Lệ Nhan thở phào. Thật may là nàng xem lén trước nếu không thì chết chắc rồi.
- Giấy gì vậy?
Giọng Hiên Phi sau lưng làm nàng hết hồn thiếu chút đã nhào người lăn vài vòng xuống hồ luôn rồi. Hắn cầm bánh bao và kẹo hồ lô quay lại thấy nàng đang ngồi đọc gì đó thật mờ ám là nghi nghi rồi. Lệ Nhan cố sức gượng cười khi tay giấu tờ giấy ra sau lưng…
- Đâu có gì đâu!
- Tưởng ta tin ngươi hả? Cho ta mượn xem cái đi! - Hiên Phi quăng túi bánh bao xuống một góc ngay để giành xem của nàng. Lệ Nhan sợ quá la làng.
- Không!!!
Nếu Hiên Phi đọc được thì nàng sẽ không xong ngay. Hai đứa dằn co giành giấy thật là loạn. Bí quá, Lệ Nhan cho ngay vào miệng định nuốt bịt đầu mối thì hắn chẳng thương hoa tiếc ngọc, dùng tay cậy miệng nàng ra.
Tờ giấy nhàu dính đầy thứ chất lỏng khó nói nhưng chữ đương nhiên vẫn rõ ràng. Nhìn Hiên Phi đọc, má nàng chưa gì đã đỏ lên, nàng thật không có can đảm ở lại đối mặt với hắn nên bỏ chạy.
Hắn cười, lòng dễ chịu chưa từng có vì biết đây là của Thu Nguyệt viết ình. Xem ra bây giờ nha đầu Lệ Nhan cũng không còn bày lí do gì được nữa.
Hiên Phi dễ dàng bắt kịp được nàng và kéo ôm ghì lấy từ phía sau. Nàng bủn rủn cả người nghe hắn cười vang cả vòm ngực lớn…
- Đồ ngốc! Giờ trốn cũng không thoát đâu!
- Bỏ tay ra… nếu không ta sẽ đánh ngươi đó!
- Vậy sao?
Hiên Phi tâm trạng rất vui nên cố trêu chọc nàng làm nàng tức chết nhưng không thể làm được gì. Hiên Phi xoay người nàng lại để nhìn gương mặt đỏ của nàng khiến nàng xấu hổ nhìn cúi gầm xuống đất. Hắn vui vẻ thì thầm hỏi nàng.
- Giờ thì có thể thích ta chưa?
- … không thích! Ta ghét ngươi! - Lệ Nhan vẫn cố chấp cố cứng cỏi đáp lại nhưng không làm Hiên Phi nhụt chí.
- Rất ghét ta thật sao?
Hắn hỏi lại, còn cố ý nâng cằm nàng lên ép nhìn vào mắt hắn. Lệ Nhan run run không nói gì nổi đành nhắm mắt gật đầu thật là đáng thương. Hắn không vì thế mà buồn, vẻ mặt mỹ nam gian xảo khi áp gần hơn và nói.
- Làm thê tử của ta nha Lệ Nhan!
Nàng bất ngờ, sốc đến ú ớ không nên lời. Tay hắn vẫn ôm siết mặc kệ nàng mắc cỡ đẩy người hắn ra.
- Ta… ta ghét ngươi thì sao mà chịu là vợ của ngươi chứ!
Nàng vốn là loại người nối dối tệ nhất thiên hạ khiến Hiên Phi cười toe toét khẳng định.
- Ta và ngươi biết nhau hơn mười tám năm rồi chẳng lẽ ta không biết ngươi nói dối sao?
- Ta không có nói dối! - Giờ phút này nàng vẫn cố cứng đầu nha làm hắn nói ngay.
- Thấy chưa? Ngươi lại đang nói dối!
- Ah… ngươi ức hiếp ta! Ta không thèm làm vợ của ngươi!
Nàng nói nhưng biểu hiện trên mặt hại chủ nhân hết rồi. Hai má đỏ đến thế kia, ánh mắt thẹn thùng che chút hạnh phúc đã bị hắn thấy hết vậy mà vẫn còn gắng cố chấp cứng đầu. Hiên Phi cười mãn nguyện, tay vuốt má nàng cử chỉ dịu dàng nói…
- Ta sẽ yêu thương ngươi cả đời thì có chịu làm vợ của ta không Lệ Nhan?
