9
Hà Cảnh Tú ở lớp học làm gốm gặp được một người quen biết trước đây, cậu không vui, liền rời đi trước thời gian tan học, đến ghế tựa bên ngoài công viên đợi một lúc.
Quên mất tài xế cùng thời gian giới nghiêm, nên cho dù cậu có đi vội vàng thì vẫn chậm.
Cậu cho là nhà cũ đã đóng cửa, không nghĩ tới thời điểm về đến mới phát hiện trong nhà đèn đuốc sáng choang, nhân viên lui tới lại tĩnh lặng không hề có một tiếng động.
Hà Cảnh Tú cho là nhà cũ đã xảy ra đại sự gì, theo lễ phép liền muốn quan tâm một chút, nhưng cũng không dám quấy rối bọn họ.
Cậu chậm rãi dịch đến góc tường, tới gần cửa sắt, dừng lại do dự nửa ngày, nhón nhón mũi chân rướn cổ nhìn vào bên trong.
Trên tường có trồng hoa tường vi, hoa có màu đỏ thẫm, vừa nở chính là từng đám từng đám lớn, trông như từng đoàn lửa.
Chúng nó nở quá nhanh, từ trong tường bò ra ngoài tường, còn rũ xuống, đi ngang qua liền có thể vịn cành bẻ một hai đóa.
Nhưng nhà cũ ở giữa sườn núi, phía dưới còn có rất nhiều bảo vệ, người bình thường không lên được.
Cho nên những bông hoa tường vi mọc ở ngoài tường đều được bình yên vô sự.
Hà Cảnh Tú nhớ tới người làm vườn nói muốn cắt một ít, bất quá thì ra là còn chưa cắt tỉa.
Cậu vừa nghĩ, vừa đẩy ra một cành hoa tường vi đang ngăn trở trước mắt, nhón chân nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy có ba chiếc xe một trước một sau lái ra, quản gia cùng người hầu cũng vội vội vàng vàng, không biết là gặp phải việc gì gấp.
Đèn đột nhiên sáng lên, ánh sáng đột nhiên chiếu qua cửa sắt cùng một đoạn giao lộ này, sáng giống như ban ngày.
Cửa sổ xe của chiếc xe ở giữa chậm rãi đóng lại, chỗ ngồi phía sau xe là Trang Yến Đình.
Hà Cảnh Tú chưa từng gặp biểu tình lãnh tuấn như vậy của Trang Yến Đình, phảng phất giống như gió tuyết sắp nổi lên, vừa lãnh vừa oai lệ, khiến người sợ hãi không thôi.
"Shhh!"
Hà Cảnh Tú đột nhiên rụt tay lại, trên ngón tay nổi lên một giọt huyết châu nhỏ.
Vừa nãy không cẩn thận bị gai hoa tường vi đâm vào, lập tức chảy máu, còn có chút đau nhói.
Ba chiếc xe phía trước đột nhiên dừng lại, cửa xe của chiếc xe ở giữa mở ra, Trang Yến Đình từ bên trong xuống dưới, hướng Hà Cảnh Tú bên này đi tới.
Hà Cảnh Tú ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Trang Yến Đình không đeo kính, lúc chạm đến cặp mắt kia, cậu bỗng nhiên giống như bị thiêu một chút, sợ sệt lui về phía sau một bước.
Như vậy cậu mới biết thì ra đeo kính là vì để tránh cho bại lộ bản tính.
Một màn Hà Cảnh Tú sợ hãi lui về phía sau giống như là đao cùn cắt đứt lí trí, bởi vì không sắc bén, cho nên Trang Yến Đình mới còn giữ vững lí trí.
Trang Yến Đình nhìn Hà Cảnh Tú đứng ở chân tường, một đám lớn hoa tường vi đang nở rộ ở ngay bên cạnh gò má của cậu, đột nhiên lại bị khiến cho ảm đạm phai mờ.
Cố tình Hà Cảnh Tú còn mờ mịt không biết, cũng không để ý đến.
Trang Yến Đình lúc này còn có tâm tư nghĩ, Hà Cảnh Tú hẳn phải vui mừng vì cậu gặp được y ở độ tuổi này.
