lại nắm chặt bàn tay hắn. Hiên Phi xoay nhìn mắt nàng đang rưng lệ nhìn cánh tay bị thương của mình.
- Đi gặp đại phu rồi ngươi muốn đắt ta đi đâu ta cũng đi mà!
Hiên Phi nuốt khan, bộ dạng của Lệ Nhan lúc này thật là dễ thương như con cún nhỏ đòi gặm thêm xương cứ rên ư ử vậy. Hắn trả lời ngắn gọn để cự tuyệt.
- Không cần!
- Năn nỉ ngươi đó Thổ Phỉ!?!
- Ta không đau nếu có ngươi quan tâm ta như vậy!
Tim nàng bay loạn xạ trong ngực ngay. Hai má cũng tự khắc đỏ bừng. Nàng có quan tâm hắn thật sao? Lệ Nhan thật muốn cải lại nhưng nói không ra hơi có lẽ vì trúng lòng nàng nên không thể biện minh.
Thế là hắn dắt nàng ra hồ nước lớn ven vùng ngoại thành, địa điểm yêu thích hồi bé cả hai hay trốn đến chơi. Hôm nay trời xanh, mây trắng, nắng không quá chói chan thật là lí tưởng để ngoạn cảnh nên cũng có vài người dạo quanh hồ lớn.
Cả hai ngồi xuống nền cỏ ven hồ có bóng liễu che thơ mộng. Nàng lúc này mới dám rụt rè hỏi…
- Sao lại ra đây?
- …cha chúng ta như thế nên ta muốn đi thôi!
Hiên Phi nhìn ra xa, tay chọi đá xuống có vẻ đang mang tâm trạng không tốt. Nàng cũng ngồi bứt cỏ, trong đầu suy nghĩ không hiểu bây giờ quan hệ của hai đứa là sao nữa. Ý trung nhân là hoàn toàn không giống rồi, còn oan gia thì có ai nói xen vào mấy câu ướt át ớn lạnh như vậy đâu.
Giờ còn có nàng và hắn, nàng ngần ngừ muốn đưa luôn túi vải của Thu Nguyệt. Chỉ e đưa lúc này, tỉ lệ Hiên Phi đá nàng xuống hồ là rất cao. Đột nhiên hắn xoay qua hỏi nàng…
- Đói không ta mua cái gì ăn nha!?
- Thôi khỏi… - Giờ phút này nàng còn lòng dạ nào ăn nổi chứ. Nhưng Hiên Phi nhíu mày nhăn mặt khi nàng trả lời kiểu vậy.
- Ngươi mà cũng có lúc khách sáo hiền lành như vậy sao đầu heo diễm lệ?
- Ta khách sáo bao giờ đồ Thổ Phỉ thúi!?
Nàng tức quá gào lên mới đúng là Lệ Nhan hắn biết nên hắn cười tươi đi mua bánh gần đó của mấy người buôn dạo. Lệ Nhan hậm hực cố hạ tức với hắn và lại tiếp tục khổ sở với cái túi của Thu Nguyệt.
Nếu là tình thư thì sao Thu Nguyệt lại nhờ nàng chuyển cho Hiên Phi lúc hai người cơ chứ. Trông cái túi này cũng khá nhỏ, chứa thư tình phải viết rất nhiều và dài dòng mới bày được hết tâm ý. Nàng đã được dặn kĩ không được xem nhưng tò mò quá muốn xem lén trước chút xíu thôi.
Bên trong quả nhiên là có mảnh giấy nhỏ. Chỉ là một mảnh nhỏ thôi nên Lệ Nhan đọc thử luôn viết chỉ có vài dòng.
“Muội giao đại tỉ cho Hiên Phi ca ca. Huynh nhất định phải làm tỉ ấy hạnh phúc nha! – Thu Nguyệt”
Lệ Nhan đỏ mặt, tim đập trễ mấy nhịp sau khi đọc xong. Thì ra không phải thư tình gửi Hiên Phi nhưng nàng thật không hiểu làm sao Thu Nguyệt biết chuyện của cả hai như vậy. Điều canh cánh trong lòng ngăn nàng chấp nhận tình cảm của Hiên Phi chính là tiểu muội. Nay Thu Nguyệt làm thế này là nhường đường lớn cho nàng bước rồi.
Lệ Nhan thở phào. Thật may là nàng xem lén trước nếu không thì chết chắc rồi.
- Giấy gì vậy?
Giọng Hiên Phi sau lưng làm nàng hết hồn thiếu chút đã nhào người lăn xuống hồ luôn rồi. Hắn nhíu mày hoài nghi tờ giấy mờ ám nàng đang cố che giấu mình ngay.