Giờ thì nàng có ngang bướng chống đối hắn cũng không xong. Nàng thật cũng thích Hiên Phi lắm nhưng xấu hổ không muốn nói ra. Bên Hiên Phi thật bình yên thoải mái, nàng rất thích khi bên hắn, cả đời cũng muốn lúc nào cũng sẽ như thế.
Bất quá chuyện đã đến nước này muốn xoay đầu suy nghĩ cũng không được nên Lệ Nhan chỉ đành cười nhẹ dụi mặt vào ngực hắn như thay câu trả lời. Hiên Phi cười lớn, ôm nàng xoay mấy vòng hệt như hai đứa trẻ đang hạnh phúc.
———————–
Thế là ý người không thể thay được ý trời. Long Bách Phi và Mạch Kiểm cả đời xung đột vẫn không thể nào ngăn hai đứa con mình thương nhau.
Hiên Phi đòi bỏ nhà ra đi dọa cha, Lệ Nhan thì lại có mẹ và Thu Nguyệt làm hậu phương ép Mạch Kiểm. Thế là Vạn An lại náo nức vì hai tiêu cục lớn lại có hỉ sự. Tiếc rằng lần này có không muốn mời hàng xóm e cũng không được rồi.
Hiên Phi lần này vui làm tân lang đến không chịu ngủ, gương mặt tươi như hoa nhìn cha đang ngồi buồn hiu liền cười trấn an…
- Cha và nhạc phụ của con nhân cơ hội này hóa thù thành bạn luôn đi!
- Con còn nói!? Tại ai mà cha phải làm sui với lão già Mạch Kiểm ấy hả? - Long Bách Phi nói ra vô cùng ức chế thiếu điều ôm chân bàn thờ vợ để kể chuyện “bi thương” xảy đến với mình chỉ vì thằng con trai độc nhất gây ra thôi.
- Cha thương con mà đúng không cha! Như thế sẽ vượt qua hết thôi!
Hiên Phi mỉm cười dễ thương, không cần chờ ai gọi đã lo đi rước tân nương rồi. Vì nhà đàn gái bên hàng xóm nên hắn vui vẻ đi bộ sang.
Bên ngoài các cô nương khóc lóc thê thảm vì “siêu cấp mỹ nam nhân” lấy vợ. Còn vài người khác lại đang cá cược xem lần hỉ sự thứ ba này sẽ có chuyện ly kỳ, kinh thiên động địa nào xảy ra nữa hay không?
Bên nhà nàng, Mạch Kiểm cũng đã ra chuẩn bị làm lễ đưa con gái sang nhà chồng. Mặt ông ấy nhìn Hiên Phi mang chút tà ác nói…
- Nghĩa tế! Cha chuẩn bị cho con một bất ngờ chắc chắn con sẽ rất vui!
Hiên Phi thấy có chút ớn lạnh vì không khéo Mạch Kiểm ôm hận thù riêng với cha hắn lại làm khó hắn. Quả nhiên từ sau có đến năm tân nương áo đỏ, khăn che, vóc dáng tương đối bằng nhau bước ra xếp ngang một hàng. Quan khách hùa nhau hân hoan quả nhiên lại có hỉ sự “vui vẻ” không giống nhà người ta.
Mạch phu nhân chán nản không nói gì nổi vì vẻ mặt khoái trá của chồng lúc làm khó nghĩa tế mới của mình. Nghĩa tế của con gái lớn thật đáng quý, nhất là lại chính là con trai của lão già Long Bách Phi đáng ghét nha.
- Nếu con chọn sai thì khỏi cho thành thân với Lệ Nhan nữa haha… chọn nhanh đi nghĩa tế của cha!
Mạch Kiểm hận không thể tung hoa tự khen mình quá giỏi khi nghĩ ra trò này làm khó con của Long Bách Phi. Năm tân nương kia che khăn, nhìn sao cũng y hệt nhau rõ ràng là không muốn cho Hiên Phi lấy Lệ Nhan về mà.
Mọi người háo hức chi tiền cá cược xem cái hỉ sự lần này của hai tiêu cục có bị quậy tưng lên hay không?
Xung quanh ồn ào là thế nhưng tuấn nhan của tân lang vô cùng bình tĩnh. Trong đầu hắn dĩ nhiên đã có câu trả lời. Lệ Nhan của hắn không phải là loại nữ nhi ngoan hiền đến mức chịu ra đứng chung với một bầy tân nương cho cha làm khó hắn rước nàng về được. Song chưa chi Long Bách Phi đã nhảy bổ sang nhà sui gia chửi…
- Lão già họ Mạch kia! Ông đòi sính lễ trên trời ta đều đáp ứng đủ vậy mà còn muốn làm khó dễ con trai cưng của ta nữa sao?