Nếu như trẻ lại mười tuổi, y sẽ đem Hà Cảnh Tú đặt ở dưới thân, không để ý tới hậu quả cướp đoạt cậu.
Sau đó sẽ xây một chiếc lồng tràn đầy hoa, đem cậu giam ở bên trong, vĩnh viễn làm một con hoàng yến chỉ thuộc về y.
Trang Yến Đình xác thực có thể làm ra được những việc này bởi vì trong xương của y chính là tàn bạo, cướp đoạt chính là bản tính.
May mà y hiện tại có nhiều nhẫn nại hơn, có thể tiếp cận Hà Cảnh Tú, chờ đợi cậu thích ứng.
Hà Cảnh Tú lẩm bẩm: "Trang tiên sinh?"
Trang Yến Đình: "Cậu về muộn."
Hà Cảnh Tú: "Ồ...!tôi đi ra ngoài công viên ngồi một lúc, nên quên mất thời gian." Cậu theo bản năng liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Chậm 20 phút."
Nghiêm túc tính ra, kì thực có thể chỉ chậm gần 10 phút thôi.
Trang Yến Đình đi tới, nắm chặt tay cậu: "Đi thôi."
Hà Cảnh Tú đi vào.
Người hầu không dám nhìn, mà bầu không khí nguyên bản căng thẳng đến câm như hến cũng không biết tại sao được hóa giải.
Hà Cảnh Tú bị Trang Yến Đình ôm lấy, ở trong khuỷu tay của y quay đầu lại xem ba chiếc xe phía sau và những người khác, bọn họ cơ bản đang vội vội vàng vàng muốn đi ra ngoài, kết quả hiện tại liền quay trở lại.
"Ở lớp học làm gốm gặp phải việc không vui hay là người mình không thích?" Trang Yến Đình hỏi.
Hà Cảnh Tú trừng mắt nhìn, thu hồi ánh mắt, xác định đường nét dưới cằm Trang Yến Đình căng thẳng kiên nghị, có chút sắc bén đến không có tình người.
"Đều không có."
Trang Yến Đình đột nhiên cúi đầu liếc cậu một cái, nở nụ cười thanh, tiện tay xoa xoa đầu cậu cũng nói: "Đừng nói dối."
Vào cửa, Trang Yến Đình buông cậu ra, một bên cởi áo khoác một bên nói: "Nhà bếp chuẩn bị nước nóng, cậu đi uống một chén."
Hà Cảnh Tú đáp một tiếng, sau đó đi vào.
"Còn có,"
Hà Cảnh Tú quay đầu lại.
Trang Yến Đình nheo mắt lại nói: "Nếu như gặp phải khó khăn, cậu có thể tìm tôi."
Hà Cảnh Tú gật đầu: "Tạ ơn tiên sinh, nhưng tiên sinh, tôi cũng không gặp phải khó khăn."
Trang Yến Đình cười gằn: "Đừng làm nũng."
Hà Cảnh Tú: "??"
10
Hà Cảnh Tú ở phòng nhỏ trong nhà kính ngồi xếp bằng ngẩn người.
Cậu vừa tắm xong, tóc tai ẩm ướt còn đang nhỏ nước, trên người không mặc váy ngủ, mà đổi thành T shirt mùa hè cùng quần cộc, lộ ra hai chân trắng nõn cân xứng.
Hai chân ngồi xếp bằng, ngón chân êm dịu phấn bạch vô ý thức cuộn tròn lên rồi lại duỗi ra, duỗi ra rồi lại cuộn tròn lên.
Giọt nước từ cuối sợi tóc nhỏ xuống, dọc theo cổ trượt tới xương quai xanh khiến cho T shirt cổ tròn bị thấm ướt.
Hà Cảnh Tú đang suy tư, lại làm ra động tác cắn ngón tay theo thói quen.
Không cẩn thận cắn bể miệng vết thương do bị cành hoa nhỏ đâm thủng khiến máu tươi lại rỉ ra.
Cậu nhanh chóng duỗi tay ra.
Cậu không thích mùi máu, một luồng vị rỉ sắt, ăn không ngon.