- Hứ!? Hiên Phi có gan yêu thương con gái ta thì ta làm khó vậy đó bộ có người cấm sao?
Hai tiêu chủ đến cả hỉ sự con mình cũng không thể tự ngăn mình lại được. Hiên Phi lắc đầu khi cha mình và cha nàng túm áo xung đột nữa rồi. Hắn nhàn hạ bước qua chổ mẹ nàng đang đứng cùng Dĩ Hồng…
- Con vào phòng rước Lệ Nhan luôn được không mẹ!?
Mẹ nàng mỉm cười vì xem ra Hiên Phi tự tin biết câu trả lời trong số năm cô tân nương giả kia rồi. Tất nhiên không có ai là Lệ Nhan cả.
- Ừhm con đi đi nó đang chờ đó!
Hắn vui vẻ đi luôn bỏ hai ông bố lại túm áo đơ ra. Năm cô tân nương giả vui vẻ vẩy tay vì tân lang trả lời đúng rồi. Long Bách Phi cười càn rỡ làm Mạch Kiểm tức đến đen mặt tiếp tục đánh nhau.
Lúc đó ở trong phòng, Lệ Nhan lo lắng đi qua đi lại làm Thu Nguyệt chóng cả mặt. Nàng lẩm nhẩm không thể yên lòng…
- Tên Thổ Phỉ đó mà chọn sai thì tỉ sẽ ra xử hắn một trận!
- Bình tĩnh đi đại tỉ! Hiên Phi ca ca sẽ biết trong số đó không có tỉ mà!
Dù Thu Nguyệt có trấn an nàng vẫn rất lo sợ. Tuy cũng có nhiều kì vọng tin tưởng vào hắn nhưng vẫn phải đề phòng chuyện hi hữu xảy ra chứ. Cũng tại cha nhất quyết buộc thử Hiên Phi như thế mới chịu chấp nhận nàng sang nhà đó làm dâu.
Rồi cửa phòng mở ra, tân lang đẹp khuynh quốc khuynh thành cuối cùng cũng đã đến. Mắt nàng hoa lên nhìn hắn. Số nàng tính ra cũng thật là may mắn, tuy bộ dạng xấu xí không ai thèm nhìn lần hai vẫn có được một phu quân rất đẹp nha.
Hắn hôm nay tuấn tú bất phàm, so với lần trước làm tân lang lại càng hơn xa. Hiên Phi cũng nhìn nàng mặc áo đỏ làm tân nương của mình, trong lòng rất vui liền cười bước đến.
Tuy nhiên tên khốn đó đến bên và ngang nhiên ôm vai Thu Nguyệt. Mặt Thu Nguyệt đỏ lên cười với hắn…
- Thu Nguyệt muội muội, lâu rồi mới gặp!
- Hôm huynh mang sính lễ qua nhà có gặp muội mà Hiên Phi ca ca!
Hắn vui vẻ khi Lệ Nhan bắt đầu phùng mang trợn má tức. Hiên Phi tiếp tục nhiều lời với tiểu muội của nương tử mình…
- Cám ơn muội đã giao đầu heo diễm lệ này cho huynh nha! - Hiên Phi rất cảm kích, nếu không vì lá thư nhỏ của Thu Nguyệt thì chắc giờ nha đầu Lệ Nhan vẫn cố chấp không thèm đối hoài lại mỹ nam như hắn.
- Ai là đầu heo diễm lệ hả Thổ Phỉ?
- Ây… hôm nay là ngày vui của chúng ta. Ngươi không nên nổi nóng àk! - Hiê Phi cười trêu chọc mới bước sang ôm lấy nàng.
- Ngươi chọc ta mà!!!
Lệ Nhan bị ẵm đi vẫn còn cố tranh cải. Thu Nguyệt cười vui nhìn theo hai huynh tỉ. Tình cảm trong lòng trở thành ngưỡng mộ, mong muốn tỉ tỉ và Hiên Phi ca ca sẽ hạnh phúc mãi về sau.
Mạch Kiểm cuối cùng đau lòng vẫn không làm được gì khi nhìn con gái bị mang sang nhà hàng xóm đáng ghét. Hiên Phi rất hạnh phúc làm tuấn nhan càng sáng ngời. Cha hắn thấy vậy cũng đành cho cả hai làm lễ bái thiên địa một cách xong xuôi.
Nàng cũng mỉm cười, cuối cùng cũng có thể làm thê tử của Hiên Phi rồi. Đám chó con chạy quanh lung tung cùng Cẩu Cẩu và Khả Khả hùa nhau mừng vui theo chủ. Sau ba lạy, hai đứa hạnh phúc chưa kịp cầm tay nhau thì đến phiên Long Bách Phi trở mặt.
Các huynh đệ trong Long Môn tiêu cục theo lệnh tiêu chủ hùa nhau bao vây cả hai…
- Đánh không thắng hết các huynh đệ trong nhà thì ba năm sau cha mới cho hai đứa hợp phòng! Haha…
Long Bách Phi cười càng rỡ, dù sao hai đứa vẫn còn rất trẻ, từ từ tính chuyện cháu bồng cũng được, quan trọng là ông ấy muốn làm khổ con mình cùng con gái của Mạch Kiểm thôi.
Tính đến chuyện bên nhau xem ra vẫn còn khó khăn trước mắt. Lệ Nhan mím môi đứng cạnh hắn chưa biết làm sao thì nghe Hiên Phi cười nhẹ…
- Cha muốn cản con đi động phòng sao? Cha thật khi dễ con trai cha rồi cha ơi!
Vẻ mặt gian tà của Hiên Phi thập phần nguy hiểm hơn chính ông cha khiến Long Bách Phi đổ mồ hôi lạnh. Không khéo lần này chính Hiên Phi lại cấm ông ấy đi chơi kỉ viện ba năm lại tiêu đời tuổi trung niên tươi đẹp.
Hắn thoải mái nói…
- Tiêu cục này trước sau cũng là của đệ, huynh nào cảm thấy cha đệ làm việc tàn nhẫn thì đây là cơ hội cho các huynh trả thù. Hỉ sự của đệ nên cha đệ bị đánh cũng vui vẻ thôi!
- Ấy… cha nói nhường tiêu cục cho con hồi nào tiểu tử thúi! Ta là tiêu chủ đó không ai được làm bậy nha!
Cha hắn run run bước lùi ai biểu bình thường khó tính, cộc cằn nên các huynh đệ trong nhà ôm hận vui vẻ nhào nên ngăn cản ông ấy phá rối Hiên Phi. Hiên Phi hí hửng ẵm cao tân nương của mình mặc kệ phía sau cha kêu gào…
- Long Hiên Phi… đồ con bất hiếu!
Hỉ sự thật rất vui vẻ, người nào người náy gào la loạn xạ không gì vui hơn. Nhất là đôi tân phu thê của chúng ta, vừa vào tới phòng hắn đã cho nàng ngồi xuống giường gở khăn đỏ ra ngay.
Lệ Nhan đỏ mặt không dám ngẩn nhìn lên vì xấu hổ. Hiên Phi vuốt nhẹ má nàng gọi…
- Nương tử!
- …phu quân!
Gọi xong, nàng và hắn mạnh ai nấy phì cười vì cách gọi mới rất là ớn lạnh xương sống. Dù sao để được gọi nhau như thế thật là tốn công tốn sức nha. Hiên Phi húng hắng ho nói khi vẫn quỳ sát trước chân nàng đang ngồi trên giường…
- Sau này nàng không được gọi phu quân của mình là Thổ Phỉ nữa đó!
- Chàng cũng không được gọi thiếp là đầu heo hay bất cứ thứ gì diễm lệ!
- Ừhm!
Hắn cười nhìn nàng, cả hai thẹn thùng như con nít. Bên ngoài văng vẳng giọng Long Bách Phi hét ầm cũng thật vui tai. Hắn cứ mặc nhiên bất hiếu vì đã có nàng ở bên rồi.
Lệ Nhan nhắm mắt hạnh phúc được hắn hôn lên môi. Trời còn sáng bảnh, chưa đãi tiệc gì hắn đã nôn nóng đẩy nhẹ nàng ra cởi bớt xiêm y rồi. Nàng thẹn thùng ôm lấy vai hắn nói…
- Phu quân! Chúng ta xem như cả đời cả kiếp này đều ở bên nhau rồi… như thế có nhàm chán không?