Ngẩng đầu nhìn hình chiếu bên trong thủy tinh, Hà Cảnh Tú thần xui quỷ khiến đem máu bôi lên trên môi.
Như phấn nhuộm má hồng, có loại dục vọng muốn lau đi khó mà diễn tả bằng lời.
Hà Cảnh Tú chợt cảm thấy không tốt, nhanh chóng liền muốn lau.
Nhưng vừa liếc mắt nhìn lại lại ngây ngẩn cả người, cậu nhìn thấy Trang Yến Đình đột nhiên xuất hiện ở phía sau.
Hà Cảnh Tú quay đầu lại: "Tiên sinh?"
Trang Yến Đình nhìn chằm chằm môi của Hà Cảnh Tú, rất lâu sau đó, ánh mắt kia rời đi, đem dáng vẻ này của cậu từng tấc từng tấc khắc vào sâu trong đáy mắt, ghi vào trong lòng.
Vì vậy cây đuốc bị áp lực rất lâu trong lòng kia đột nhiên bị nhen lửa, cháy hừng hực, thúc giục rêu rao, nó đang phát rồ muốn cắn xé lí trí.
Cỗ khát vọng kia như trong sa mạc nổ ra một cái giếng, nước suối bị chôn giấu ngàn năm dưới lòng đất đột nhiên phun trào, vì vậy việc xảy ra đã là điều không thể ngăn cản.
Trang Yến Đình quỳ một gối xuống trước mặt Hà Cảnh Tú, đưa tay ra vuốt nhẹ môi của cậu, ánh mắt trầm đến đáng sợ.
Hà Cảnh Tú không dấu vết di chuyển về phía sau: "Trang tiên sinh...."
Cậu rất nhanh liền ngậm miệng, muốn dịch đến địa phương có thể che chắn cậu.
Cậu biết cảm xúc trong mắt Trang Yến Đình đại biểu cho cái gì, hơn nữa cũng sẽ không ngu đến mức làm bất cứ động tác nào có thể biến thành câu dẫn.
Hà Cảnh Tú cẩn thận từng li từng tí một, ý đồ muốn giấu đi chính mình.
Này ở trong mắt Trang Yến Đình liền cảm thấy buồn cười.
Cũng rất đáng yêu.
Trang Yến Đình cười nhẹ, nụ cười kia cũng không tâm tình gì, y tháo mắt kính xuống, nhìn Hà Cảnh Tú nói: "Tú Tú, em nhìn ra được tâm tư của tôi."
Hà Cảnh Tú lắc đầu: "Tôi không có, tiên sinh, Trang tiên sinh.
Tôi rất tôn kính ngài."
Cậu bắt đầu trốn, muốn chạy trốn, chạy ra khỏi gian phòng kính này, từ bên cạnh Trang Yến Đình trốn đi.
Thừa dịp Trang Yến Đình hiện tại tựa hồ như đang suy tư cái gì, đây là một cơ hội.
Hà Cảnh Tú nhanh chóng chạy tới cửa, mà Trang Yến Đình còn đứng tại chỗ cũ bất động.
Cậu nắm chặt tay cầm, mở ra, sau đó đôi mắt chậm rãi trợn to, trong mắt đều tràn đầy không dám tin tưởng.
Cửa kính không mở được.
Trang Yến Đình đem dụng cụ điều khiến từ xa khống chế công tắc cửa kính ném một cái, sau đó nhìn Hà Cảnh Tú.
Tựa hồ đã nghĩ thông suốt được nan đề nguyên bản không có đáp án, thời khắc này lại rộng rãi sáng sủa, ngay cả mặt mày đều tràn đầy thoải mái.
"Tôi muốn, em là của tôi."
Cái gì?
"Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em, đã nghĩ như vậy."
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh Tú: Tiên sinh? Tiên sinh.
Tiên sinh! Tiên sinh...!
Lão Trang: Cứng rồi.
Không xác định sẽ ăn hay không ăn Cảnh Tú, để xem một chút ý tưởng chương của tui.
Ai, phòng kính làm mỹ nhân, lại cực kì sảngkhoái der~~~.