- Nhàm chán thì ta tìm thêm vài thị thiếp khác! - Hiên Phi cười tà nói trêu nàng làm nàng chu môi hậm hực.
- Xấu xa! Ý của người ta là từ lúc chúng ta sinh ra đã biết nhau, rồi thành phu thê thế này không có gì là gây cấn gian khổ để ở bên nhau như người khác cả.
Bắt đầu cả hai đã gần nhau tuy không gọi là quấn quít nhưng nửa bước cũng không rời. Nay còn bên nhau cả đời cỏ vẻ thật dễ dàng êm ả làm nàng có chút lo xa. Hiên Phi hiểu ý nàng, miệng cười thầm thì sát tai nàng ngọt ngào…
- Vậy thì kiếp sau chúng ta sẽ có thiên tình sử vĩ đại hơn chịu không nương tử?
- Ah… chưa gì chàng đã muốn giành thiếp cả kiếp sau luôn sao? Phải chừa cơ hội cho người khác đến với thiếp chứ! - Vừa có phu quân đẹp, giọng nàng tự tin hẳn ra làm Hiên Phi cười lớn.
- Haha… có ta thú nàng làm vợ là may rồi thím hai. Ai mà thèm cái loại đầu heo diễm lệ như nàng.
- Đồ Thổ Phỉ thúi tha, mới dặn không gọi người ta là thế rồi mà!
Phòng tân hôn lại vang tiếng cải lộn ầm ỉ nhưng trần đầy hạnh phúc. Bên nhau thêm quãng đời còn lại chắc chắn cả hai đứa không thấy nhàm chán vì hết một nửa thời gian sẽ dành cho đánh nhau xung đột rồi còn gì.
Bên ngoài hai tiêu cục tiệc vẫn tưng bừng, Long Bách Phi và Mạch Kiểm lần đầu tiên ngồi cùng nhau uống rượu chung bàn. Mạch Kiểm ngà ngà say khen ngợi…
- Ông uống cũng khá quá Long Bách Phi!
- Haha… tại Hiên Phi ít chịu uống rượu nên ta không có cơ hợi thể hiện tửu lượng của mình!
- Còn ta ở với toàn nữ nhân, tìm ra ai làm tri tửu chứ!?
Hai lão sui gia cảm thán nhìn kĩ mặt nhau sau hơn mấy chục năm xung đột. Chưa bao giờ họ nhận ra đối phương năm nào trai tráng giờ đã già thế rồi. Cả hai run lên sau đó một người phun rượu, một người vỗ bàn đập ghế hét…
- Đừng có mơ ta làm bạn rượu với ông lão già họ Mạch!
- Xì… ta mới không thèm đó!
Nói xong cả hai thi nhau uống tiếp xem ai hơn ai. Xem ra thù vẫn còn thù nhưng tình cảm của hai lão oan gia đã “tốt” hơn được chút xíu.
Đứng trên đường lớn nhìn hỉ sự hai bên đường, bạch y công tử khẽ buồn, tuy có thiếp mời dự nhưng lòng không muốn vào. Hộ vệ cũng định về theo chủ nhân thì có người gọi Chí Bình lại…
- Công tử là người quen của tỉ tỉ và tỉ phu đúng không?
Chí Bình xoay lại vì chất giọng ngọt nhẹ như hoa, mắt nhìn Thu Nguyệt liền có chút nói không nên lời…
- Lệ Nhan cô nương cũng có tiểu muội sao? - Trong lòng y lúc này nghĩ chắc là tỉ muội cùng cha khác mẹ rồi đây. Chứ cả hai tỉ muội “chênh lệch” một trời một vực nếu đứng cùng sẽ dễ cho người ta bị sốc thị giác lắm nha, thiệt là nguy hiểm. Thu Nguyệt chỉ mỉm cười nhẹ nhàng đáp.
- Vâng. Tiểu nữ là Mạch Thu Nguyệt. Mời công tử vào dùng tiệc!
Nhan Chí Bình không định vào để chuốt thêm đau lòng nhưng mỹ nhân đã ngỏ lời mời như vậy không nỡ từ chối. Hỉ sự hai nhà tiếp tục vui vẻ. Cả Vạn An cũng thầm mừng hi vọng thành sui gia hai bên sẽ bớt ồn ào.
Suy cho cùng yêu đúng oan gia có thất sách thật nhưng kết lại mọi thứ vẫn là hảo tốt nha.
- Hoàn -